Tìm Kiếm Hư Vô - Chương 3
08
Ta ném hậu viện trong bộ dạng thảm hại
Ánh mặt trời chói chang giữa trưa gay gắt đến mức khiến đôi mắt hoa lên Đôi môi đã nứt nẻ đến rướm máu
Ngay lúc sắp rơi hôn mê một bóng phủ xuống phiến gạch xanh
Lục Tầm Triệt quỳ xuống mặt
Hắn nâng cằm lên buộc đối diện với ánh mắt châm chọc của
“A Man nàng thể thoát khỏi ”
“Minh Châu đã biết chuyện giữa chúng nàng nhất định sẽ dễ dàng bỏ qua”
Ngón tay thô ráp lướt qua gò má :
“Ta khuyên nàng nên biết điều một chút tranh thủ khi còn hứng thú ngoan ngoãn lấy lòng như mới bằng lòng bảo vệ nàng”
Hắn cúi xuống ấn lên môi một nụ hôn đẩy miệng một viên thuốc
Dạ dày cuộn trào dữ dội
Ta cắn mạnh một cái vị tanh mặn của máu sắt tràn khắp khoang miệng khiến nổi giận
“A Man rốt cuộc nàng còn làm loạn đến bao giờ Chỉ vì cưới nàng ư”
Lục Tầm Triệt siết chặt gương mặt ánh mắt dữ tợn:
“Nàng nghĩ xem một bên là công chúa một bên là một con nhãi thôn quê ngay cả kẻ ngốc cũng biết chọn ai”
Cả lạnh toát
Phải đến kẻ ngốc cũng biết—giữa hai kẻ bỏ rơi chắc chắn là
giữa những đêm trằn trọc vẫn nhịn mà nhớ về quá khứ
Cũng từng tưởng tượng một ngày quỳ xuống cầu xin tha thứ nước mắt lăn dài thề rằng đời chỉ yêu một
Cơn gió lạnh thổi xuyên qua hành lang luồn từng vết thương lạnh đến mức môi run lên
Ta khẽ giọng khàn đặc:
“Thế tử đúng thân phận ngài tôn quý một kẻ hèn mọn như đương nhiên xứng”
“Nếu đã sợ làm bẩn dòng máu cao quý của ngài trực tiếp tay giết Chẳng đã từng phái ám sát ”
“Còn chờ gì nữa”
“Nói bậy bạ gì thế” Lục Tầm Triệt nhíu chặt mày “Ta làm nỡ tổn thương nàng”
Hắn định ôm lòng nhưng chần chừ— lẽ lo sợ máu dính lên y phục một lát nữa sẽ khó giải thích với Minh Châu
Hắn chỉ biết thở dài:
“A Man nàng biết rõ trong lòng nàng chỉ là…”
Chỉ là gì
Chỉ là vì gia tộc ép buộc thể dựa công chúa mà thôi
Những lời còn cũng hỏi
Có lẽ trong lòng thực sự
nếu đem đặt lên bàn cân cùng lợi ích gia tộc chẳng khác gì một cọng lông hồng nhẹ đến mức đáng để bận tâm
Từ xa giọng trong trẻo của Minh Châu vang lên
Bàn tay đang lơ lửng giữa trung của dần siết chặt thành nắm đấm các khớp ngón tay trắng bệch
Đến khi buông trong lòng cũng đã nguội lạnh
09
May mà võ sư tay chừng mực vết thương tuy trông đáng sợ nhưng ảnh hưởng đến gân cốt Chỉ qua hai ba ngày đã hồi phục quá nửa
Việc huấn luyện ở phủ nha cực kỳ khắc nghiệt
Võ sư vì là nữ mà hạ thấp tiêu chuẩn
Mỗi ngày luyện tập đến mức mắt hoa đầu váng trở về phòng là gục xuống ngủ ngay còn dư sức để đau lòng nữa
Nghe Lục Tầm Triệt từng lén đưa lễ vật nhờ võ sư chiếu cố nhiều hơn
võ sư chỉ khẽ nghiêng mũi đao ném thẳng đồ về phía :
“Nam nữ thì đã Ở đây ai cũng như chuyện thiên vị”
Một tháng trôi qua trong chớp mắt
Khi mũi tên của xuyên qua đại đao cắm phập áo giáp mềm võ sư vỗ mạnh lên vai tuyên bố đã nghiệp
Khoảnh khắc khuôn mặt hiền từ của cha nuôi bỗng hiện lên trong ký ức ánh mắt đầy tự hào
Bức tường dựng lên trong lòng bấy lâu sụp đổ nước mắt rơi xuống như những viên trân châu đứt chuỗi
Hồi nhỏ thường cửa chống cằm quan sát các bộ đầu truy bắt tội phạm trừng trị kẻ ác cảm thấy họ oai phong vô cùng
Cha nuôi biết liền kiên nhẫn dạy võ công
Người khác chê một tiểu cô nương mà cũng mơ tưởng hão huyền
ông chỉ xoa đầu bảo:
“A Man chỉ cần đủ mạnh mẽ quy tắc vốn dĩ thể thay đổi”
Vài lời đơn giản đã gieo lòng một hạt mầm
Và nay nó đã đâm chồi
Ngày chính thức báo danh
Những đồng nghiệp xung quanh thấy liền biến sắc lập tức né tránh sợ rằng chia nhóm chung với
Phủ doãn bất đắc dĩ rút thăm
Kẻ bốc trúng vò đầu bứt tóc cau mày đến nỗi cả gương mặt nhăn :
“Mẹ nó làm nhiệm vụ đã khổ giờ còn trông con nít nữa ”
Một tên gầy như que củi nhếch cằm hì hì:
“Ha tiểu tử ngươi phúc quá còn gì Cô nam quả nữ chung với ai biết sẽ xảy chuyện gì”
“Đám sơn tặc hung ác như tiểu cô nương chắc chắn sẽ sợ đến mức nhào lòng ngươi thôi”
Tiếng tục tĩu vang lên
Ta dừng động tác mài tên giơ mũi tên lên ánh sáng kiểm tra cổ tay khẽ lật ánh sáng lạnh lẽo lóe lên—thanh đao lớn trong tay tên lập tức gãy đôi
Ta nhẹ nhàng phủi bông tuyết rơi vai:
“Lần mũi tên của sẽ chệch nữa ”
Những ngày Lục Tầm Triệt cũng nhàn rỗi
Chuyện tình của và Minh Châu công chúa đã lan truyền khắp kinh thành
Hắn vì nàng mà dẫn nước suối nóng về hồ sen trắng xây Minh Châu các để nàng lên cao ngắm trăng còn đích thân thả chín mươi chín chiếc đèn Khổng Minh đêm sinh thần cầu nguyện sẽ cùng nàng bạc đầu giai lão
Hắn yêu đến nồng nhiệt phô trương khiến bao nhiêu nữ tử hâm mộ
“Bây giờ còn đau lòng ”
Võ sư phía khoanh tay hỏi
Ông vốn tinh ý chắc chắn đã đoán bảy tám phần câu chuyện giữa và Lục Tầm Triệt
Ta đầu chỉ tiếp tục giấy tờ vụ án cho nhiệm vụ sắp tới
“Đã qua lâu như còn thể đau lòng”
Sắc mặt bình thản chỉ đầu bút run rẩy nhẹ bán cảm xúc của
Làm thể đau lòng
Không sáu ngày sáu tháng mà là sáu năm—
Từ thơ ấu đến khi cập kê từng chút một dệt thành cả quãng thanh xuân từ sớm chiều bên đến ân ái triền miên
Khi rời chỉ cảm thấy bản thân xé toạc từng thớ thịt lột xuống từng khớp xương bẻ gãy
Cơn đau rút cạn linh hồn
Vẫn nhớ rõ một năm bệnh nặng
Lục Tầm Triệt vì mua thuốc cho mà sốt ruột đến mức bán ngọc bội duy nhất chứng minh thân phận của
Ta biết chuyện lòng đau như dao cắt:
“Không còn ngọc bội ngươi sợ tìm gia đình ”
Ánh nắng chiều xuyên qua khe cửa chiếu lên hàng mi dài đang khẽ run của
Hắn nắm chặt tay :
“A Man đã thân Những thứ khác tìm cũng còn quan trọng nữa”
Tiếng chim đêm hót ánh trăng lạnh như nước
Ký ức cứ thế mặc sức hoành hành trong những đêm phòng
Cái lạnh lan từ lòng bàn chân cắn nuốt bộ cột sống
Ta giường mỗi một nhịp thở đều như lưỡi dao cùn cắt qua lồng ngực
Bị ký ức trói buộc
Ta đột nhiên bừng tỉnh vung tay tự tát hai cái thật mạnh
“Đừng ngu ngốc nữa nghĩ đến ”
Xoay xuống giường ánh trăng vung cung múa tên
Chỉ nửa nén hương tâm trí mới bình trở
Có khó quên thì
Thời gian sẽ chữa lành tất cả
Ta lao đầu nhận nhiệm vụ khiến bản thân bận rộn đến mức kẽ hở để cảm thấy bi thương
Đồng nghiệp đùa bảo còn liều mạng hơn cả những kẻ đang cố kiếm tiền cưới vợ
Mặt trời lặn xuống Tây trăng mọc ở Đông
Nửa năm trôi qua trong chớp mắt
Ta sớm đã thể độc lập tác chiến xử lý vô số vụ án lớn nhỏ danh tiếng lan xa
Người trong kinh thành đều biết về nữ bộ đầu “Thiết Diện” xuống tay như chớp trừng gian trừ ác mang yên bình cho dân chúng
Võ sư vui đến đỏ cả mặt gặp ai cũng khoe khoang từng dạy dỗ
Bây giờ ai dám coi thường nữa
Ngay khi tưởng rằng đã quên Lục Tầm Triệt
Hắn mang theo mùi máu tươi xông thẳng cuộc đời lần nữa
10
“A Man cứu …”
Ta theo phản xạ lùi hai bước
Lục Tầm Triệt ngã mạnh xuống đất trong mắt tràn đầy kinh ngạc:
“Sao mới bao lâu gặp mà đã quên ”
Nghe Minh Châu công chúa khi biết từng bàn chuyện hôn nhân với thì khinh thường hạ tiện ngay tại chỗ liền thưởng cho hai mươi roi tẩm nước muối
Với thân thể gầy yếu của thể giữ mạng sống đã xem như may mắn lắm
Hắn run rẩy níu lấy vạt áo
“A Man hối hận
“Nàng quá ngang ngược giống nàng…”
Phải giống ngốc nghếch chỉ cần một cái ngoắc tay của là tự nguyện dâng lên tất cả
Ta hít sâu một
Gỡ vạt áo nhấc chân bước vòng qua
Lục Tầm Triệt hốt hoảng chống dậy lớn tiếng hét:
“Không chỉ vì công chúa mà bỏ rơi nàng Nàng phố xem đàn ông nào ba thê bốn Ta đường đường là một thế tử chịu nhận một thôn nữ như nàng đã là nhân nghĩa lắm ”
“Cả ngày lăn lộn với đám đàn ông thật là đồ biết liêm sỉ Đừng tưởng gọi là ‘Thiết Diện nữ bộ đầu’ là gì ghê gớm lưng chắc đã nhạo nàng đê tiện thế nào”
Bàn tay theo bản năng đặt lên chuôi đao bên hông
Chưa kịp rút một viên đá bay vụt qua đập thẳng đầu Lục Tầm Triệt khiến bất tỉnh ngay tại chỗ
Ta ngoảnh đầu chỉ thấy vạt áo màu xanh lá lay động trong gió
“Đại nhân quen ”
Bây giờ đã thăng chức lên làm bộ đầu thuộc hạ thấy cứ chằm chằm Lục Tầm Triệt liền thăm dò hỏi
“Không quen”
Ta phất tay lệnh ném về cửa phủ Hầu gia
Nghe khi tỉnh trách cứ gia tộc đã phá hoại hôn sự của khiến Lão Hầu gia đánh thêm một trận nữa ép cởi trần đeo xích chịu tội về xin Minh Châu công chúa tha thứ
Hắn chịu uống thuốc lấy tính mạng uy hiếp bắt Lục gia đồng ý nạp làm
Lão Hầu gia vì sốt ruột đành gật đầu đồng ý
khi họ phái đến cầu thân—
Ta từ chối