Tinh Dã Tan Trong Tuyết - Chương 2
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
LÃO PHẬT GIA XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
04
Tôi quay đầu lại, chỉ thấy Thiệu Tinh Dã không biết đã đứng cạnh mình từ bao giờ.
Anh ta hơi cúi người, những ngón tay thon dài đặt dưới dòng nước, làn da lấp lánh dưới ánh đèn, trông như vừa bị nước nóng rửa qua, để lại từng vệt đỏ mờ mờ.
Tôi vội dời ánh mắt đi, mặt nóng bừng lên.
Thiệu Tinh Dã nhìn tôi từ đầu đến chân:
“Tôi biết tôi đẹp trai, nhưng lần nào gặp tôi cô cũng đỏ mặt thế này thì có hơi quá rồi đấy?”
Tôi cạn lời, lườm anh ta một cái:
“Sếp à, tôi là đang nhắn tin với bạn trai, nói chuyện vui quá nên mới đỏ mặt thôi!”
“Miệng lưỡi sắc bén như thế, thật sự có cô gái nào chịu được không?”
Thiệu Tinh Dã hừ lạnh:
“Dù sao thì cô cũng không có cửa đâu. Tôi khuyên cô nên tập trung vào công việc đi, công ty chúng ta không cần bình hoa di động.”
Nói xong, anh ta thản nhiên lướt qua tôi rồi rời khỏi.
Tôi tức đến mức dậm chân tại chỗ.
Ai là bình hoa di động chứ? Nếu tôi là bình hoa, thì cũng là loại xuất sắc nhất!
Lúc này, điện thoại trong túi rung lên liên tục.
Tôi mở ra xem, chỉ thấy bạn trai tôi đang gửi một loạt tin nhắn đầy biểu tượng khóc lóc.
【Vợ ơi, anh thấy mình không còn trong sạch nữa.】
【Công ty anh có một nữ đồng nghiệp, lần nào nhìn anh cũng lộ vẻ mê trai.】
【Cô ta yêu anh rồi đúng không?】
【Dù anh biết bản thân hơi có nhan sắc, nhưng anh chỉ yêu bảo bối thôi!】
【Bảo bối, em mãi mãi là vợ yêu của anh.】
Tôi bật cười.
Một “cơ bắp mama” to lớn như vậy, không ngờ khi ở riêng lại là một chú cún con bám dính.
Đúng là quá khác biệt!
Đúng kiểu tôi thích!
Không chần chừ, tôi lập tức chuyển cho anh ấy nửa tháng lương:
【Đừng buồn nữa, lấy tiền này mua vài bộ đồ hầu gái mặc cho em xem đi.】
Bên kia im lặng rất lâu.
Mãi một lúc sau, tôi mới thấy tin chuyển khoản được chấp nhận.
Tôi cười thầm.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, “cơ bắp mama” ngoài đời chắc chắn là một sinh viên đại học trong sáng.
Quay lại phòng tiệc, đồng nghiệp đã bắt đầu chơi trò uống rượu.
Quản lý thấy tôi bước vào, lập tức kéo lại.
“Bây giờ mọi người đã đông đủ, chúng ta chơi Thật hay Thách đi! Ai không muốn chơi thì phải uống một ly.”
Nhìn ai nấy đều hứng thú, tôi cũng không tiện từ chối.
“Luật chơi là chúng ta sẽ xoay chai rượu, người bị chỉ định có thể chọn Thật hoặc Thách. Người đó cũng sẽ là người xoay chai cho vòng tiếp theo.”
“Một, hai, ba… bắt đầu!”
Thiệu Tinh Dã là người có chức cao nhất trong phòng, nên anh ta xoay chai đầu tiên.
Tôi nhắm mắt cầu nguyện.
Làm ơn đừng trúng tôi!
Lỡ anh ta không vừa mắt tôi mà chơi xỏ thì chết mất!
Nhưng đúng là số phận trớ trêu, chai rượu lại chỉ thẳng vào tôi.
Tôi mở mắt ra, lập tức bắt gặp ánh mắt đầy ẩn ý của Thiệu Tinh Dã.
Tôi nghiến răng: “Tôi không chọn, tôi uống.”
Thiệu Tinh Dã tự tay đưa ly rượu tới trước mặt tôi, nhướng mày.
“Uống đi, paparazzi nhỏ.”
Một hơi cạn sạch ly rượu, tôi cảm thấy cơ thể càng nóng hơn.
Đến lượt tôi xoay chai.
Người bị chỉ định là một lập trình viên hiền lành trong phòng.
Cậu ấy đẩy kính, ngượng ngùng nói: “Tôi chọn Thách.”
Tôi nghĩ một lúc rồi nói:
“Vậy thì hãy chọn một người đàn ông ở đây để nhảy cùng đi!”
Lời vừa dứt, ánh mắt của Thiệu Tinh Dã bất giác dừng trên người tôi vài giây.
Cuối cùng, cậu lập trình viên kéo quản lý lên nhảy, khiến mọi người cười nghiêng ngả.
Trò chơi cứ thế tiếp tục, ai nấy đều uống không ít.
Tôi còn tỉnh táo, nhưng đầu hơi lâng lâng, chỉ muốn ngủ.
Thiệu Tinh Dã gọi phục vụ thanh toán, sau đó nhờ mấy người tỉnh rượu đưa đồng nghiệp về.
Tôi không say, tính đi tàu điện ngầm về để hóng gió.
Nhưng vừa ra ngoài, cơn gió lạnh thổi tới khiến tôi run lên.
Không xa, một chiếc McLaren lướt tới, dừng ngay trước mặt tôi.
“Lên xe đi, paparazzi nhỏ.”
“Tôi đưa cô về.”
Giữa việc ngồi tàu điện ngầm hóng gió hay lên siêu xe ngồi, tôi chỉ mất đúng 0 giây để quyết định.
Tôi ngồi vào ghế sau.
05
Tôi báo địa chỉ rồi ngồi im lặng trong xe, hiếm khi thấy Thiệu Tinh Dã cũng không lên tiếng châm chọc tôi.
Lúc lén nhìn sang anh ta lần nữa, tôi phát hiện anh ta đã ngủ rồi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Lúc ngủ, trông Thiệu Tinh Dã bớt đi vẻ đáng ghét, nhưng lại càng toát lên khí chất đẹp trai chết người.
“Vẫn còn nhìn?”
Anh ta đột nhiên lên tiếng, làm tôi giật mình vội quay đi.
Một tiếng cười khẽ vang lên bên cạnh.
“Cô có biết không? Bạn gái tôi cũng cực kỳ thích nhìn tôi đấy.”
“Nhìn hoài không chán, lại còn nũng nịu, dính tôi như keo vậy.”
Tôi cũng không chịu thua: “Ồ, bạn trai tôi cũng yêu tôi đến phát cuồng. Chỉ cần tôi chậm trả lời tin nhắn một chút là giận dỗi ngay.”
Xuống xe, tôi thở hắt ra.
Hú hồn, suýt nữa lại bị lép vế trước miệng lưỡi sắc bén của anh ta rồi.
Hôm sau, Thiệu Tinh Dã bay ra nước ngoài bàn hợp đồng, cuộc chiến giữa tôi và anh ta cũng tạm dừng.
Còn “cục cưng dính người” của tôi hình như cũng bắt đầu bận rộn với việc học hành.
Chúng tôi chỉ nhắn tin vào những lúc rảnh rỗi, nhưng dù tôi có yêu cầu quá đáng cỡ nào, anh ấy vẫn ngoan ngoãn nhảy cho tôi xem.
Chúng tôi còn hẹn nhau, đợi khi nào hết bận sẽ gặp mặt ngoài đời.
Suốt 26 năm độc thân, chưa từng yêu đương lần nào, lần này nếu không có gì bất ngờ, chắc chính là mối tình định mệnh của tôi rồi!
Nhìn lại lịch sử tin nhắn, tôi cười như một kẻ ngốc.
Mấy ngày nay, tôi phát hiện mình thực sự thích anh ấy lắm luôn!
“Lục Tuyết, sếp bảo em đến nhà anh ấy lấy tài liệu!”
Tôi đau khổ ngẩng đầu lên, thấy quản lý vừa chạy tới, thở hổn hển:
“Tổng giám đốc đích thân gọi điện, xe đã chờ sẵn dưới tầng rồi.”
Tôi nghiến răng: “Anh ta không có thư ký à?”
“Thư ký Vương và thư ký Lý đều bận công việc gấp, trợ lý riêng thì đi nước ngoài cùng sếp rồi.”
“Có lẽ tổng giám đốc có ấn tượng sâu sắc với em đấy, Lục Tuyết. Em cố gắng làm tốt nhé, đây là cơ hội tốt đấy!”
Quản lý vỗ vai tôi an ủi.
Tôi lầm bầm: “Nói với tổng giám đốc, tôi muốn tăng lương!”
Dứt lời, tôi mặc áo khoác, vào thang máy xuống lầu.
Vừa đi vừa nhắn tin than vãn với bạn trai.
【Bảo bối, em biết không? Sếp của chị đúng là vô nhân tính!】
【Chị chỉ là một nhân viên nhỏ nhoi, thế mà bắt chị chạy chân sai vặt!】
【Không biết thư ký của anh ta làm gì nữa!】
Bạn trai tôi nhắn lại ngay lập tức.
【Chị gái, đi làm vất vả thế, hay nghỉ việc đi? Để em nuôi chị.】
Tôi che miệng cười.
【Thôi để chị nuôi em thì hơn, chị thấy em dễ nuôi lắm.】
Bạn trai tôi đúng là kiểu dễ nuôi.
Chỉ cần một phần ba tiền lương của tôi là đủ, lại còn ngoan ngoãn, biết nũng nịu.
Chiếc xe chạy ra khỏi trung tâm thành phố, tiến vào khu biệt thự ngoại ô.
Từng căn biệt thự xa hoa hiện ra trước mắt, khiến tôi thèm đến mức muốn chảy nước miếng.
Trên mạng lúc nào cũng có mấy người giàu than phiền chán nản, tôi thì chẳng thể hiểu nổi.
Có tiền thì có gì mà phiền chứ?
Nếu tôi giàu, tôi sẽ thuê mười nam bảo mẫu phục vụ mình!
Nhưng đáng tiếc, tôi không có tiền.
Chỉ có thể bỏ ra nửa tháng lương để nuôi một “cơ bắp mama” mà thôi.
Khi đến cổng biệt thự của Thiệu Tinh Dã, quản gia đã đứng đợi sẵn.
“Cô là cô Lục đúng không? Thiếu gia đã dặn dò từ trước rồi.”
“Phòng làm việc của ngài ấy ở tầng ba, tôi dẫn cô lên.”
Tôi đi theo quản gia lên thư phòng.
Vừa vào cửa, quản gia liền tự giác lui ra ngoài.
Tôi mở điện thoại, kiểm tra tin nhắn trợ lý tổng giám đốc gửi đến, rồi bắt đầu tìm tài liệu theo hướng dẫn.
【Anh chắc chắn tài liệu của tổng giám đốc ở nhà chứ?】
Trợ lý tổng giám đốc: 【Boss bảo cô có thể xem trong ngăn kéo dưới bàn làm việc.】
Tôi vừa mở ngăn kéo ra, lập tức cứng đờ.
Một bộ đồ hầu gái đập thẳng vào mắt tôi.