Tình Duyên Ngàn Năm Của Hoàng Đế Và Quý Phi - Chương 1
1.
Đã chết một nghìn năm, lẽ ra ta không thể sống lại được.
Nhưng lại có người để mắt đến huyệt phong thủy nơi ta an nghỉ, rầm rộ đào mộ ta lên để xây nhà trên đó.
Đào thì đào đi.
Lúc đầu ta cũng không thèm để ý.
Dù sao ta cũng đã chết rồi, cùng lắm thì chỉ là đem thi thể chuyển sang nơi khác nằm.
Nhưng ai ngờ người đào mộ lại dùng máy đào xúc một nhát.
Thế mà đập nát luôn phượng quan bằng lông vũ xanh biếc được chôn cùng ta trong quan tài.
Phải biết rằng, đó là đồ trang sức mà ta yêu thích nhất!
Năm xưa để có được nó.
Bản cung đã phải tranh sủng với đám đàn bà trong hậu cung.
Phải nịnh nọt hoàng đế suốt hai tháng, mang tiếng là kẻ nịnh hót vô liêm sỉ.
Mới có thể nịnh nọt để trở thành sủng phi, nịnh nọt để có được phượng quan.
Ta chết rồi vẫn phải mang theo bên mình bảo bối quý giá này.
Không ngờ nó lại bị vỡ nát như vậy!
Lúc đó ta không nhịn được, cơn tức giận xông lên đầu.
Hai mắt mở to, tức giận đến mức xác chết vùng dậy.
Ta chống hai tay lên, nhấc nắp quan tài rồi chui ra khỏi đất.
Mắt đỏ ngầu, nhe nanh múa vuốt đuổi theo đám người kia như điên như dại, bắt được ai là lại u uất hỏi một câu:
“Có phải ngươi đã đập vỡ phượng quan bảo bối của ta không?
“Có phải ngươi đã đập vỡ phượng quan bảo bối của ta không?
“Có phải ngươi đã đập vỡ phượng quan bảo bối của ta không?”
…
Hỏi một vòng.
Tất cả mọi người chỉ trả lời ta hai chữ: “Cứu mạng.”
Rồi lăn đùng ra đất ngủ.
Đến nước này rồi mà các ngươi vẫn ngủ được sao?
Ta tuy không hiểu, nhưng cũng tôn trọng.
Chỉ là… bọn hắn cứ kêu cứu mạng liên hồi, chẳng lẽ người đập vỡ phượng quan lại có tên là Cứu Mạng?
Cái tên này không đáng tin.
Đám dân đen các ngươi, nhất định là đang lừa bản cung!
À…
Bây giờ ta không còn là quý phi nữa, không nên tự xưng là bản cung.
Đúng rồi, lừa gạt bản yêu diễm mỹ nhân cương thi.
Ta thực sự tức giận rồi!
Thấy hỏi không ra được gì.
Ta gầm lên một tiếng, đứng tại chỗ chuẩn bị tung đòn quyết định.
Sau đó, một giọng nam rõ ràng truyền vào tai ta.
[Oán khí ngút trời, chuyện gì xảy ra vậy?
[Tên Vương lão bản Vương Cẩu Thắng kia! Đã hứa với ta là nửa năm sau mới khởi chắn, vậy mà hôm nay lại lén lút đào bới!
[Nếu không phải ta thèm ăn nên muốn đến đây mua một phần miến lạnh nướng thì các ngươi xong đời rồi.
[Gọi đám cô hồn dã quỷ dơ bẩn kia đến đây, tức chết ta mất!]
[A a a thần miến lạnh nướng, cảm ơn người đã chỉ đường cho ta đến đây! Ta đi thu phục thứ đó, rồi lập tức quay lại ăn ngươi!]
Ta: “???”
Giọng nói quen thuộc quá.
Chỉ là——
Thần miến lạnh nướng là gì?
Thu phục thứ đó?
Thứ đó… là chỉ ta sao?
2.
Được rồi, không sai.
Thứ đó đúng là chỉ ta.
Bởi vì ta vừa định quay đầu tìm nguồn phát ra tiếng nói.
Thì cảm thấy trời đất quay cuồng.
Vất vả lắm mới đứng vững được.
Thì phát hiện mình đã bị nhốt vào một pháp khí nào đó.
Bốn phía trở nên hư vô, không sờ thấy cũng không nhìn thấy biên giới.
Ta còn đang nghĩ cách đục một lỗ trên pháp khí này để trốn ra ngoài thì.
Tiếng nói đã truyền vào tai ta trước đó lại vang lên.
[Thứ này trông giống hệt quý phi đã chết yểu của ta, chỉ có điều mắt có hơi đỏ, giống như bị đau mắt đỏ vậy.]
[Có thể giống Nhược Nhược vài phần, đó là phúc khí của cô ta, ta cũng không đành lòng ra tay giết chết cô ta ngay.]
[Nghĩ lại thì ta cũng đã một nghìn năm không gặp Nhược Nhược rồi, nhớ nàng quá.]
[Thế gian này chính là một thế giới rộng lớn, nói vậy nếu ta giữ thứ này lại làm thế thân, thì điều đầu tiên Nhược Nhược tỉnh lại có phải hay không là sẽ giết chết ta?]
[Hắc hắc, có thể bị Nhược Nhược giết chết, cũng là phúc khí của ta.]
[A a a nhớ Nhược Nhược quá!]
[Aiz~ Làm xong việc sớm, còn sớm về ôm con rối khắc theo hình dáng Nhược Nhược của ta mà ngủ~]
[Hắc hắc, giống như đang ôm Nhược Nhược vậy.]
Ta: “???”
Mắt ta đỏ ư?
Mắt ta đỏ còn không phải là vì tức giận hả!
Không phải, khoan đã, trọng điểm hình như không phải cái này.
Quý phi chết yểu?
Một nghìn năm?
Nhược Nhược?
Còn giọng nói quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn này…
Chết tiệt! Người này chẳng phải là phu quân hoàng đế Thẩm Hoàng của ta sao?
Một nghìn năm trôi qua rồi mà hắn vẫn còn sống được ư?
Thứ chó này chẳng lẽ đã giấu ta luyện tà thuật trường sinh bất lão sao?
Vậy chẳng phải hắn đã thành quái vật rồi sao…
Ta hoàng sợ ngẩng đầu, cố gắng nhìn rõ khuôn mặt của người đang nói qua miệng pháp khí.
Chỉ một cái liếc mắt ta đã xác định được.
Hắn đúng là Thẩm Hoàng.
Tên Thẩm Hoàng kia!
Một nghìn năm trôi qua, chế độ phong kiến đã kết thúc rồi.
Hắn cũng chẳng còn là hoàng đế nữa.
Vậy mà hắn còn dám nhốt ta ư?
Chờ lão nương ra ngoài nhất định phải cắn chết hắn để giải tỏa cơn tức giận!
Thẩm Hoàng dường như có linh cảm, cúi mắt nhìn ta.
Ta nhe răng với hắn.
Thẩm Hoàng nhếch môi cười một tiếng: [Chậc, bộ dáng tức giận càng giống hơn, hay là giữ lại đợi Nhược Nhược tỉnh lại rồi tặng cho Nhược Nhược chơi, Nhược Nhược nhất định sẽ thích.]
Cảm ơn.
Ta đã chết một nghìn năm rồi, thật sự là làm phiền ngươi còn nghĩ đến chuyện ta có thể tỉnh lại.
Ta bĩu môi.
Dối trá.
Nếu hắn thực sự nhớ đến ta thì đã không để người ta đào mộ ta lên!
Chỉ là ta phát hiện, sao hắn nói chuyện mà lại không cử động miệng?
Chẳng lẽ suốt từ nãy đến giờ ta nghe được là tiếng lòng của hắn?
Thật kỳ diệu quá?!
Đúng lúc này, có người đến tìm Thẩm Hoàng nói chuyện.
“Đại sư, đa tạ ngài.”
Thẩm Hoàng trợn trắng mắt.
“Vương Cẩu Thắng, ta đã nói với ngươi thế nào? Ta có một người quen an nghỉ ở đây, phải đợi ta xử lý xong thi thể của nàng thì ngươi mới được động thổ.”
“Hôm nay ngươi tự ý động thổ đã chiêu hồn những cô hồn dã quỷ này đến quấy nhiễu nàng, món nợ này chúng ta phải tính thế nào?”
Hắn nói chuyện thì cử động miệng.
Vậy là vừa nãy ta nghe được thực sự là tiếng lòng của hắn!
Ta hưng phấn!
Người kia cười ngượng ngùng, chỉ tay về phía ta.
“Đại sư, ngài yên tâm, nàng không phải cô hồn dã quỷ, nàng chính là người bò ra từ quan tài của cố nhân ngài, nói chính xác thì, nàng hẳn là cố nhân của ngài.
“Ha ha, bạn của đại sư đúng là khác biệt, thi thể có thể nhảy nhót, còn dũng mãnh hơn cả người sống.”
Thẩm Hoàng: “…”
Lần này đến lượt hắn kinh hoàng.
Vội cúi đầu dí mắt vào cửa pháp khí nhìn ta, căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt.
“Nhược Nhược?”
Ta ngẩng đầu, cười như không cười.
“Bệ hạ, đã lâu không gặp, dạo này khỏe chứ?”
Trong lòng Thẩm Hoàng lập tức sóng to gió lớn:
[Là Nhược Nhược, nàng thực sự là Nhược Nhược… Ha ha ha, ha ha ha, ha ha ha… Ta bị mù sao? Ta xong đời rồi.]
[Phải làm sao bây giờ? Bây giờ ta phải dỗ dành Nhược Nhược thế nào thì nàng mới không tức giận? Online chờ, rất gấp.]
[Thôi bỏ đi, cùng lắm thì bị Nhược Nhược đánh một trận!]
[Không bị vợ đánh một trận thì cuộc đời sẽ không trọn vẹn, da ta dày, Nhược Nhược tay chân gầy gò, đánh không chết ta được.]
[Nếu nàng đánh người đàn ông khác ta còn không vui đâu.]
Thật sao?
Đánh không chết hắn?
Nhưng đánh tàn phế hắn thì chắc chắn không thành vấn đề!
Thẩm Hoàng cười gượng hai tiếng.
“Ha ha, ta rất khỏe, còn nàng thì sao?”
“Ta ư?”
Ta giơ tay chỉ một ngón tay vào mình.
“Với hoàn cảnh hiện tại của ta, bệ hạ cho rằng thế nào?”
Thẩm Hoàng vẫn cười gượng, không trả lời.
“Ha ha, ha ha…”
[Ta nghĩ sao ư? Ta nghĩ rằng, bàn phím, vỏ sầu riêng, bàn giặt, dù sao cũng phải quỳ một thứ.]
Ta mỉm cười nói với Thẩm Hoàng:
“Đừng cười nữa bệ hạ, nếu không thả ta ra ngoài, lát nữa có thể ngài sẽ không cười nổi nữa đâu.”
Thẩm Hoàng sợ hết hồn, vội gật đầu.
“Được! Đừng vội! Ngay lập tức!”
3.
Sau khi Thẩm Hoàng đe dọa người đàn ông tên Vương Cẩu Thắng không được nói ra chuyện ta sống lại.
Hắn ta nhanh chóng hiểu ý rời đi, tìm những công nhân khác dùng tiền để bịt miệng.
Còn về lý do tại sao Vương Cẩu Thắng lại nghe lời Thẩm Hoàng như vậy.
Dựa theo những gì Thẩm Hoàng nói sau đó.
Là vì mảnh đất chôn cất của ta hiện tại thuộc về Thẩm Hoàng, Vương Cẩu Thắng muốn động thổ xây nhà, đã bỏ ra một số tiền lớn để mua đất, còn mời Thẩm Hoàng xem phong thủy chọn ngày.
Thẩm Hoàng vốn đã nói với hắn ta rằng nửa năm sau mới được động thổ, hắn cần chút thời gian để chuyển thi thể ta đi.
Nhưng Vương Cẩu Thắng lại thấy như vậy quá mất thời gian, chỉ là chuyển một ngôi mộ thôi, sao lại cần đến nửa năm?
Vì vậy, hắn ta muốn lén lút xây móng trước, ép Thẩm Hoàng nhanh chóng xử lý.
Chỉ là không ngờ, nhát xúc đầu tiên đã đánh thức ta dậy.
Nói cho cùng, Vương Cẩu Thắng cũng chột dạ, lại sợ chuyện sống lại truyền ra ngoài thì ngôi nhà của hắn sẽ không bán được.
Nên mới muốn hòa giải.
Thẩm Hoàng lén lút nhặt chiếc phượng quan bị đập vỡ của ta lên, dùng vải bọc lại nhét vào trong ngực.
Tiếp đó, hắn xách ta chui vào khu rừng nhỏ không xa.
Thấy xung quanh không có ai.
Mới thả ta ra khỏi pháp khí.
Ta đứng đối diện hắn, xoa xoa cổ tay, vặn vặn cổ.
“Bệ hạ không có gì muốn nói với ta sao?”
Nói vài lời trăn trối đi, ta chuẩn bị ra tay rồi!
Thẩm Hoàng nuốt một ngụm nước bọt, đột nhiên tiến lại gần ta.
Khi ta còn chưa kịp phản ứng, hắn chớp chớp mắt, véo má ta, kinh ngạc nói: