Tình Nồng Xa Xăm - Chương 2
4
Quản lý của tôi là một người có thâm niên trong ngành, quan hệ rộng, năng lực cũng mạnh.
Chưa kịp về đến nhà, tôi đã nhận được tin nhắn của cô ấy về cô gái trong văn phòng hôm qua.
Cô ta tên là Bạch Ý Vãn, một tân binh mới vào nghề, đôi mắt có đến tám phần giống tôi.
Khi tham gia chương trình tuyển chọn, cô ta từng dùng danh nghĩa “Tiểu Thời Tùng Nguyệt” để kiếm danh tiếng, nhờ vậy mà có được kha khá độ hot, thu hút một lượng fan nhất định, cuối cùng thuận lợi debut.
Lúc đó, quản lý từng hỏi tôi có muốn can thiệp không.
Tôi không để tâm, chỉ thuận miệng đáp:
“Mỗi ngày đều có người dựa hơi như vậy, miễn là cô ta không làm quá, tội gì phải chấp nhặt?”
Chương trình kia vốn không quá nổi bật, nên sau khi ra mắt, cô ta cũng chẳng có tài nguyên tốt nào.
Trong một bữa tiệc do công ty sắp xếp, có nhà đầu tư muốn ra tay với cô ta.
Trì Dịch tình cờ đi ngang qua, ra mặt giúp đỡ.
Hôm đó anh ta về nhà, còn nhắc đến chuyện này với tôi.
Nói là đi ăn với khách hàng, vô tình gặp “Tiểu Thời Tùng Nguyệt” bị quấy rối, không nhịn được nên ra tay giúp đỡ.
Anh ta vừa nói, vừa cẩn thận quan sát sắc mặt tôi:
“Nếu em không vui, lần sau anh sẽ không xen vào mấy chuyện này nữa.”
“Anh làm việc tốt mà, em có gì để giận đâu?” Tôi đáp nhẹ nhàng, còn mỉm cười.
Trì Dịch thở phào, kéo tôi vào lòng, đặt một nụ hôn lên trán.
Động tác dịu dàng, chẳng khác gì ngày trước.
Bây giờ nghĩ lại, hóa ra mọi thứ đều đã có dấu hiệu từ lâu.
Chỉ là tôi quá tin tưởng anh ta, nên chưa bao giờ để ý.
Không nhận ra sự chán ghét của anh ta, cũng chẳng phát hiện ra khoảng cách ngày một lớn dần giữa chúng tôi.
5
Khi về đến nhà, trợ lý mà quản lý sắp xếp để giúp tôi thu dọn đồ đạc cũng đã có mặt.
Thực ra, nếu tính ra, trong phòng thay đồ, phần lớn quần áo và trang sức đều là do Trì Dịch mua cho tôi.
Mấy năm nay, anh ta luôn rất hào phóng, không tiếc tiền mua về hàng đống váy áo, nữ trang đẹp đẽ.
Còn lâu bền hơn tình yêu mà anh ta dành cho tôi.
“Tất cả những thứ này không cần nữa.” Tôi bình tĩnh dặn dò. “Còn mấy món này thì mang theo.”
Dọn nhà đúng là một việc tốn thời gian và công sức.
May mà đồ đạc của tôi không quá nhiều, mất nửa ngày, cuối cùng cũng thu dọn xong.
Lúc Trì Dịch mở cửa bước vào, tôi vừa cầm lên một chiếc cốc sứ trên tủ.
Đó là món đồ chúng tôi đã tự tay làm cùng nhau ở xưởng gốm không lâu sau khi bắt đầu hẹn hò.
Cốc là một đôi, một chiếc vẽ hình mặt nước hồ, một chiếc vẽ vầng trăng trên tán thông.
“Sao em lại lấy hai chiếc cốc này ra?” Trì Dịch cởi áo khoác, treo lên móc cửa, đi về phía tôi.
“Nếu thích, hôm nào chúng ta làm lại một đôi khác nhé?”
Tôi buông tay, chiếc cốc rơi thẳng vào thùng rác.
Tiếng vỡ nặng nề vang lên, mảnh sứ vỡ vụn.
“Thời Tùng Nguyệt!” Giọng Trì Dịch mang theo cơn giận. “Em có ý gì?”
Tôi cúi đầu, tháo nhẫn trên tay, cũng ném vào thùng rác.
“Thỏa thuận ly hôn sẽ được gửi đến anh trong hai ngày tới. Nhớ ký tên.”
Mặt Trì Dịch lập tức biến sắc.
Lúc tôi xoay người rời đi, anh ta bất ngờ nắm chặt cổ tay tôi, nghiến răng nói:
“Vậy còn tôi thì sao? Tôi là gì trong chuyện này?”
“Em nối lại tình xưa với gã luật sư họ Trình kia nên muốn ly hôn với tôi à?”
Chuyện này thì liên quan gì đến Trình Hoài Viễn?
Sức anh ta không nhỏ, tôi bị ép dừng bước, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh ta.
Một gương mặt từng vô cùng quen thuộc suốt năm năm bên nhau.
Nhưng từ khi nào, nó đã trở thành một gương mặt xa lạ đối với tôi?
“Người ngoại tình trong hôn nhân là anh.” Tôi bình tĩnh đáp.
“Thật ra, tôi không hiểu, tại sao khi đã có tôi, anh vẫn cần một cái gọi là ‘Tiểu Thời Tùng Nguyệt’?”
“Nhưng những chuyện đó không còn quan trọng nữa, Trì Dịch.”
“Chúng ta kết thúc rồi.”
6
Rất nhanh sau đó, tôi đã biết chuyện này có liên quan gì đến Trình Hoài Viễn.
Giới giải trí chưa bao giờ thiếu những tay săn tin muốn tạo sóng gió.
Càng là những cặp đôi nổi tiếng với hình tượng hạnh phúc, khi tin rạn nứt hôn nhân nổ ra, lại càng thu hút lượng lớn sự chú ý.
Mà tôi và Trì Dịch chính là một trong những cặp vợ chồng hạnh phúc nổi tiếng nhất trong giới.
Vì vậy, sau khi chụp được cảnh tôi ra vào văn phòng luật, họ thậm chí không buồn liên hệ với quản lý của tôi để hét giá mà lập tức tung ảnh lên.
Dưới bóng cây ngô đồng rậm rạp, tôi mặc một chiếc váy đỏ rực rỡ, đứng giữa những vệt nắng xuyên qua kẽ lá, trông rạng rỡ vô cùng.
Trước cửa sổ sát đất của văn phòng luật, Trình Hoài Viễn khoác bộ vest chỉnh tề, cà vạt ngay ngắn, càng làm tăng vẻ lạnh lùng, cấm dục.
Một người trong sáng, một người trầm tối, một người cúi đầu, một người ngẩng lên, một khoảnh khắc đối diện không lời.
Quan trọng hơn, họ còn quay được một đoạn video.
Trong video, Trình Hoài Viễn đứng bên cửa sổ chờ khá lâu, sau đó tôi mới bước ra khỏi tòa nhà luật.
Kính râm và khẩu trang che đi phần lớn gương mặt tôi, chỉ lộ ra mái tóc dài và chiếc váy đỏ.
Cách nhau một khoảng cách xa, tôi không nhìn thấy ánh mắt chuyên chú, sâu lắng của Trình Hoài Viễn khi dõi theo tôi.
Khi tôi ngẩng đầu chạm mắt với anh ta, biểu cảm lạnh nhạt trên khuôn mặt anh ta bỗng dịu đi rất nhiều.
Phần bình luận lập tức bùng nổ.
Có người nói tôi và Trì Dịch vốn nổi tiếng tình cảm, có lẽ chỉ là trùng hợp.
Dù sao thì, hai người có ngoại hình đẹp như vậy, trong khung hình nào cũng dễ tạo ra “phản ứng hóa học”.
Chẳng mấy chốc, phần bình luận xuất hiện không ít fan “đẩy thuyền” tôi và Trình Hoài Viễn.
【Chỉ có mình tôi thấy chemistry bùng nổ sao? Ánh sáng, bầu không khí, hai gương mặt đẹp này, tôi chết chìm trong CP này mất!】
【Một luật sư lạnh lùng đột nhiên dịu dàng… Đúng gu rồi!】
Tôi day nhẹ thái dương, bắt máy cuộc gọi từ quản lý.
“Có thể đè bớt tin này xuống không? Đừng ảnh hưởng đến luật sư Trình.” Tôi hỏi. “Còn chuyện Trì Dịch ngoại tình, bọn săn tin đã nghe ngóng gì chưa?”
Hai năm qua, cánh paparazzi theo dõi tôi ngày một ít dần.
Dù sao tôi và Trì Dịch vẫn luôn được xem là một đôi hạnh phúc, có bám theo cũng không moi được scandal nào.
Tôi không hiểu tại sao lần này họ lại đột nhiên nhắm vào tôi.
“Có lẽ chưa, Trì Dịch khá cẩn thận.” Quản lý đáp. “Để tôi làm rõ chuyện này, trước mắt cứ lên tiếng đính chính đã.”
Ngay sau đó, studio của tôi đăng thông báo, giải thích rằng tôi và Trình Hoài Viễn gặp nhau vì công việc, anh ta là một luật sư chuyên nghiệp, năng lực xuất sắc.
Đó là lý do tôi chọn hợp tác với anh ta.
Tôi cũng gọi điện thoại cho Trình Hoài Viễn để xin lỗi.
“Lúc đến tôi không để ý có người theo dõi.” Tôi nói. “Gây phiền phức cho anh rồi, xin lỗi.”
Bên kia im lặng hồi lâu.
“Thời Tùng Nguyệt.” Giọng anh ta thấp trầm. “Em không còn điều gì khác muốn nói sao?”
Tôi chưa kịp trả lời, đã nghe thấy anh ta khẽ cười nhạt:
“Thôi vậy.”
“Em không cần xin lỗi, tôi không để tâm.”
7
Trình Hoài Viễn làm việc rất nhanh.
Hôm sau, tôi đã hẹn gặp Trì Dịch trong một phòng riêng để đưa thỏa thuận ly hôn.
Có lẽ cả đêm không ngủ, trên người anh ta phảng phất mùi khói thuốc nồng đậm, quầng mắt cũng sẫm màu.
Tôi đẩy thỏa thuận ly hôn đến trước mặt anh ta:
“Xem đi, nếu không có vấn đề gì thì ký tên.”
“Tùng Nguyệt, thật sự phải như thế này sao?” Anh ta không mở văn bản ra, chỉ nhìn tôi.
“Chúng ta yêu nhau một năm, kết hôn năm năm, đến nay mới ba ngày…”
“Em không còn chút tình cảm nào với anh sao?”
“Có lẽ vẫn còn.” Tôi khẽ cười.
“Dù sao con người cũng không phải cỏ cây. Kể cả khi chỉ là diễn một vai, muốn thoát ra khỏi nhân vật, cũng cần một tháng để cai nghiện.”
Đôi mắt Trì Dịch bỗng sáng lên.
“Nhưng chuyện của chúng ta đã kết thúc rồi.”
Căn phòng rơi vào im lặng.
Thấy tôi không hề có ý định đổi ý, sắc mặt Trì Dịch hơi trầm xuống:
“Anh chỉ muốn một đứa con thôi.” Giọng anh ta khàn đi. “Cô ấy có vài nét giống em, đứa bé sinh ra cũng sẽ giống chúng ta.”
“Anh thề, anh vẫn yêu em, chỉ yêu mình em.”
“Trước đây là vậy, sau này cũng vậy.”
“Ký đi, Trì Dịch.” Tôi không đáp, chỉ chỉ vào hai bản thỏa thuận ly hôn.
“Ở bên nhau lâu như vậy, anh cũng hiểu tính tôi rồi. Không cần nói thêm những lời đó.”
Tôi đã quyết định, thì không bao giờ thay đổi.
Nói dễ nghe là kiên định, nói khó nghe thì chính là tính bướng bỉnh mà từ nhỏ anh trai tôi vẫn hay trách tôi, bảo rằng sau này tôi sẽ chịu thiệt vì nó.
Giống như khi tôi kiên quyết chọn Trì Dịch, ai khuyên cũng không lay chuyển được.
Bây giờ tôi kiên quyết ly hôn, anh ta có nói gì, tôi cũng sẽ không đổi ý.
Trì Dịch trông có chút khó chịu, cúi đầu ký vội, rồi ném bản thỏa thuận về phía tôi.
Những năm gần đây, anh ta thành công trong sự nghiệp, được tâng bốc quen rồi, mà tôi cũng không hay tranh cãi với anh ta.
Người đi trên con đường thuận lợi quá lâu, đương nhiên sẽ không chịu nổi thái độ lạnh nhạt của tôi.
Sau khi hoàn tất thủ tục ly hôn ở cục dân chính, nhân viên nhắc nhở một tháng sau quay lại để nhận giấy chứng nhận ly hôn.
Ánh mắt Trì Dịch tối sầm lại.
Anh ta nhìn tôi, không nói gì thêm, chỉ gật đầu, rồi bước nhanh ra ngoài.
Trong không khí dường như vẫn còn vương lại mùi khói thuốc trên người anh ta.
Thực ra, trước đây anh ta cũng hút thuốc, nhưng sau này tôi nói tôi không thích, anh ta liền kiên quyết cai.
Lúc đầu, trong các buổi tiệc xã giao, vẫn có người đưa thuốc cho anh ta.
Anh ta đều từ chối, nói rằng vợ mình quản nghiêm, không thích mùi khói thuốc.
Về sau, mọi người biết anh ta yêu vợ đến mức nào, nên chỉ cười trêu chọc, chứ không còn ai đưa thuốc cho anh ta nữa.
Tôi từng hỏi anh ta, như vậy có thấy mất mặt không.
Trì Dịch khi đó cười, giọng nói dịu dàng:
“Anh yêu vợ mình, có gì mà mất mặt?”
Tôi bỗng nhớ lại câu anh ta vừa nói khi nãy: “Anh chỉ yêu mình em.”
Thì ra, trong mắt anh ta, tình yêu và dục vọng, gia đình và con cái, là những thứ có thể tách rời nhau.
Hay