Tìm Kiếm Hư Vô - Chương 4
11
Cuối năm khi thành nhiệm vụ trở về kinh nhận thiệp mời dự tiệc sinh thần của Minh Châu công chúa
Trên ghế chủ tọa
Minh Châu tựa tay Lục Tầm Triệt dáng vẻ tình tứ giống như chuyện đánh rùm beng đây từng xảy
Khắp tiệc là lời ca ngợi cặp đôi trời sinh
“Thế tử tuấn tú đúng là khiến ít nữ tử thầm mến bọn họ thể sánh với ”
Giọng điệu cao ngạo của Minh Châu chợt chững ánh mắt rơi thẳng về phía
“Ngươi xem đúng A Man”
Giữa ánh chế giễu của bao chậm rãi dậy:
“Công chúa dung nhan thoát tục thế tử tài hoa tuyệt thế trời sinh một đôi ai thể so bì”
Nàng khẩy còn định gì đó nhưng một tiếng động cắt ngang—
“Choang”
Một ly rượu hất đổ
Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía phát tiếng động
Lục Tầm Triệt rũ mắt xuống rõ cảm xúc chỉ thấy gương mặt u ám đến đáng sợ
Bầu khí chợt trở nên kỳ lạ
Lúc một giữa bàn tiệc lên tiếng khiêu khích:
“Tống bộ đầu tại hạ chuyện rõ”
“Nữ tử vốn yếu hơn nam nhân tại ngươi thăng chức nhanh hơn các đồng nghiệp khác”
“Không chừng… đã cửa ”
Tiếng nhạo bùng lên như sôi trào
Không ít xúm ồn ào yêu cầu Minh Châu công chúa đòi công bằng như thể chỉ cần đông đồng tình thì lời họ chính là chân lý
Ta định suy nghĩ cách đáp thì đỉnh đầu bỗng vang lên một tràng khẽ
12
“Lại chẳng lần đầu tiên”
Lục Tầm Triệt tựa khuỷu tay chống lên lưng ghế cợt nhả:
“Nàng từng vì bạc mà leo lên giường lão già giờ cơ hội làm thể bỏ qua”
Từng câu từng chữ như tiếng ngọc va làm rung động những ký ức cũ trong đầu
Hồi đó để bảo vệ Lục Tầm Triệt từng đám lưu manh chém đứt gân tay cần một số bạc lớn để chữa trị
Lúc đang quẫn bách đến mức cùng đường tình cờ một thương nhân giàu đồng ý mua về làm với giá cao
Đêm khi rời biết tin từ loạng choạng nhảy xuống giường thậm chí quên cả mang giày chạy chân trần đuổi theo xe ngựa suốt hai dặm đường
“A Man là nam nhân”
Hắn ôm chặt lấy nước mắt nóng hổi thấm ướt cổ
“Dù chết cũng để nàng tự hủy hoại bản thân”
Đêm đó ánh trăng lay động hằn bóng lên mặt hồ trong lòng
May mắn là gặp một lương y bụng bàn tay mới để di chứng
bây giờ —
Cái gì mà “lương y bụng”
Hóa là lén truyền thư gọi ngự y từ hoàng thành đến
Chỉ ngốc nghếch tưởng rằng đó là ông trời thương xót còn quỳ xuống đất dập đầu tạ ơn đến mức vang lên từng tiếng “cộp cộp”
“Nghe khi thế tử lang bạt ở thôn dã từng Tống bộ đầu cứu giúp
“Cô nam quả nữ chung sống nhiều năm như chẳng lẽ gì xảy ”
Giọng điệu trêu đùa vang lên ngày càng rõ ràng
“Sao thể chứ Thế tử nhà trai như thế nữ tử nào chịu nổi Chỉ e Tống bộ đầu đã tự dâng hiến ngay từ ngày đầu tiên ”
“Không biết… liệu chút ‘hương vị hoang dã’ nhỉ”
Đám uống ba phần men say càng chuyện bừa bãi
Lục Tầm Triệt vươn cánh tay dài khoác lên vai Minh Châu công chúa lười biếng nâng mí mắt:
“Chỉ là một thôn nữ quê mùa mà thôi”
“Đã trân châu mặt nhặt sỏi đá làm báu vật”
“Nếu các vị thích thể tự lấy ”
Lời ngạo mạn coi như một món đồ phụ thuộc một thứ thể tùy tiện đem tặng
Ngay khoảnh khắc tiếp theo một ly rượu ép đặt môi
Có xoa tay nóng lòng thử:
“Tống cô nương thế tử đã mở miệng chi bằng theo
“Ca ca đây thể cho nàng cơm ăn áo mặc chém giết suốt ngày gì ho Nữ nhân vẫn nên ngoan ngoãn ở nhà thêu thùa thì hơn…”
Chưa kịp đắc ý lời còn dứt đã thẳng tay đập bể chén rượu
Mảnh vỡ sượt qua cổ máu lập tức rỉ
“To gan”
Minh Châu công chúa đập mạnh xuống bàn
Ta cúi hành lễ giọng điệu ung dung:
“Thật xin Ngài cũng biết đấy nữ tử như quen cửa võ nghệ kém cỏi chỉ là lỡ tay mà thôi”
13
“Nói dối Ai mà chẳng biết ngươi bắn tên chuẩn xác võ công cao cường thể cầm nổi một chiếc chén”
Minh Châu công chúa nghiến răng
Ta giả vờ che miệng tỏ vẻ kinh ngạc:
“Ồ Hóa công chúa công nhận thực lực của ”
“Vậy thì… nãy cửa chẳng là đang chống đối với công chúa ”
Không gian bỗng chốc lặng như tờ
Trong khí vang lên vài tiếng nghiến răng ken két nhưng ai dám lên tiếng phản bác
Minh Châu chọc tức đến mức hai má đỏ bừng mấy lần định lật mặt nhưng đều Lục Tầm Triệt giữ
Bỗng một tiếng trầm thấp vang lên
“Nếu ai phục thay vì lén lút lưng đây so tài với Tống bộ đầu”
Một nam tử vận áo xanh nâng chén rượu về phía lười biếng nhướng mày
Cơn gió lướt qua những nhành liễu mang theo nụ nhạt khóe môi
Lời dứt liền vài kẻ biết trời cao đất dày dậy ánh mắt tràn đầy khinh thường
Trong mắt bọn họ nữ tử đều mềm yếu khi còn cầm nổi thanh kiếm làm thể giỏi võ công
Ta nhấc một chiếc đũa bạc bàn xoay nhẹ đầu ngón tay
Ngay khi kẻ đầu tiên xông đến cổ tay khẽ động ném đũa bạc ngoài
Sắc mặt kẻ cứng đờ
Đũa bạc nhuốm máu ghim thẳng thân cây phát tiếng ong ong rung động
Ta nhanh chóng lách tấn công thẳng tử huyệt của đối phương chỉ trong hai ba chiêu đã quật ngã bộ bọn họ
Ánh chiều tà nhuốm sắc đỏ như máu từng đốm ánh sáng vương vãi mặt đất
Không gian yên tĩnh đến mức thể thấy tiếng hạt bụi rơi
Ánh mắt mọi đã còn là chế giễu
Mà là khiếp sợ
Và còn…
“Tống bộ đầu quả nhiên là tuổi trẻ tài cao tại hạ bội phục”
Những lời khen ngợi lập tức tràn đến như thủy triều
Trong tầm mắt Minh Châu công chúa đã tức giận đến mức nghiến răng còn phía nàng —
Lục Tầm Triệt lặng tại chỗ
Đôi mắt như thể từ đống tro tàn dần bùng lên một tia sáng
Ta viện cớ rời khỏi yến tiệc
ngờ—
Vừa rẽ qua hành lang đến tận cuối con đường
Ta chạm mặt Lục Tầm Triệt
14
“A Man” giọng đầy kích động như tìm trân bảo đã mất “ ngờ nàng võ nghệ lợi hại như đúng là thiên tài”
Ta nghiêng né tránh
Ngón tay lướt qua những vết sẹo chằng chịt cánh tay khóe môi lạnh nhạt nhếch lên khẽ khẩy
Thiên tài gì chứ
Chẳng qua chỉ là nỗ lực hơn khác một chút mà thôi
Hắn từng bước ép sát:
“Hôm nay nàng dũng như khiến bao tiểu thư danh môn đều trở nên mờ nhạt
“Sớm biết nàng thể đạt thành tựu như hôm nay năm đó đã cần theo sự sắp đặt của gia đình khiến hai lỡ dở lâu đến ”
Ánh mắt Lục Tầm Triệt rực cháy vươn tay như thể đang chờ đợi sẽ nhào lòng cầu xin cho một tương lai
Một năm nếu chịu thật với …
Có lẽ khi đối mặt với gia thế của vẫn còn chút mong đợi—mong rằng sẽ về phía bảo vệ tranh giành cho một danh phận
hết lần đến lần khác lời dối và nỗi thất vọng đã chồng chất thành một ngọn núi
Ta đã băng qua vạn dặm chông gai dựa chính mà trưởng thành
Người thiếu nữ năm xưa từng bên cạnh từng xem là cả thế giới…
Đã còn nữa
Lục Tầm Triệt quá mức kích động nhận vẻ mặt lạnh nhạt của
Hắn sải bước về phía ôm lòng nhưng lần nữa tránh
Bàn tay cứng đờ giữa trung gân xanh mu bàn tay nổi lên ngay khoảnh khắc tiếp theo siết chặt lấy eo cúi nghiến răng gằn giọng:
“Tránh cái gì Còn chỗ nào nàng qua chạm qua
“Cả nàng đều là của Ngoài còn ai thèm nàng nữa”
“Từ xưa đến nay phẩm hạnh của nữ nhân quan trọng nhất chính là trinh tiết Ta chê bai nàng thất thân khi thành thân còn hết lần đến lần khác cho nàng cơ hội Nàng nên biết ơn mới ”
Ta mệt mỏi đưa tay chặn cổ tay
“Rắc”
Tiếng xương gãy giòn tan vang lên
Sắc mặt Lục Tầm Triệt lập tức tái nhợt ôm lấy cổ tay trật khớp ngã quỵ xuống đất mồ hôi lạnh túa như mưa
Ta rút khăn tay thong thả lau sạch đầu ngón tay
“Thật bẩn”
15
Sau đêm hôm đó còn gặp Lục Tầm Triệt nữa
Mãi cho đến ngày đính hôn
Hôm đó cùng đội ngũ qua con phố đông đúc nhất kinh thành tình cờ chạm mặt đoàn rước dâu lộng lẫy của
Lục Tầm Triệt vận trường bào đen cưỡi lưng tuấn mã phong thái phong lưu hào hoa chẳng khác gì những gì từng hứa hẹn với
Chỉ là đón dâu…
Đã còn là nữa
Một ánh mắt nóng bỏng lướt qua trong chốc lát nhưng chẳng hề để tâm
Ta nghiêng đầu né tránh dòng dẫn đội lui sang một bên
Tiếng chiêng trống vang dội dải lụa đỏ trải dài
Những lời chúc phúc hòa cùng tiếng pháo nổ lách tách nhấn chìm cả con phố dài
Không ít ánh mắt hiếu kỳ qua giữa và
“Hôm nay là ngày thế tử định thân Tống bộ đầu xuất hiện ở đây”
“Chuyện ngươi biết Tống bộ đầu si mê thế tử nhà lắm ai biết chừng gây trò ‘cướp rể’ cũng nên”
“Cướp thì Có công chúa ở đó nàng thể làm chính thất chắc”
Thuộc hạ của đều bất bình thay
Thậm chí còn đề xuất ném pháo đội rước dâu để bọn họ rối loạn một phen
Ta chỉ cảm thấy buồn
Cắn nhẹ một cọng cỏ đuôi chó hai tay khoanh cổ dựa tường dậy:
“Không cần đáng”
Nhấc tay phất nhẹ
Không hề ngoái đầu thẳng bước rời