Tiểu Hồng Nhan - Chương 3
7
Sinh thần của Thái hậu, cả hậu cung rộn ràng tưng bừng hơn hẳn ngày thường.
Yến tiệc được tổ chức trong hoa viên Ninh Hỉ Cung, hoàng hậu còn mời cả hí kịch đến diễn. Các phi tần từ sớm đã tụ họp, vừa thưởng trà vừa xem diễn.
Ta ngồi cùng bàn với Văn Thường tại. Nàng ta vừa mất con, sắc mặt tái nhợt, u uất vô cùng.
Bên cạnh vang lên giọng châm chọc của Tĩnh phi:
“Thuần quý nhân và Văn Thường tại ngồi cùng một chỗ, trông thực sự giống nhau. Nhưng ai là Tây Thi, ai là Đông Thi, hiển nhiên chẳng cần nói cũng rõ.”
Văn Thường tại ngẩng lên nhìn ta, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, khó chịu đến cực điểm.
Tĩnh phi cười nhạt: “Mới được ân sủng vài ngày đã vểnh đuôi lên trời rồi. Giờ chính thất vào cung rồi, trong mắt hoàng thượng còn có chỗ cho ngươi sao? Ngươi sảy thai, hoàng thượng có từng đau lòng cho ngươi không?”
Sớm nghe nói Tĩnh phi kiêu căng ngạo mạn, quả nhiên không sai.
Lúc này, Văn Thường tại tức đến run rẩy cả người, ta cũng khó mà ngồi yên.
Thái hậu và hoàng hậu ngồi trên cao lại làm như không nghe thấy, vẫn chuyên chú dõi mắt lên sân khấu.
Vân Trì sau khi đến liền nép vào bên ta.
Từ lúc ta chuyển sang Tề Trà Cung, ta ít gặp nó hơn, trong lòng không khỏi nhớ nhung.
Bàn tay nhỏ của Vân Trì khẽ che tai ta, thì thầm hỏi: “Di nương, bọn họ nói người gả cho hoàng thúc rồi ạ?”
Ta dịu dàng xoa đầu con bé: “Vân Trì có thể hiểu cho di nương không?”
Nó gật đầu: “Hoàng thúc sẽ không đánh người, đúng không?”
Lòng ta nhói lên một chút.
Hóa ra, lúc Du vương đánh đập ta, Vân Trì vẫn còn nhớ.
Ta nhẹ cười: “Dĩ nhiên, hoàng thúc đối xử với di nương rất tốt.”
Vân Trì dời ánh mắt xuống bụng ta, đôi mắt long lanh: “Vậy không lâu nữa, con sẽ có đệ đệ hoặc muội muội, ở trong cung cũng không còn cô đơn nữa?”
Ta cười: “Đợi di nương có tin vui, sẽ xin hoàng thúc một phần thưởng, cho con đến Tề Trà Cung ở cùng di nương, được không?”
Vân Trì mừng rỡ đến mức khóe mắt rưng rưng, nhào vào lòng ta, ôm chặt mãi không buông.
Hoàng thượng đến muộn, nhưng vừa vào yến tiệc, ánh mắt mọi người liền tập trung cả lên hắn.
Hơn mười phi tần vây quanh, người thì hỏi han thời tiết, kẻ thì săn sóc dịu dàng.
Đừng nói là mở lời, ngay cả muốn nhìn rõ mặt hắn cũng chẳng dễ dàng.
Thân thể ta còn yếu, vì vậy sau tiệc tối, ta đặc biệt xin phép Thái hậu không tham gia tiết mục pháo hoa.
Tiệc tan, Diêu Chi liền đỡ ta trở về Tề Trà Cung.
Nàng ta che miệng cười: “Chủ tử càng ngày càng hay ghen rồi.”
Ta không thừa nhận, chui vào trong chăn, kéo chăn kín đầu.
Nửa đêm gió mưa nổi lên, ta gọi Diêu Chi đến thêm lò sưởi.
Mơ màng nghe thấy bên ngoài có tiếng Trương Phúc Toàn hô lớn:
“Hoàng thượng giá lâm!”
Ta vội khoác áo đứng dậy, hoàng đế đẩy cửa vào, lập tức đỡ lấy ta.
Lòng bàn tay hắn lạnh như băng, trên tóc còn vương mấy giọt nước mưa.
Hắn nhìn ta, giọng nói khẽ run:
“Yên nhi, trẫm có lỗi với nàng. Vân Trì… xảy ra chuyện rồi.”
Vân Trì xảy ra chuyện rồi.
Lúc mọi người đang mải mê xem pháo hoa, nó vô ý rơi xuống hồ.
Đến khi vú nuôi phát hiện không thấy nó, mọi người vội vàng vớt lên, nhưng đã muộn.
Khi ta ôm lấy thân thể bé nhỏ lạnh ngắt của nó, ta gào khóc đến khàn cả giọng.
Chỉ mấy canh giờ trước, nó còn vui vẻ ôm ta, vì ta hứa sẽ đón nó về cung mà mừng đến rơi nước mắt.
Lúc ta rời đi, nó còn cười tạm biệt ta.
Ta chưa từng nghĩ rằng, nụ cười ấy lại là lần cuối cùng trong đời ta nhìn thấy nó.
Du vương đối với ta tuy tệ, nhưng Vân Trì và ta lại thân như mẹ con.
Cái chết của nó lấy mất nửa cái mạng của ta.
Mấy ngày sau, ta bệnh nặng, cơm không ăn, nước không uống.
Hoàng đế lo lắng không thôi, đem toàn bộ lỗi lầm đổ lên đầu hoàng hậu.
Hoàng hậu vì thế mà mấy lần đích thân đến xin lỗi ta.
Ta nhẹ giọng nói: “Thần thiếp tin nương nương là thật lòng thương yêu Vân Trì. Nhưng… nếu nó bị kẻ gian hãm hại, thì cũng là do số mệnh bạc bẽo.”
Hoàng hậu nheo mắt: “Ý ngươi là… cái chết của Vân Trì không phải ngoài ý muốn?”
Ta cười nhạt:
“Thần thiếp ở vương phủ như đi trên băng mỏng, sống chẳng dễ dàng. Vân Trì là do thần thiếp nuôi nấng, thần thiếp cũng đã dạy dỗ nó cẩn thận.
Nó không thể nào rời khỏi sự giám sát của vú nuôi mà tự mình chạy đến bờ hồ chơi đùa được.
Cái chết của nó… nhất định có kẻ chủ mưu.”
Hoàng hậu trầm mặc, sau đó thở dài: “Vân Trì không phải hoàng tự, ai lại muốn hại nó?”
Ta khẽ nhếch môi: “Vậy thì phải xem, sau khi Vân Trì chết, ai là người quan tâm nhất, ai lại là kẻ đầu tiên bị trách tội?”
Ánh mắt ta hướng về hoàng hậu:
“Thần thiếp kính mong nương nương lấy thân phận chủ vị trung cung, tận lực điều tra chuyện này, tìm ra hung thủ, trả lại công bằng cho Vân Trì.”
Hoàng hậu nắm chặt chiếc khăn trong tay, ánh mắt sắc bén:
“Được. Bổn cung cũng muốn xem thử, rốt cuộc là ai muốn ly gián quan hệ giữa hai ta.”
Ta lại khẽ hành lễ, giọng nhẹ nhàng:
“Thần thiếp còn một chuyện muốn thỉnh cầu.
Hoàng thượng hoàng tự đơn bạc, kính mong nương nương chú tâm hơn, tránh để chuyện như Văn Thường tại tái diễn.”
Hoàng hậu im lặng suy nghĩ hồi lâu, sau đó nhẹ gật đầu.
Sau khi trở về, Diêu Chi đưa thuốc cho ta, thấp giọng hỏi:
“Chủ tử… người nghi ngờ chuyện Văn Thường tại sảy thai cũng có liên quan đến hoàng hậu?”
Ta khẽ lắc đầu:
“Chỉ là thử thăm dò nàng ta thôi.
Bất kể có liên quan hay không, ta cũng không muốn hậu cung này lại có thêm kẻ muốn hại hoàng tự.
Ta mong rằng, Dụ Hành có thể con cháu đầy đàn.”
8
Hoàng hậu làm việc dứt khoát, chẳng bao lâu đã điều tra ra rằng Tôn thị, vú nuôi của Vân Trì, chính là đồng hương của Túc Mẫn – cung nữ hầu hạ trong cung Hiền quý phi.
Hơn nữa, phu quân của Tôn thị ở bên ngoài cung là một con bạc khét tiếng, nợ nần chồng chất. Vậy mà mấy ngày trước, tất cả số nợ đó đột nhiên có người đứng ra trả hết.
Hoàng hậu nhìn ta, giọng bình tĩnh:
“Xử lý thế nào, còn phải xem Thuần quý nhân quyết định.”
Buổi chiều, ngự hoa viên cảnh sắc thanh nhã, ánh nắng dịu dàng phủ xuống, khiến cả cơ thể ta cũng cảm thấy thư thái hơn.
Sau khi hoàng hậu rời đi, lòng ta dần yên tĩnh lại, như mặt hồ thu phẳng lặng trước mắt.
Khi đi ngang qua Phụ Dương Môn, ta tình cờ gặp nhóm đại thần vừa từ Cảnh Hoằng Điện nghị sự xong đi ra.
Để tránh mặt, ta chủ động đứng nép sang một bên chờ đợi.
Ở phía cuối đoàn người, Nguyễn Hoài Bắc thoáng trông thấy ta liền dừng chân, từ xa cúi mình hành lễ.
Diêu Chi vui mừng không kìm được: “Chủ tử! Đó có phải là đại công tử không?”
Ta nhẹ gật đầu: “Là huynh ấy.”
Bởi vì hoàng đế thương xót ta mất đi Vân Trì, ta đã lớn gan cầu xin hắn một thánh chỉ triệu huynh trưởng hồi kinh.
Điều bất ngờ là hắn đã đồng ý.
Thậm chí còn nói rằng vụ án tư đúc tiền tệ của huynh ta năm đó có quá nhiều điểm nghi vấn, hắn nguyện cho huynh ấy một cơ hội nữa.
Dạo gần đây, ta thường xuyên ra ngoài.
Có những ngày ta ngồi cả buổi chiều trong ngự hoa viên.
Nhị hoàng tử thích chơi bóng trong hoa viên, đứa trẻ này rất giống Dụ Hành lúc nhỏ, khiến ta mỗi lần trông thấy đều cảm thấy thân thiết.
Hôm nọ, quả bóng lăn đến chân ta, ta nhặt lên, trêu đùa hắn:
“Thành Hựu, con chạy nhanh quá, muội muội không đuổi kịp kìa.”
Hắn nghiêng đầu: “Muội muội nào cơ?”
Ta mỉm cười, chỉ ra phía sau hắn:
“Kia kìa, Vân Trì quận chúa chứ ai.”
Vú nuôi giật mình, vội vàng bế nhị hoàng tử rời đi.
Thế nhưng từ hôm đó, hắn thường xuyên lén trốn đến tìm ta, nói rằng đã hứa sẽ thường đến thăm Vân Trì muội muội.
Mấy ngày ta bị nhiễm phong hàn, hắn vẫn như thường lệ chạy đến ngự hoa viên chơi, nhưng lần này sẩy chân rơi xuống hồ.
Lúc được vớt lên, toàn thân hắn đã lạnh cóng, sốt cao mấy ngày, miệng cứ không ngừng gọi tên Vân Trì.
Chuyện này khiến Hiền quý phi hoảng sợ vô cùng.
Bà ta vội vàng mời cao tăng đến Hoa Thanh Cung lập đàn làm phép, còn đến trước mặt hoàng đế cáo buộc ta mưu hại hoàng tự.
Nhưng nghe nói hoàng đế rất không vui, thậm chí còn trực tiếp đuổi bà ta ra khỏi điện.
Sau đó, hoàng hậu đích thân dẫn vú nuôi của Vân Trì đến diện thánh, cúi đầu nhận tội.
Vú nuôi khai ra tất cả, thừa nhận đã nhận bạc của Hiền quý phi, hạ độc thủ sát hại Vân Trì.
Hoàng đế lập tức hạ chỉ, xử tử cả vú nuôi lẫn Túc Mẫn, đồng thời cấm túc Hiền quý phi, tước bỏ quyền quản lý hậu cung của bà ta.
Đứa trẻ suýt mất mạng – Nhị hoàng tử – cũng bị đưa đến cung ta, để ta nuôi dạy dưới danh nghĩa của mình.
Trong một buổi chiều uống trà, hoàng hậu bỗng hỏi ta:
“Vì sao ngươi không lấy mạng đổi mạng?”
Ta đặt chén trà xuống, bình thản đáp:
“Không tổn hại đến hoàng tự là giới hạn cuối cùng của thần thiếp.
Huống hồ, Hiền quý phi vốn là kẻ hư vinh tột độ, đoạt đi quyền lực của bà ta, khiến bà ta sống trong đau khổ dằn vặt, chẳng phải càng khiến thần thiếp hả dạ hơn sao?”
Hoàng hậu nhìn ta, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười đầy thâm ý.
Nhưng nàng ta đang cười điều gì, ta lại không muốn đoán.