Tìm Kiếm Hư Vô - Chương 5
16
Thời gian trôi qua ngoài ăn và ngủ gần như đều ở trong Kinh Triệu phủ
Chỉ trong vòng một năm đã phá ít trọng án
Chức vị của liên tục thăng tiến cuối cùng đặc cách điều Hình Bộ
Cùng lúc đó tin đồn về và Lục Tầm Triệt lan truyền khắp kinh thành
Khi tan ca phủ doãn kéo một góc vẻ mặt đầy lo lắng
“Bệ hạ đã chút bất mãn ngươi nên nhanh chóng tìm một mối hôn nhân mà gả tránh rước họa thân”
Ta đồng tình
Ngày hôm đó liền triệu tập tất cả bà mối trong kinh thành đến
Bàn làm việc chất đầy tranh vẽ như một ngọn núi nhỏ
Ta lật qua vài bức một cách tùy tiện—
Không ngờ tất cả đều là Lục Tầm Triệt
Sắc mặt lập tức sa sầm:
“Xui xẻo”
Ánh mắt lạnh lùng quét qua đám bà mối “phịch” một tiếng quỳ rạp xuống đất cúi đầu run rẩy dám hé răng
Quyền lực quả nhiên là một thứ
Mới chỉ một năm từ một nha đầu thôn dã ai để ý đã dần khí thế khiến kiêng dè
Cuối cùng đám bà mối hoảng hốt thú nhận—
Thì là Lục Tầm Triệt đã đút lót bạc bảo bọn họ tráo đổi hồ sơ chỉ đưa tranh vẽ của đến
Để chuộc tội họ lập tức tỏa khắp kinh thành thay sắp xếp các cuộc gặp mặt
Lục Tầm Triệt thể yên nữa
Hắn dẫn theo Lão Hầu gia vội vàng tìm đến tận cửa mở miệng liền chất vấn :
“Vì chọn ”
Ta thong thả nhấp một ngụm trà nóng:
“Thế tử chẳng đã đính hôn ”
Hắn siết chặt nắm tay:
“Thì ”
“Ta cưới công chúa chứ làm phò mã Sau khi phủ mọi chuyện đều do quyết định”
“Chỉ cần phong nàng làm quý cũng khó”
Ta xoa mi tâm trong lòng cảm thấy vô cùng phiền chán
thứ để tâm hơn chính là—
Ánh mắt của Lão Hầu gia
Dựa kinh nghiệm nhiều năm săn bắn thể chắc chắn—
Trong mắt lão chứa sát ý
17
Không khí mang theo lạnh mơ hồ
Những ngày thường rộn ràng tiếng ve hôm nay im ắng lạ thường
Chỉ còn tiếng gió khẽ lay cành liễu xào xạc vang lên
Ánh mặt trời ngả dần về Tây—
Đối tượng xem mắt tiếp theo của hẳn sắp đến
Lục Tầm Triệt dây dưa dứt thậm chí còn phái canh giữ chặt cổng lớn bộ dáng như giam lỏng trong phủ
Bây giờ đang đắc thế lấy lòng Minh Châu công chúa đến mức nàng thần hồn điên đảo
Nếu chuyện làm ầm lên e rằng dư luận và thánh ý đều sẽ thiên vị
Xem ai dám đến nữa
Ngay lúc đó—
“Cộc cộc”
Cửa phủ vang lên tiếng gõ
Giữa màn sương mờ một bóng dáng thanh nhã hiện dần
Dáng cao ráo khuôn mặt tuấn mỹ
Chính là từng gặp trong yến tiệc—Giang Ký Bạch
Kinh thành tin đồn rằng bối cảnh hiển hách chỉ nhờ ngoại hình xuất chúng mà chờ cơ hội tìm cành cao mà đậu
Thế nhưng hôm nay…
Sao đến đây
Lục Tầm Triệt nhếch môi khinh thường:
“A Man đây là đối tượng nàng chọn ”
“Một kẻ yếu ớt đến mức gà cũng trói nổi”
Hắn sải bước đến nắm lấy tay :
“Gả cho chẳng thà làm của Ta chắc chắn thể khiến nàng vui vẻ hơn gấp trăm lần”
Một tràng ho dữ dội vang lên
Gương mặt trắng bệch của Giang Ký Bạch ửng lên màu đỏ bệnh tật lảo đảo ngã thẳng lòng Lục Tầm Triệt ho phun thẳng mặt
Lục Tầm Triệt hất mạnh
Thân hình mảnh mai của Giang Ký Bạch mất đà sắp đập góc bàn
Ta vội vàng ôm
Hàng mi dài của ngân ngấn nước mắt như một đóa hải đường mong manh cơn mưa
Hắn ngước mắt giọng lộ vẻ ấm ức:
“Đây là trong lòng của Tống đại nhân ”
“Đã ý trung nhân tại còn xem mắt Chẳng lẽ là đang đùa giỡn tình cảm của ”
Những giọt lệ rơi xuống đọng mu bàn tay
Nóng bỏng
Khiến nhất thời hoảng hốt chỉ thể kiên nhẫn dỗ dành
Lục Tầm Triệt biết phát điên cái gì giật cổ áo giương nắm đấm định lao về phía Giang Ký Bạch
Ta lập tức gạt
Kéo Giang Ký Bạch phía giọng lạnh như băng:
“Cút”
đúng lúc —
Một tiếng lầm bầm của Lão Hầu gia lọt thẳng tai :
“Sớm biết đáng lẽ phái thêm vài
“Thả hổ về rừng giờ thành đại họa ”
Lục Tầm Triệt cũng thấy
Quả đấm của cứng đờ giữa trung khuôn mặt đầy kinh ngạc
18
Lục Tầm Triệt chịu từ bỏ
Hắn vô số bài thơ đau khổ ngày nào cũng cổng lớn gào khản cổ mà
Bị dội cả thùng nước bẩn từ đầu xuống cũng giận chỉ tiện tay lau qua mặt tiếp tục gào to hơn
Cuối cùng bất đắc dĩ sai mời Minh Châu công chúa
Hôm đó Giang Ký Bạch tình cờ đến chơi mang theo một con diều giấy
Lần gặp mặt Lục Tầm Triệt phá hỏng phần áy náy nên đã đồng ý cùng dạo quanh hồ
Vừa thấy Giang Ký Bạch Lục Tầm Triệt lập tức trừng mắt giận dữ lao lên xé nát con diều
Hai ngay lập tức cãi dữ dội
Nghe hạ nhân bẩm báo vội vàng buông tách trà xách váy chạy ngoài can ngăn
Vừa đẩy cửa liền thấy Giang Ký Bạch ngã sõng soài đất
Lửa giận bùng lên trong lòng lập tức xắn tay áo tức giận quát mắng Lục Tầm Triệt vô lý
Lục Tầm Triệt sững sờ giơ tay chỉ mũi :
“Ta Rõ ràng là tự té”
Hắn nghiến răng:
“Tên ‘trà xanh’ dám bày trò gài bẫy ”
“A Man nếu nàng tin cũng chịu ấm ức nữa”
Thấy giơ nắm đấm lên
Ta vung chân đạp mạnh—
Lục Tầm Triệt lảo đảo ngã nhào lăn một vòng mặt đất
Vừa —
Lăn đúng đến chân Minh Châu công chúa
Nhìn mà từng trân trọng giờ giống như một con chó điên hạ thấp bản thân để cầu xin tình cảm từ kẻ mà từng khinh thường
Minh Châu công chúa sắc mặt tối sầm nhướng mày lệnh kéo
Chờ đến khi đám đông đã tan hết mới phủi bụi ngoại bào cúi xuống kẻ vẫn đang lóc đất
“Đứng dậy đừng giả vờ nữa”
Giang Ký Bạch đang lau nước mắt tay khựng
Hắn liếc quanh bốn phía xác nhận đang với đó chút ngượng ngùng chạm chóp mũi từ từ dậy
Vừa thẳng liền giơ ngón cái lên tán thưởng:
“Tống đại nhân đã nhận giả bộ”
“Quả nhiên danh bất hư truyền đúng là ‘Nhất bộ đầu’ của kinh thành”
Đôi mắt hồ ly của híp cong cong đầy vẻ lấy lòng
Hừ
Dám dùng mỹ sắc câu dẫn
Hắn tưởng Tống Man là thế nào chứ
19
Sáng hôm tin tức Minh Châu công chúa đánh gãy chân Lục Tầm Triệt kiên quyết hủy hôn lan truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ
Lục gia mất chỗ dựa mà họ đã tốn công bấu víu
Không chỉ vì đắc tội với công chúa làm mất mặt hoàng gia Lục Tầm Triệt lâm cảnh khó khăn chốn quan trường
Ta vốn tưởng sẽ còn thời gian để quấy rầy nữa
ngờ…
Hắn dùng cái chết uy hiếp ép Lão Hầu gia lần nữa đến tận cửa cầu thân
Chỉ khác là lần —
Ngoài tình thương của cha mẹ Lão Hầu gia còn ý định đổi sang một liên minh khác
Nữ nhi thôn dã năm xưa khinh thường giờ trở thành miếng bánh béo bở trong kinh thành
“Tống đại nhân” Lão Hầu gia than dài “tiểu tử nhà là con độc đinh ba đời của Lục gia từ nhỏ đã chiều chuộng sinh hư
“Giờ đã dùng gia pháp đánh cho da tróc thịt bong thế nhưng vẫn sống chết chịu từ bỏ”
“Ta thật sự hết cách ”
“Ngài nể tình thu nhận nó dù nhập cửa làm con rể cũng ”
Giữa lúc đó hình ảnh Giang Ký Bạch với đôi mắt đỏ hoe vẻ mặt ấm ức đột nhiên hiện lên trong đầu
Khoé môi kiềm mà nhếch lên
“Không ”
Ta lắc đầu từ chối chút do dự
Bên ngoài Lục Tầm Triệt đang lén lén hoảng hốt lao túm lấy vai :
“Là vì Giang Ký Bạch ”
Hắn kích động chất vấn:
“A Man Nàng tưởng thực sự yêu nàng ư”
“Hắn chẳng gì trong tay theo đuổi nàng chỉ vì địa vị tiền tài mà thôi”
“Vậy là đủ ”
Ta cắt ngang chút để tâm đến đôi mắt tràn ngập kinh ngạc
Ta cúi xuống từ tốn vuốt phẳng vết nhăn tay áo giọng bình thản:
“Thứ nhiều nhất chính là tiền”
Một tràng vang dội dội trung
Tiếng bước chân chậm rãi càng lúc càng rõ ràng
“Sao thế thế tử đích thân dâng mà vẫn từ chối ”
Ánh bình minh xuyên qua màn sương sớm chiếu rọi từng tia sáng rực rỡ
Ta bất giác nhảy hai bước ngẩng đầu hỏi:
“Ngươi tới làm gì”
Giang Ký Bạch cong đuôi mắt thành kính cúi hành lễ:
“Ta sợ đến chậm phu nhân sẽ khác cướp mất”
Ánh sáng rạng đông phản chiếu trong đôi mắt như hàng vạn chú cá bạc lấp lánh giữa đại dương đến chói mắt
Ngoái phía —
Ta trông thấy sính lễ chất đầy cả viện
Mà khiêng sính lễ chính là sư phụ của
“Họ Giang Ngươi tư cách gì tranh giành với ”
Lục Tầm Triệt rống lên:
“Ta là đường đường thế tử hầu phủ Còn ngươi chẳng qua chỉ là một tên mặt trắng tay tất sắt”
Hắn gằn giọng nheo mắt như thổi bay Giang Ký Bạch:
“Cho ngươi biết một bí mật… thực lần đầu tiên của A Man đã là của …”
Chưa dứt lời—
Ta nhẹ nhàng liếc mắt
Sư phụ cung kính nhận lệnh nắm đấm hạ thẳng xuống mặt Lục Tầm Triệt
Hai chiếc răng gãy bắn khỏi miệng
“Sự trong sạch của nữ nhân lớp váy”
Giang Ký Bạch cất từng chữ một ngữ điệu ôn hòa nhưng mang theo sự uy nghiêm thể kháng cự:
“Loại rác rưởi như ngươi thể từng A Man đối xử thật lòng đã là phúc khí mà tám đời tổ tiên nhà ngươi mới tu ”
“Biến lần còn thấy ngươi đừng trách khách sáo”
Sư phụ tóm cổ áo ném thẳng hai cha con Lục gia khỏi phủ
Ta chớp chớp mắt Giang Ký Bạch:
“Hai quen ”
Hắn ho khẽ cố tình thu sát khí giọng bình tĩnh:
“Ừm… ban đầu là Lão Vương một đồ cực kỳ thông minh cứ khăng khăng đưa tranh vẽ của ngươi cho …”
“Nói thế nào nhỉ ông hẳn là bà mối của chúng ”
Xa xa trông thấy sư phụ đang điên cuồng xua tay miệng mấp máy thành tiếng—
“Tất cả đều do Giang Ký Bạch bày ”
Ta đưa tay che miệng nhẹ giọng bật
Một cơn gió xuân lướt qua
Gió thật nhẹ
Lòng cũng thật nhẹ
Bỗng trong lòng bàn tay chợt mát lạnh
Một khối ngọc bội tinh xảo nhét tay
Ta kỹ cảm thấy vô cùng quen mắt
Lục lọi trong ký ức bỗng giật bừng tỉnh—
Đây là tín vật của Các chủ Tịch Nguyệt Các
Tịch Nguyệt Các xưa nay hành sự kín kẽ nhưng thực lực vô cùng đáng gờm
Trên giang hồ nếu họ nhận là thứ hai thì ai dám xưng là thứ nhất
Người đồn rằng Các chủ là một thiên tài ngàn năm một—
Mới mười hai tuổi đã cướp lấy vị trí các chủ và từng bước phát triển thế lực đến mức thể đối đầu với triều đình
Ta ngẩng đầu sững sờ Giang Ký Bạch
Hắn chớp đôi mắt sáng rực khẽ nhẹ nhàng móc ngón tay ngón tay khẽ lắc lư
“Đại nhân bộ gia sản của đều đặt cược nàng ”
“Tiểu môn phái còn dựa nàng nhiều đó”
– Hoàn –