Tiểu Tam Là Bạn Cùng Phòng - Chương 1
01
Vừa từ thư viện về, tôi mở laptop định sắp xếp lại tài liệu học.
Tang Ôn Nhiên lao tới, hung hăng đập mạnh laptop của tôi xuống đất.
Cô ta mắt đỏ ngầu, trừng mắt với tôi: “Giang Minh Yến! Cô cố tình đúng không!”
“Tôi sẽ mách với chú, bảo chú dạy dỗ cô một trận ra trò!”
Gương mặt vốn có thể gọi là xinh xắn dịu dàng, giờ méo mó đến đáng sợ.
Chiếc laptop bị gãy đôi, nứt từ giữa ra, hoàn toàn không còn cứu được nữa.
Thấy tôi không nói gì, cô ta lại gào lên, giọng chanh chua ép người: “Sợ rồi đúng không? Tôi nói bao nhiêu lần rồi, bài đăng của tôi phải like phải cmt đầy đủ, tại sao cô không làm?”
Tôi bóp sống mũi, mất kiên nhẫn giải thích: “Tôi like với cmt đầy đủ hết rồi mà.”
Tang Ôn Nhiên đang chạy một tài khoản chia sẻ chuyện yêu đương.
Mỗi ngày đều khoe chuyện tình yêu giữa cổ với một anh chú đẹp trai nào đó:
【Làm bánh kem nhỏ cho ảnh, ảnh bảo tôi còn ngọt hơn bánh, muốn cắn một miếng.】
Kèm theo là tấm selfie cô ta cầm bánh, le lưỡi tạo dáng đáng yêu.
【Hôm nay tới công ty ảnh chơi, thư ký bước vô tôi phải chui xuống gầm bàn, quê chết đi được.】
Ảnh đính kèm là cái cổ đầy vết hồng hồng như dâu tây.
【Nhà ảnh thật có ngai vàng để thừa kế, tôi phải cố gắng sinh được một bé trai cho ảnh.】
Còn ghim luôn thực đơn “hỗ trợ sinh con trai” trong phần bình luận.
…
Mỗi ngày phải đăng bảy tám cái, nhìn mà hoa cả mắt.
Cô ta dùng chiêu “chú yêu – em ngoan” ngọt như phim để hút tương tác.
Ngay ngày đầu nhập học, cô ta tặng mỗi đứa trong phòng một chai nước hoa Hermès.
Nũng nịu xin tụi tôi follow và chăm tương tác cho tài khoản của cổ.
Mặc dù mấy điều kiện cô ta đưa ra thật quá đáng:
Bài đăng nào cũng phải like và bình luận trong vòng 30 phút.
Cmt phải dài ít nhất 150 chữ, không được trùng lặp nội dung.
Quan trọng nhất: tuyệt đối không được bỏ sót bài nào.
Mọi người vì đã nhận quà, lại nghĩ sẽ ở cùng nhau bốn năm nên đều đồng ý.
Tôi cũng định từ chối, nhưng nhớ mẹ dặn phải hoà đồng, đừng có ra vẻ tiểu thư khó ưa, nên cũng nhịn.
Không ngờ cô ta ngày càng được nước làm tới, ngày nào cũng giám sát tụi tôi, chỉ cần trễ chút là gào thét om sòm trong phòng.
Thậm chí còn bắt tụi tôi phải cưng chiều cổ như cái cách “chú” đang cưng chiều cổ vậy.
Giờ thì nổi cơn công chúa với tôi: “Yêu cầu của tôi, ai cũng phải ghi nhớ, vậy mà cô dám quên ba lần, sót ba bài. Cô rõ ràng cố ý gây sự với tôi, không muốn tôi sống yên ổn!”
Nói rồi, cô ta chụp lấy cái iPad trên bàn tôi, ném mạnh xuống đất.
Tay nhanh đến mức tôi còn chưa kịp phản ứng.
02
Cái iPad cũng vỡ tan.
Tôi cố nuốt cơn giận, hất tay cô ta ra khi nó suýt dí sát vào mặt tôi: “Laptop tôi mua tháng trước, gần như mới, tính cho cô giá 12 triệu. iPad hôm qua mới giao, nguyên seal chưa xài, giá gốc 8 triệu 699, thôi tôi làm tròn cho đẹp, tổng cộng 20 triệu.” Nói xong tôi mở mã chuyển khoản, đưa tới trước mặt cô ta.
Tang Ôn Nhiên hét lên: “Hai cái đồ điện tử rác rưởi đó mà đòi 20 triệu, cô đi cướp à? Giang Minh Yến, tôi coi cô là bạn tốt, mà cô lại giở trò tống tiền tôi? Tôi nhìn rõ bộ mặt cô rồi!”
Tôi bình thản: “Không tin à? Tôi có thể đưa hoá đơn mua hàng.”
Thấy tôi không bị cô ta dắt mũi, Tang Ôn Nhiên bắt đầu hoảng.
Cô ta ngồi sụp xuống, che mặt khóc nức nở như thể vừa chịu oan cực lớn.
Tang Ôn Nhiên rất giỏi làm bộ đáng thương trước mặt người khác để kéo phe về phía mình.
Quả nhiên…
Hai người bạn cùng phòng vừa từ ngoài về thấy cô ta khóc, lập tức nhào tới an ủi.
Chu Linh là người phản ứng mạnh nhất: “Giang Minh Yến, sao cô có thể quá đáng như vậy chứ? Tôi yêu cầu cô xin lỗi Nhiên Nhiên ngay lập tức! Không thì tôi sẽ báo với cô cố vấn rằng cô đang bắt nạt bạn cùng phòng!”
Tang Ôn Nhiên nghe xong liền nở nụ cười khiêu khích về phía tôi.
Phương Giai Giai – cô bạn hiền lành ít nói – nhìn đống đồ đạc tan nát đầy sàn, khẽ nói: “Chắc có gì hiểu lầm thôi… Cùng phòng với nhau, đừng cãi nhau thì hơn.”
Chu Linh sầm mặt quay sang quát lớn: “Hiểu lầm cái gì? Nhiên Nhiên khóc lóc rõ rành rành ra đó mà cô không thấy à? Chắc chắn là vì cô ta ghen tị vụ bình chọn hoa khôi thua Nhiên Nhiên! Tôi nói cho cô biết, cuộc thi đó hoàn toàn công khai, công bằng, minh bạch. Có ghen mấy cũng vô ích!”
Tôi mất vài giây mới nhớ ra vụ này.
Gần đây trên diễn đàn trường có tổ chức cuộc bầu chọn hoa khôi.
Hai cái tên hot nhất là tôi và Tang Ôn Nhiên.
Đến vòng bỏ phiếu ẩn danh.
Tang Ôn Nhiên đăng một tấm selfie chỉnh sáng kỹ lưỡng, trang điểm tỉ mỉ, outfit xịn xò từng sợi tóc.
Còn tôi thì không quan tâm, định bỏ qua luôn, nhưng Chu Linh lại lén đăng tấm hình mặt mộc của tôi.
Lúc đó tôi vừa thức hai đêm liền để hoàn thành bản kế hoạch cho công ty.
Mắt thâm quầng, trán thì nổi một cái mụn đỏ chót, trông tàn tạ hết sức.
Kết quả, Tang Ôn Nhiên chiến thắng tuyệt đối.
Cô ta đắc ý đến mức bao nguyên lớp đi ăn mừng.
Còn tôi vì đau bụng kinh nên không đi được, vậy mà lại bị Chu Linh bôi xấu khắp nơi, nói tôi là con nhỏ “chanh chua thành tính”, ghen ăn tức ở vì Tang Ôn Nhiên vừa xinh đẹp vừa có anh chú người yêu chiều chuộng.
03
Tôi cạn lời: “Hoa khôi thì cứ làm cho đã đi, tôi không hứng thú.”
Tôi giơ điện thoại lên, nhướn mày nhìn Tang Ôn Nhiên: “Nhưng làm hỏng đồ người khác, giá trị vượt quá 4 triệu là đủ điều kiện khởi tố rồi đấy. Hoa khôi ơi, cô không ngại để tôi báo công an chứ?” Vừa dứt lời, cả ba người bỗng đứng khựng lại.
Lúc này Chu Linh mới để ý tới cái laptop và iPad vỡ tan dưới đất.
Nhưng cô ta vẫn chọn bênh vực Tang Ôn Nhiên vô điều kiện.
Cổ cứ nghênh cổ lên gào tiếp: “Sao cô ích kỷ vậy? Nhiên Nhiên đang khóc mà cô còn cứ mở miệng là tiền với bạc. Cùng phòng với nhau, có cần làm căng đến mức này không? Bạn trai Nhiên Nhiên là tổng tài kìa, thiếu gì mấy đồng lẻ này của cô?”
Nói xong còn vênh mặt nhìn Tang Ôn Nhiên chờ được khen.
Tang Ôn Nhiên mặt hơi méo, rõ ràng không tự tin nữa: “Đúng, đúng đó! Có hai chục triệu thôi mà, tôi thiếu gì mà không đền nổi!”
Cô ta không đền nổi, ít nhất là giờ chưa có tiền.
Nên đành viết giấy nợ đưa tôi.
Tang Ôn Nhiên vứt bút xuống, lại bắt đầu rơm rớm nước mắt.
Tôi gõ gõ bàn, đưa miếng mực dấu đỏ ra: “Đưa ngón cái ra đây, đóng dấu.”
Tang Ôn Nhiên không cam tâm nhưng cũng phải điểm chỉ.
Vừa xong liền úp mặt lên bàn khóc hu hu: “Ngay cả chú cũng chưa bao giờ mắng tôi, sao cậu lại ép tôi như vậy? Tôi sẽ nói với chú là cậu bắt nạt bảo bối của ảnh!”
Tôi trợn mắt, ai rảnh quan tâm cô là bảo bối của ai.
Chu Linh lập tức phụ hoạ: “Cô đâu có thiếu tiền, sao cứ phải chấp nhặt với Nhiên Nhiên chuyện nhỏ này? Cô làm thế là tự phá hỏng tình cảm giữa bạn cùng phòng đấy biết không? Chẳng bù với Nhiên Nhiên người ta vừa xinh lại vừa tốt tính, gặp mặt là tặng tụi mình mỗi đứa một chai nước hoa luôn!”
Tôi đáp lại: “Thứ nhất, cô ta tặng là chai nước hoa Hermes, chứ không phải cái túi Hermes. Thứ hai, cái chai đó tôi còn chưa bóc tem, là cô đem đi biếu cô cố vấn đấy chứ.”
Chu Linh bị nói trúng chỗ đau, trán lập tức lấm tấm mồ hôi.
Thấy con tay chân bị dằn mặt, Tang Ôn Nhiên nghiến răng lườm tôi: “Chai nước hoa đó là chú đặc biệt mua, bảo tôi tặng các bạn cùng phòng để sống chan hoà hơn. Tôi cứ tưởng là bạn tốt, nên mới nhờ mấy người thả tim và cmt từng bài. Tôi chỉ muốn chia sẻ hạnh phúc của mình thôi, nếu chị không vui thì nói thẳng, việc gì phải nói nặng lời như vậy?”
Tôi thuận theo lời cổ: “Ờ thì tôi không vui đấy.”
Cô yêu ai, hẹn hò với ai, tôi không quan tâm.
Nhưng bắt tất cả tụi tôi phải đóng vai phụ trong vở diễn tình yêu màu hường của cô ta thì ai mà chịu nổi.
Ai muốn hùa theo thì cứ hùa, tôi thì không.
04
Thấy tôi chẳng thèm nể mặt, ánh mắt Tang Ôn Nhiên thoáng qua vẻ hằn học, tức đến mức giậm chân liên tục, bệnh công chúa lại tái phát.
Cô ta vung tay hất hết đồ đạc trên bàn xuống đất, rồi khóc lóc bỏ chạy ra khỏi phòng.
Chu Linh gào lên sau lưng tôi: “Giang Minh Yến, cô quá đáng thật rồi đấy!”
Tôi lười chẳng buồn đáp.
Đến gần giờ đóng cửa ký túc xá, hai người đó mới quay về.
Tang Ôn Nhiên lúc này đã được Chu Linh dỗ dành xong, ngồi vắt chân trên ghế, ưỡn ngực ngẩng đầu như gà chọi, sai bảo Phương Giai Giai đi lấy nước ấm ngâm chân.
Chu Linh kéo rèm giường tôi ra, đưa cho tôi một hộp quà trà hoa đỏ của Chanel: “Không phải vì cô khó chịu chuyện tôi lấy nước hoa của cô à? Đây, đền lại cho cô. Sau này đừng gây sự với Nhiên Nhiên nữa.”
Đây là món quà tôi tặng lại cho mọi người sau khi nhận được nước hoa từ Tang Ôn Nhiên.
Giờ lại đem đồ của tôi đưa cho tôi để làm lành?
Đúng là mặt dày hết biết.
Tôi vẫn ngồi yên, chẳng buồn động tay nhận.
Chu Linh bắt đầu mất kiên nhẫn: “Nhiên Nhiên đã tha thứ cho cô rồi, cô cũng xuống xin lỗi một câu, sau này bớt nói chuyện chua chát lại.”
Tôi tháo tai nghe ra, giọng càng lạnh hơn: “Tránh xa tôi ra. Biến.”
Không chờ Chu Linh phản ứng, tôi liếc mắt nhìn Tang Ôn Nhiên: “Cô cũng cút.”
“Giang Minh Yến! Cô dám nói chuyện kiểu đó với tôi?”
Tang Ôn Nhiên đá tung chậu nước ngâm chân.
Nước vừa được rót ra từ bình giữ nhiệt, chưa kịp pha loãng.
Phương Giai Giai đang quỳ dưới đất liền bị hắt thẳng lên tay, hét lên đau đớn: “Aaa!”
Chu Linh không những không xin lỗi, còn đẩy mạnh Giai Giai ra đất.
Rồi quay sang vỗ về Tang Ôn Nhiên: “Nhiên Nhiên, cậu không bị phỏng chứ?
“Cái loại gió chiều nào theo chiều ấy như nó chỉ biết hầu hạ mà còn không làm nổi, tránh xa ra!”
Tôi bước xuống giường, kéo Giai Giai đứng dậy, chắn trước mặt cô ấy: “Có thân phận công chúa đâu mà bệnh công chúa đầy người. Không biết còn tưởng công chúa nhà Thanh dắt theo nô tài xuyên không tới đây. Thanh triều chết toi từ lâu rồi, hai cô sao vẫn chưa chịu chôn theo hả?”
Tang Ôn Nhiên trừng mắt nhìn tôi đầy căm tức: “Cô không có đàn ông thương nên ghen tị vì tôi có chú cưng chiều. Cô biết bạn trai tôi là ai không? Tôi khuyên cô nên ngoan ngoãn quỳ xuống xin lỗi, hủy tờ nợ đi. Không thì, tôi có cả đống cách khiến cô phải trả giá.”
Tôi đảo mắt, nghĩ đến cái anh “chú” chỉ sống trong mấy dòng văn mộng mơ của cô ta mà chẳng ai từng thấy mặt.
Phì cười.
Giai Giai khẽ kéo tay áo tôi, nhỏ giọng: “Bỏ đi đi, Minh Yến… bạn trai cổ ghê gớm lắm, tụi mình không chọc nổi đâu.”
“Tôi không sao, cô không cần ra mặt vì tôi.”
Khóe mắt tôi liếc qua tay Giai Giai – chỗ nước phỏng đã nổi bóng nước.
Trong lòng tôi càng thêm chán ghét Tang Ôn Nhiên, mà giờ đã rách toạc mặt nạ rồi, tôi cũng chẳng cần giữ kẽ nữa.
Tôi đáp thẳng: “Ai mà biết cái bạn trai chỉ sống trong văn mộng tưởng của cô là ai. Không có hình thì khỏi tin – đừng nói cái ‘chú’ đó là do cô tự tưởng tượng ra nhé?”
“Cô… cô…” Tang Ôn Nhiên giơ tay chỉ tôi, nghẹn họng không thốt nổi lời nào.
“Tôi nói trúng rồi đúng không? Chắc là tưởng tượng thật ha?”
Tôi lạnh lùng nhìn cô ta, ánh mắt dao động, tính toán hiện rõ trên mặt không che giấu nổi.
“Chờ đấy mà xem!”