Tỉnh Mộng - Chương 2
4
Buổi tối trở về nhà, tôi ngồi bên con một lúc, rồi kiên nhẫn chờ đợi đến tận mười một giờ khuya, nhưng Trần Húc vẫn chưa về.
Tôi gọi điện cho anh ta, nhưng mãi không ai nghe máy.
Không cam tâm, tôi gọi đi gọi lại nhiều lần.
Cuối cùng, điện thoại thông báo: “Số máy quý khách vừa gọi hiện đã tắt.”
Sáng hôm sau, tôi lại tiếp tục gọi, lần này anh ta mới chịu bắt máy.
Giọng anh ta khàn đặc, lộ rõ vẻ thiếu kiên nhẫn:
“Hứa Hoan, có chuyện gì?”
“Ngày nào em cũng gọi cho anh, có thể để anh có chút không gian riêng được không?”
“Anh bận rộn lo cho cái nhà này đến kiệt sức rồi, em không thể yên tĩnh một chút sao?”
Tôi hít sâu một hơi, giữ giọng bình tĩnh:
“À, không có gì, hôm qua anh không về nhà, em hơi lo lắng.”
Giọng điệu của anh ta có phần dịu lại.
“À đúng rồi, hôm qua em và Đường Nhụy đi dạo phố, tiện đường ngang qua công ty. Đường Nhụy nói muốn ghé vào xem anh một chút. Nhưng khi đến nơi thì anh lại không có ở đó, bọn em chờ một lúc không thấy nên đành về.”
Trần Húc đáp ngay mà không chút ngập ngừng:
“Hôm qua buổi chiều anh đã ra ngoài rồi.”
Quả nhiên, nói dối mà mặt không biến sắc.
Tôi tất nhiên không vạch trần anh ta. Bây giờ vẫn chưa phải lúc xé toạc lớp mặt nạ này. Trước mắt, tôi vẫn chỉ là một người vợ đang quan tâm chồng mà thôi.
Tôi lại tiếp tục nói chuyện với anh ta như bình thường, kể về tình hình của các con, sau đó mới cúp máy.
Có lẽ vì cảm giác tội lỗi, tối đó Trần Húc phá lệ mang quà về cho tôi—một đôi bông tai kim cương của Cartier.
Đây là lần đầu tiên trong gần hai năm qua anh ta mua quà cho tôi.
Nếu không phải biết trước rằng anh ta vừa quẹt hơn ba trăm nghìn tệ mua vòng tay Cartier cho Phùng Vũ, có lẽ tôi còn nghĩ anh ta vẫn còn chút tình nghĩa với mình.
Dù vậy, tôi vẫn giả vờ vui vẻ, nhận lấy món quà với vẻ mặt đầy hào hứng.
Sau đó, tôi nói với anh ta rằng giờ con cái đã không còn cần tôi chăm nhiều nữa, tôi muốn quay lại làm việc.
Anh ta sững sờ vài giây, rồi lộ vẻ khó chịu:
“Em cứ ở nhà lo cho con đi, công ty đã có anh rồi.”
“Em đã rời khỏi công việc gần bốn năm, nếu cứ tiếp tục như thế này, em sẽ bị xã hội đào thải mất. Hơn nữa, các con cũng sắp tròn một tuổi rồi.”
“Anh vẫn quản lý công ty tốt suốt mấy năm nay, em không cần lo chuyện đó đâu. Việc quan trọng nhất của em bây giờ là chăm con cho tốt, thế là được rồi…”
Chăm đến khi con hai tuổi để rồi bị ly hôn sao? Tôi lạnh lùng cười trong lòng.
Tôi ngắt lời anh ta:
“Chẳng phải anh từng than rằng một mình quản lý công ty rất vất vả sao? Giờ em muốn quay lại giúp, thế mà anh lại không đồng ý?”
“Anh chỉ than thở cho đỡ mệt thôi, không phải thực sự có ý đó đâu. Hoan Hoan, anh xin lỗi, sau này anh sẽ cố gắng kiềm chế tính nóng nảy.”
Tôi nhàn nhạt đáp:
“Trần Húc, em không phải đang xin phép anh, em chỉ đang thông báo cho anh biết thôi.”
“Công ty, em nắm 55% cổ phần, còn anh chỉ có 45%.”
Tôi mới là cổ đông lớn nhất của công ty này.
Ngày đó khi thành lập công ty, phần lớn số vốn đầu tư là do gia đình tôi bỏ ra.
Nghe vậy, sắc mặt Trần Húc tối sầm lại:
“Hứa Hoan, em không tin tưởng anh sao?”
Tôi cười nhạt. Sao thế? Mới nói đến đây đã mất kiên nhẫn rồi sao? Chột dạ đến mức này à?
Tôi thong thả lên tiếng:
“Mai em sẽ đến công ty xem sao, cũng đã lâu rồi không ghé qua.”
“Mấy hôm trước đến đó, em chẳng nhận ra ai cả. Anh giỏi lắm, âm thầm thay đổi toàn bộ nhân sự.”
“Nhắn với bên hành chính một tiếng, sáng mai dọn dẹp văn phòng của em đi.”
Trần Húc thấy không thể thuyết phục tôi từ bỏ ý định, đành tức tối bỏ về phòng mình.
5
Sáng hôm sau, Trần Húc ra khỏi nhà từ sớm.
Tôi chơi với bọn trẻ một lúc, rồi mới đến công ty, khi đó đã hơn mười giờ.
Trước khi rời khỏi công ty, văn phòng của tôi và Trần Húc nằm chung một khu vực, chỉ được ngăn cách bằng một tấm vách.
Nhưng bây giờ, chỗ đó đã trở thành văn phòng của Phùng Vũ, còn hành chính thì sắp xếp cho tôi một chiếc bàn làm việc nhỏ ngoài khu vực chung.
“Hứa tổng, tổng giám đốc Trần bảo chị cứ tạm ngồi đây.”
Nhìn chiếc bàn bé tí ấy, tôi bật cười vì tức giận:
“Cô tên gì?”
“Hứa tổng, tôi là quản lý hành chính Dương Giai.”
“Dương Giai phải không? Cô có thể đi rồi, công ty không cần cô nữa.”
“Dựa vào cái gì?” Cô ta trợn mắt nhìn tôi, vẻ mặt không phục.
“Hứa tổng oai phong thật đấy, một bà mẹ bỉm sữa toàn thời gian, vừa quay lại công ty đã muốn đuổi người sao?”
Tôi thản nhiên đáp:
“Dựa vào việc cô gọi tôi là Hứa tổng, mà tôi lại không hài lòng với cách làm việc của cô, nên tôi có quyền sa thải cô.”
“Tôi chỉ làm theo chỉ thị của tổng giám đốc Trần thôi.”
Tôi không thèm để ý đến cô ta nữa, trực tiếp bước vào văn phòng của Trần Húc.
Anh ta đang nói chuyện điện thoại, bên cạnh là một cô gái gầy gò, làn da trắng nõn—chắc hẳn đây chính là Phùng Vũ.
Thấy tôi đi vào, cả hai đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn.
Tôi không nói lời nào, cứ thế ngồi phịch xuống bàn làm việc của Trần Húc.
“Hứa Hoan, em làm gì vậy?”
“Làm gì à?” Tôi cười nhạt. “Trần Húc, anh đẩy bàn làm việc của tôi ra góc nhỏ xíu ngoài kia là có ý gì?”
“Chẳng phải em chỉ muốn quay lại công ty xem thử sao? Chẳng lẽ còn phải chuẩn bị riêng một phòng làm việc cho em à?”
“Trần Húc, tôi chính thức thông báo với anh, tôi quay lại làm việc không phải chuyện đùa.”
Sao vậy? Căng thẳng đến thế cơ à? Hay là sợ tôi quay về kiểm tra sổ sách?
Sắc mặt Trần Húc trầm xuống thấy rõ, sau một lúc im lặng, anh ta đành bảo Phùng Vũ nhường lại văn phòng.
Phùng Vũ kéo ghế, uốn éo nép sát vào bàn làm việc của Trần Húc, giọng nói nhẹ nhàng mà ấm ức:
“Tổng giám đốc Trần, nếu Hứa tổng muốn dùng văn phòng của em, thì em đành chịu khó ngồi tạm chỗ này vậy.”
“Văn phòng của cô?”
Vừa mới ngồi xuống, tôi lập tức đứng dậy, bước đến trước mặt Phùng Vũ, cúi đầu quan sát cô ta.
“Cô là Phùng Vũ phải không?”
Cô ta mở to đôi mắt trong veo, gật đầu.
Tống Tùy đã gửi cho tôi vô số ảnh chụp của cô ta, nhưng thực tế ngoài đời vẫn có chút khác biệt.
Trước mắt tôi là một cô gái mang vẻ yếu đuối, đáng thương, rất dễ khơi gợi bản năng bảo vệ của đàn ông.
Đặc biệt là đôi mắt to tròn long lanh ấy, trông vừa dịu dàng vừa vô tội, càng khiến tôi nhớ đến một người.
Giống đến lạ thường…
Tôi nhếch môi, trong lòng đã rõ mọi chuyện.
6
Dù bây giờ chưa thể vạch trần chuyện xấu xa của Trần Húc và Phùng Vũ, nhưng cơn giận này, tôi phải xả ra.
Tôi cúi xuống, giữ chặt cằm của Phùng Vũ:
“Cô gái nhỏ xinh đẹp thế này, sao nói chuyện lại có mùi trà xanh nồng nặc vậy?”
“Cái gì mà văn phòng của cô? Một trợ lý như cô mà cũng có văn phòng riêng sao?”
“Trong khi tôi—cổ đông lớn nhất của công ty—lại phải chen chúc ở góc làm việc chung à?”
Sắc mặt Trần Húc sa sầm, giọng điệu đầy bực tức:
“Hứa Hoan, đủ rồi! Em muốn lấy lại văn phòng thì Phùng Vũ đã nhường cho em rồi, em còn muốn gì nữa?”
Tôi khẽ bật cười:
“Nhường? Nghe mà thấy tủi thân ghê? Đây vốn là của tôi, nói cứ như thể tôi đi giành đồ của người khác ấy!”
“Anh làm ơn phân biệt cho rõ nhé! Đây là tôi đòi lại văn phòng của mình, chứ không phải tôi chiếm dụng thứ gì cả! Người chiếm chỗ của tôi là cô ta, hiểu chưa?”
“Về sau nói chuyện thì nói cho rõ ràng vào, đừng có ngày ngày diễn cái kiểu trà xanh vô tội này trước mặt tôi, mệt lắm!”
“Hứa tổng, tôi không có ý đó…”
Giọng cô ta nghẹn ngào.
Trần Húc bắt đầu mất kiên nhẫn:
“Hứa Hoan, em làm gì vậy? Định đánh người sao?”
Tôi khẽ vỗ vỗ mặt Phùng Vũ, cười nhạt:
“Ghi nhớ chưa?”
Cô ta chớp đôi mắt ầng ậc nước, gật đầu lia lịa:
“Biết rồi, Hứa tổng…”
Giọng nói uất ức đến mức ai không biết còn tưởng tôi bắt nạt cô ta thật.
Tôi thả cô ta ra, quay sang Trần Húc cười cười:
“Tôi chỉ đang dạy cô ta cách nói chuyện thôi mà.”
“Trần Húc, anh cũng thật giỏi nhỉ, ở đâu mà tuyển về một trợ lý thế này, làm việc mấy năm rồi mà một chút quy tắc cũng không biết.”
“Người thế này, đừng bao giờ dắt ra thương trường, chỉ tổ làm hỏng chuyện.”
“Với lại, tôi là công dân tuân thủ pháp luật, sao có thể đánh người được chứ? Anh lo lắng quá rồi đấy.”
Mặt Trần Húc méo mó như vừa nuốt phải thứ gì đó khó chịu, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại nhịn xuống, chỉ có thể gằn giọng:
“Được rồi, làm việc đi.”
Tôi như sực nhớ ra, bâng quơ nói thêm:
“À đúng rồi, anh tuyển ở đâu ra cái quản lý hành chính vậy? Tôi không hài lòng, nên cho cô ta nghỉ rồi.”
Phùng Vũ vội vã chen vào, giọng nũng nịu:
“Hứa tổng, có lẽ chị Dương Giai nghe nhầm thôi, có thể cho chị ấy một cơ hội không?”
Ồ? Xem ra quan hệ giữa hai người này không đơn giản nhỉ?
Tôi cười lạnh:
“Cô ta dám xếp chỗ làm việc của tôi vào góc khuất, đã không xem tôi ra gì, vậy thì giữ cô ta lại làm gì nữa?”
“Hứa tổng…”
“Thôi đi, cứ làm theo ý cô ấy đi.”
Trần Húc lạnh lùng cắt ngang, không muốn đôi co thêm.
“Trần tổng~”
Phùng Vũ quay sang nhìn Trần Húc bằng ánh mắt tội nghiệp, tôi nhìn mà buồn cười.
Tôi ra lệnh:
“Bây giờ cô đi thông báo cho phòng nhân sự, yêu cầu Dương Giai lập tức rời khỏi công ty. Nếu cô ta không đi, kêu bảo vệ lôi ra ngoài.”
“Cô cùng phòng nhân sự giám sát việc này.”
“Tôi đi sao?”
Phùng Vũ trợn tròn mắt, vẻ mặt không thể tin nổi.
Tôi cười nhạt, giọng điệu châm chọc:
“Sao thế? Có vấn đề à?”
“Hay là… một chuyện nhỏ như vậy mà cô cũng không làm nổi?”
Phùng Vũ cắn môi, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Trần Húc.
Đáng tiếc, Trần Húc lúc này chỉ chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, giả vờ như không nghe thấy gì.
Nhìn vẻ mặt ấm ức của Phùng Vũ, tôi chỉ thấy buồn cười.
“Nếu đến việc này mà cô cũng không hoàn thành được, thì cuối năm nay, tôi sẽ đánh giá lại năng lực làm việc của cô.”
“Được, tôi đi.”
Cô ta khịt mũi, uất ức quay người rời khỏi văn phòng.
Nữ tổng xử lý rất Tuyệt Vời