Tiểu Tam Là Bạn Cùng Phòng - Chương 2
05
Chờ thì chờ.
Nhưng tôi thật sự không muốn tiếp tục sống chung với hai đứa đầu óc có vấn đề kia nữa.
Tôi gọi video cho mẹ, năn nỉ bà giúp tìm một căn nhà trọ gần trường.
Mẹ tôi vừa tưới hoa vừa chậm rãi trả lời: “Ngày nào cũng ở trường, bao lâu rồi không về thăm mẹ hả? Để ba con đi đón về ăn bữa cơm đi.”
Tắt máy xong, tôi dặn Phương Giai Giai có chuyện gì thì gọi cho tôi, rồi xách túi ra khỏi ký túc.
Hai ngày nay Tang Ôn Nhiên không có trong phòng, cũng không rõ lẩn đi đâu.
Trước cổng trường, tôi thấy ba đang dựa vào xe hút thuốc.
Ông gần 50 rồi mà nhìn chỉ như ngoài 30, vóc dáng và diện mạo đều giữ rất tốt.
Ngũ quan tuấn tú, khí chất lại thêm phần từng trải, đúng kiểu chín muồi đàn ông trưởng thành.
Tch tch tch, lão yêu tinh thật.
Không trách được hồi đó mẹ vừa gặp đã đổ liền.
Thấy tôi bước ra, ba vội vàng dụi điếu thuốc: “Yến Yến đến rồi.”
Tôi lon ton chạy tới, khoác lấy tay ông: “Wow, ba mới nửa tháng không gặp đã lại đẹp trai hơn rồi nha~”
“Chỉ có con là miệng ngọt như vậy.”
Ông cười hiền, khẽ chạm đầu ngón tay vào mũi tôi đầy cưng chiều.
Ăn xong bữa cơm gia đình, trò chuyện hâm nóng tình cảm một lúc, tôi cũng sớm nằm xuống giường lướt điện thoại.
App đẩy thông báo mới:
“Chú và Tiểu Nhiên bảo bối”:
【Chú tới đón bảo bối đi ăn đại tiệc, hôm nay cũng là một ngày yêu chồng nhất!~】
Mạng load một lúc, ảnh mới hiện ra— Một người đàn ông cao lớn đang dựa vào xe hút thuốc.
Biển số quen thuộc.
Khuôn mặt… càng quen thuộc hơn.
Tôi đứng hình, điện thoại tuột khỏi tay, rơi xuống đất phát ra tiếng “cạch” rõ mồn một.
06
Thái dương tôi giật liên hồi, cả người rối bời.
“Chú đẹp trai” của Tang Ôn Nhiên… là ba tôi á?
Nghĩ đến tình cảm mà ba dành cho tôi và mẹ, không hề giả vờ chút nào.
Thậm chí ông còn chịu sức ép từ ông bà nội để cho tôi theo họ mẹ.
Ông từng nói: “Vợ tôi mang thai mười tháng, sinh con ra theo họ cô ấy thì sao chứ?”
Vì câu đó mà ông bà nội giận mấy năm trời không thèm liên lạc.
Mãi gần đây mới chịu nối lại quan hệ, nhưng vẫn chẳng ưa gì tôi, thái độ với mẹ tôi thì cứ lạnh tanh.
Bản năng mách bảo tôi không muốn tin vào chuyện này.
Tôi nhặt điện thoại lên, vào lại bài đăng của Tang Ôn Nhiên.
Lần đầu để lộ mặt “chú đẹp trai” khiến đám fan của cô ta hú hét tung trời.
Cmt top đầu là của đứa nịnh bợ số một—Chu Linh:
【Chồng của Nhiên bảo đẹp trai quá trời! Xe với đồng hồ này? Đại gia chính hiệu, có người chắc ghen tỵ chết mất, hí hí~】
Tang Ôn Nhiên rep lại:
【Cũng không phải đại gia gì đâu~ Chú chỉ tự mở công ty nho nhỏ thôi. Mà em không quan trọng mấy thứ đó, em thích người lớn tuổi biết cưng chiều em cơ~】
【Chú đẹp trai xứng đôi em gái ngọt ngào, yêu nhau đậm sâu nha~】
【Tui cũng thích trai lớn tuổi, mấy cậu trẻ vừa keo kiệt vừa trẻ trâu, chịu không nổi luôn.】
Dưới đó bắt đầu xuất hiện mấy bình luận nghi ngờ:
【Thích trai già thì cứ thích đi, móc mỉa người trẻ làm gì, nghĩ mình hơn ai chắc?】
【Trên tay đàn ông đó đeo nhẫn cưới kìa, chủ tus chắc không phải tiểu tam đấy chứ?】
【Rõ ràng là có vợ rồi. Không lẽ cô chính là vợ người ta? Hay là bồ nhí?】
Tôi vừa ấn refresh, bài viết ấy đã bị Tang Ôn Nhiên xoá mất.
Rõ ràng cô ta bắt đầu thấy chột dạ.
Nhưng mà… tôi đã quay màn hình trước rồi.
07
Sáng sớm hôm sau, tôi quay lại trường, vừa đẩy cửa phòng ra— Tang Ôn Nhiên như con bướm lượn khắp phòng, chỉ đạo Phương Giai Giai giúp cô ta thu dọn hành lý.
Vừa thấy tôi, cô ta liếc tôi bằng ánh mắt khiêu khích: “Tiền tôi chuyển rồi, đừng có bày cái mặt như thể tôi còn nợ cô gì. Có mỗi hai chục triệu, chú hôm qua vừa chuyển cho tôi hai trăm triệu tiền tiêu vặt đấy.”
Chu Linh trợn tròn mắt, ngưỡng mộ hết sức: “Nhiên Nhiên, bạn trai cậu cưng chiều cậu dữ dội quá trời! Bao giờ mới tới lượt tớ gặp được người như vậy…”
Tang Ôn Nhiên cười giả tạo một cái, rồi quay lưng thì thầm: “Hứ, nhìn lại bản thân đi, cũng đòi so với tôi á?”
Tôi không rời mắt khỏi cô ta.
Nghĩ đến khả năng khoản tiền kia là tài sản chung giữa ba mẹ tôi…
Cảm giác trong lòng như nuốt phải con ruồi sống—ghê tởm mà không nôn ra được.
“Tới kỳ thi rồi đấy, không học hành gì còn thu dọn hành lý làm gì?”
Tang Ôn Nhiên bắt chéo chân, ngắm nghía bộ móng mới làm: “Ai rảnh suốt ngày ôm sách như cô. Tôi phải giữ chặt lấy chú, tranh thủ sớm gả vào nhà giàu mà hưởng phúc. Đến lúc đó, mấy người chỉ biết đứng nhìn thôi!”
Cô ta lôi app đặt vé ra khoe: “Chú bảo tôi là bảo bối, không thể ngồi chen chúc hạng phổ thông với đám người hạ đẳng được. Phải ngồi hạng nhất, để tiếp viên quỳ xuống phục vụ.”
Tôi nheo mắt nhìn kỹ—đích đến chính là thành phố mà ba tôi đang công tác.
Tang Ôn Nhiên lại vừa đăng status mới:
【Chuẩn bị bước vào những điều ngọt ngào của riêng mình~ Đã ba tháng chuẩn bị mang thai rồi, cố lên nào! Nhiên Nhiên nhất định phải trở thành bà bầu xinh đẹp nhất!】
Tôi đè nén sự kích động trong lòng, đợi Tang Ôn Nhiên rời đi xong thì cũng đặt vé đến khách sạn ba tôi đang ở.
Tới chiều tối, cuối cùng tôi cũng thấy Tang Ôn Nhiên xuất hiện.
Cô ta vừa đi mua sắm về, hai tay xách theo cả chục túi đồ hiệu.
Dừng lại ở quầy lễ tân một chút, rồi thẳng tiến tới thang máy.
Tôi vội nấp sau gốc cây Thịnh .
Cửa thang máy mở ra, giọng nói của Tang Ôn Nhiên ngọt đến nổi da gà: “Chú xong việc rồi à? Em đi bộ cả ngày mỏi chân muốn chết luôn, lát nữa phải xoa chân cho em nha.”
“Chỉ xoa chân thôi hả? Chỗ khác có cần không?”
Tận mắt chứng kiến Thịnh này… tôi thấy trời như sập xuống.
08
Người ra vào tấp nập, thang máy vừa mở ra thì hai người họ đã dính chặt vào nhau hôn đến khó tách.
Tang Ôn Nhiên thậm chí còn vòng chân quanh người ba tôi.
Ngay khoảnh khắc đó, ông không còn là “ba tôi” nữa, mà là một thằng đàn ông cạn tàu ráo máng, đầu óc toàn nghĩ chuyện dơ bẩn.
Tôi muốn xông tới xé toạc cả hai ra, nhưng cơ thể cứng đờ, không nhúc nhích nổi.
Thì ra, con người khi giận đến cực điểm sẽ bị tê liệt như vậy.
Điện thoại rung—là mẹ tôi gọi: “Con đang ở C thị đúng không?”
“Về đi.”
“Mẹ… ba con ông ấy…” Tôi run đến mức không cầm nổi điện thoại.
“Chú Vương sẽ đến đón con. Đừng làm ầm lên, về nhà trước. Nghe lời.”
Tôi về đến nhà, mẹ vẫn đang tưới hoa như mọi khi.
Nhìn vẻ điềm tĩnh, không vướng bụi trần của bà, trong lòng tôi dâng lên một nỗi buồn khó tả.
Mẹ chẳng lẽ vẫn đang chịu đựng vì tôi sao?
“Mẹ, con trưởng thành rồi. Mẹ không cần vì con mà nhẫn nhịn sống tiếp đâu. Nếu mẹ muốn xử con nhỏ đó, con chắc chắn sẽ đứng về phía mẹ, bảo vệ mẹ!”
Mẹ tôi đặt bình tưới xuống, mỉm cười: “Con lớn thật rồi, Yến Yến.”
Tôi cứ nghĩ mẹ sẽ khóc lóc, sẽ phát điên, nhưng hoàn toàn không.
Bà bình thản, đến một giọt nước mắt cũng không rơi, như đang kể chuyện của người khác: “Giờ là xã hội pháp quyền, đánh người sẽ bị giam giữ. Vì một đứa chẳng ra gì mà chịu rắc rối, không đáng. Cô ta có lỗi, nhưng gốc rễ vẫn là đàn ông không giữ nổi cái thân dưới.”
Tôi nhận lấy chén trà bà đưa, nhấp một ngụm, lo lắng nhìn mẹ: “Thật ra… mẹ đã biết ba ngoại tình rồi đúng không?”
“Ừ, mẹ biết từ nửa năm trước rồi.”
“Vậy tại sao không ly hôn? Mẹ không cần phải nhún nhường vì con đâu…”
Tôi kích động đứng phắt dậy.
Bà nhẹ nhàng đặt tay lên vai tôi, ra hiệu ngồi xuống: “Ly hôn à? Để ông ta mang nửa tài sản đi sống sung sướng với ả khác sao? Năm xưa ông ta nhờ vào nhà họ Giang mới ngóc đầu lên được, giờ phát đạt rồi liền muốn vong ân bội nghĩa—trên đời làm gì có chuyện dễ ăn như thế? Ông ta chưa chắc đã yêu con bé kia, chỉ là có tiền trong tay rồi, lại bắt đầu không cam lòng, muốn có con trai. Nhưng ông ta quên mất, tiền đó là nhà họ Giang cho ông ta. Từng đồng từng cắc, mẹ sẽ bắt ông ta nôn ra sạch sẽ.”
Đúng vậy.
Nhà giàu không nuôi hoa hồng mong manh.
Mẹ tôi là con gái nhà họ Giang, sao có thể là loại đàn bà si tình mù quáng?
Đời là để sống, không phải để lén lút yêu.
Ba tôi năm xưa bám vào mẹ tôi mới có được địa vị hôm nay, giờ lại phản bội, muốn chuyển tài sản đi chỗ khác.
Mẹ tôi sẽ không để yên.
Tôi cũng vậy.
Bọn họ càng vui sướng, Tang Ôn Nhiên càng hả hê, thì đến lúc ngã càng đau.
Và tôi—đang đếm từng ngày chờ cái kết đó xảy ra.