Tiểu Hồng Nhan - Chương 2
4
Hoàng đế đăng cơ ba năm, con nối dòng thưa thớt.
Mấy ngày trước, Văn Thường tại bất ngờ xảy thai, Thái hậu giận dữ, nhưng khi truy xét thì mọi chuyện lại rơi vào bế tắc.
Thái hậu ra lệnh cho Thái y viện cắt cử người chuyên trách điều dưỡng thân thể cho hậu phi, mỗi ngày sắc thuốc xong đều được đưa đến từng cung đúng giờ.
Ta mỗi lần uống thuốc đều cau mày đến mức đau đầu, hoàng đế liền cười tủm tỉm đưa qua một quả táo đỏ.
Ta nói: “Hoàng thượng cũng nên sang các cung khác một chút đi. Giờ đây đám tỷ muội trong cung đều bất mãn với thần thiếp, nói thần thiếp độc chiếm thánh ân.”
Hắn cau mặt: “Nàng là đang đẩy trẫm vào lòng nữ nhân khác đấy à?”
Ta thở dài: “Cũng chẳng còn cách nào khác, ai bảo người là hoàng đế, định sẵn không thể chỉ thuộc về riêng thần thiếp.”
Hắn châm chọc: “Nói không oán trách trẫm, vậy mà trong lời lại toàn vị chua.”
Hắn bóp nhẹ cằm ta, lòng bàn tay trượt xuống xiết lấy eo ta, như mãnh hổ đói khát lao đến vồ lấy ta.
Sau trận hoan ái, hoàng đế như thường lệ quay về Cảnh Hoằng Điện nghỉ ngơi.
Ta nghĩ, có lẽ hắn còn chưa đi đến Thái An Môn, đã bị Tiểu Xuyến Tử trong cung ta gọi lại.
Ta thổ huyết.
Thái y chẩn đoán, phát hiện trong thời gian dài ta đã uống quá liều chu sa, song vẫn không tìm ra nguyên nhân.
Cơn thịnh nộ của hoàng đế khiến tất cả đều hoảng loạn.
Hắn bất chấp ngăn cản, xông thẳng vào sau bình phong nhìn ta, ánh mắt u tối sâu thẳm lộ ra sự hoảng sợ mà quần thần không thể phát giác.
Thái y viện có một vị thái y trẻ tuổi tên Yến Nam, là người đầu tiên đứng ra kiểm tra dược liệu còn sót lại trong Tề Trà Cung cùng các cung khác, nhưng đều không có gì bất thường.
Chỉ duy nhất, thuốc đưa cho ta trước khi uống đã qua tay kẻ khác khi thử độc bằng ngân châm.
Và cung nữ phụ trách thử độc đêm đó bị phát hiện chết đuối trong hồ sen.
Hoàng đế lập tức triệu tổng quản hậu cung là thái giám La Tam Đức, ra lệnh trong đêm phải tra rõ thân phận cung nữ đó.
Nửa đêm, La Tam Đức báo lại:
Cung nữ kia là đồng hương với Trương ma ma, quản sự của Ngô Hi Cung. Trước đây, từng có người thấy Trương ma ma đi lại thân mật với nàng ta trong ngự hoa viên.
Ta uống thuốc do Yến Nam kê, mơ màng ngủ mê man mấy canh giờ.
Hoàng đế sau khi bãi triều liền đến thăm ta.
Ta vùi mình vào lòng hắn, dường như có thể nghe thấy tiếng trái tim hắn tan vỡ.
Hắn nói: “Yên nhi, trẫm vốn nghĩ đôi vai này đủ rộng lớn để che chở cho nàng, vậy mà vẫn không thể bảo vệ nàng chu toàn.”
Ta rơi lệ: “Yến thái y nói, những ngày qua thần thiếp đã uống thuốc bổ có lẫn chu sa, sợ là đã tổn thương gốc rễ, e rằng khó có thai.”
Hắn vỗ về ta: “Trẫm đã dặn Yến Nam rồi, nhất định sẽ điều dưỡng thân thể nàng tốt hơn. Nàng chỉ cần an tâm dưỡng sức, đừng lo nghĩ gì cả.”
Ta cười khẽ, giọng nhẹ như gió thoảng: “Nếu thần thiếp không có phúc phần mang long tự thì sao?”
Hắn thở dài, cằm nhẹ tựa lên trán ta, dịu dàng nói: “Tuy rằng sẽ tiếc nuối, nhưng trẫm sẽ bù đắp cho nàng gấp bội. Sau này, ai sinh hoàng tử công chúa, liền đưa đến danh nghĩa của nàng để nàng nuôi dưỡng.”
5
Sau bữa tối, hoàng đế vừa rời bàn, bên ngoài cung bỗng trở nên ồn ào.
Người đầu tiên bước vào là hoàng hậu cùng Hiền quý phi, hai người quỳ trước điện của ta.
Hoàng hậu khấu đầu nói: “Hoàng thượng thứ tội, vốn không nên quấy nhiễu Thuần quý nhân nghỉ ngơi. Nhưng sau khi thần thiếp và Hiền quý phi đến Ngô Hi Cung tuyên chỉ, Thần Thái phi lại náo loạn đòi gặp hoàng thượng. Thái phi dù sao cũng là bậc trưởng bối, thần thiếp và quý phi không ngăn cản được, mới khiến cung đình huyên náo thế này…”
Hiền quý phi cúi đầu phụ họa: “Hoàng thượng thứ tội…”
Hoàng đế đỡ ta ngồi sang ghế bên cạnh, sau đó nghiêm mặt ngồi xuống vị trí chính điện, nâng tay lạnh giọng:
“Tuyên chỉ.”
Thánh chỉ phong tỏa Ngô Hi Cung, đồng thời lệnh đuổi Thần Thái phi ra khỏi hoàng cung, để bà ta đến Du vương phủ dưỡng lão. Đây đã là sự khoan dung lớn nhất của hoàng đế đối với bà ta.
Nhưng Thần Thái phi đã không còn giữ được bình tĩnh, vừa bước vào đã trừng mắt oán độc nhìn ta.
Bà ta nghiến răng hỏi: “Hoàng thượng, xin hỏi ai gia có tội gì? Người đuổi ai gia ra khỏi hoàng thành, chẳng phải là để thiên hạ cười chê hoàng gia sao?”
Hoàng đế vẫn điềm nhiên đáp: “Thái phi, sao người lại nói vậy? Hậu cung ngày ngày ồn ào, trẫm sợ quấy nhiễu đến sự thanh tịnh của người. Du vương phủ thanh vắng, thích hợp để Thái phi lễ Phật.”
Thái độ ôn hòa của hoàng đế lại khiến Thần Thái phi càng thêm tức giận đến không biết trút vào đâu, chỉ có thể chĩa mũi dùi vào ta.
“Bản cung nghe nói hoàng thượng đã gán cho Ngô Hi Cung một cái tội danh vô căn cứ, mưu hại quý nhân?”
Trương Phúc Toàn bước lên trước, cản lại: “Thái phi, xin người chớ vô lễ. Hoàng thượng đã chừa đường lui cho người, đừng để mất cả thể diện cuối cùng.”
“Chừa đường lui? Hoàng thượng, người có chứng cứ gì?”
Trương Phúc Toàn cười nhạt: “Trương ma ma trong Ngô Hi Cung đêm qua đã khai hết. Chính Thái phi sai Trương ma ma lệnh cho Kim Tú dùng ngân châm nhiễm chu sa để thử độc thuốc của Thuần quý nhân, lâu dần khiến người uống thuốc bị nhiễm độc quá liều, suýt nữa mất mạng.”
Ánh mắt Thần Thái phi lóe lên vẻ hoảng loạn, nhưng rất nhanh lại nghiến răng:
“Bản cung nói sao sáng nay không thấy Trương ma ma đâu, thì ra là bị bức cung. Một màn vu oan giá họa thật khéo! Hoàng thượng, chỉ dựa vào lời một ma ma đã có thể kết tội ai gia sao? Ai gia là một trong tứ phi của tiên đế, cũng là thân mẫu của Du vương!”
Hoàng đế lạnh giọng: “Thái phi, trẫm kính trọng người là sủng phi của tiên đế, nhưng đó không phải kim bài miễn tử của người cả đời này. Nói nhỏ thì người hại một quý nhân trong cung trẫm, nói lớn thì người có ý đồ tổn hại đến hoàng tự.”
Thần Thái phi cười lạnh, ánh mắt tràn ngập oán hận:
“Quý nhân? Một tiện nhân thì có! Bản cung đáng lẽ nên giết ả sớm hơn, đỡ phải để ả làm hoen ố hoàng thất!”
Hoàng đế không hề dao động, phất tay: “Người đâu, kéo ra ngoài, trục xuất khỏi hoàng cung.”
Ta đứng ở chỗ tối, cười lạnh nhìn bà ta, giống như năm đó khi biết Du vương đánh đập ta, bà ta cũng cười nhạo như thế.
Thấy rằng dù có làm loạn thế nào cũng không thay đổi được kết cục bị đuổi khỏi cung, bà ta bèn phát điên mà chửi bới:
“Nguyễn Ninh Yên, ngươi là một con hồ ly tinh, cả thiên hạ đều sẽ mắng ngươi âm hiểm dâm loạn, tham vọng hoàng quyền, bức hại thân mẫu của cố phu, khiến ngươi vạn kiếp bất phục!
Còn ngươi nữa, hoàng đế! Một tên hôn quân dám chiếm đoạt thê tử của huynh trưởng, hại chết—”
Ta chống đỡ cơ thể yếu ớt, bật dậy, vung tay tát mạnh một cái vào mặt Thần Thái phi.
Bà ta ngã lăn xuống đất.
Nếu không có hoàng đế kịp thời đỡ lấy, có lẽ ta cũng đã ngã quỵ theo.
Ta cất giọng bình thản nhưng lạnh lùng: “Thái phi muốn mắng ta, ta nhịn. Nhưng người dám phạm thượng, sỉ nhục hoàng đế, chính là tội đại nghịch bất đạo. Người đâu, Thái phi điên rồi, trói lại, áp giải về Du vương phủ!”
Thần Thái phi trừng lớn mắt, hét lên: “Xem ai dám động vào ai gia!”
Ta khẽ cười: “Bọn họ không dám, ai gia dám.”
La Tam Đức mang theo thị vệ xông vào, lập tức trói ngược hai tay Thần Thái phi ra sau lưng.
Mặc bà ta giãy giụa, rống giận, những người trong điện chỉ thờ ơ nhìn bà ta như thể đang nhìn một con hề nhảy nhót.
Thần Thái phi quay đầu, ánh mắt chứa đầy oán độc, hét lớn:
“Thái hậu! Chính người mới là kẻ muốn trừ khử Nguyễn thị, là người sai người mật báo với ta rằng Nguyễn Ninh Yên mỗi ngày đều uống thuốc, chính người cũng không dung tha ả…”
Thái hậu bình thản nhìn ta, nhưng lời lại hướng về hoàng đế:
“Thuần quý nhân là nữ nhân hoàng đế yêu thương, cũng là con dâu của ai gia, ai gia còn chưa kịp sủng ái, sao có thể trừ khử? Minh Ngọc, ngươi đang nói mê gì vậy? Chẳng lẽ như lời bọn họ nói, ngươi thực sự điên rồi?”
Thần Thái phi quét mắt nhìn khắp đại điện, từng người một, rồi bỗng bật cười điên cuồng:
“Ta hiểu rồi… Kẻ các người muốn trừ bỏ không phải Nguyễn thị… mà là ta!”
Thái hậu không nói gì, chỉ lạnh nhạt nhìn về phía hoàng đế.
Nhưng câu nói lại nặng tựa ngàn cân:
“Hoàng đế, mẫu tử chúng ta đã nhân từ với Thần Thái phi hết mức, nhưng đi đến bước này… hoàn toàn là do bà ta tự chuốc lấy.”
Hoàng đế trầm mặt, nhìn Thần Thái phi đang phát cuồng.
Rồi lạnh lùng hạ chỉ.
6
Chưa đầy mấy ngày sau khi bị đưa về Du vương phủ, Thần Thái phi liền tự vẫn.
Bạch lăng, rượu độc, đoản đao – đều là do ta nhờ La Tam Đức mang đến.
Chắc hẳn những lời ta muốn nói, La Tam Đức cũng đã truyền đạt lại.
Ta an lòng suốt mấy ngày, hết lần này đến lần khác nhẩm đi nhẩm lại tin tức ấy, thầm kể cho mẫu thân nơi suối vàng.
Dược của Yến Nam so với trước còn đắng hơn gấp bội.
Bắt mạch cho ta xong, hắn thở dài: “Những thuốc kia, nàng vốn có thể không cần uống. Ta vẫn sẽ chẩn đoán theo hướng trúng độc chu sa như cũ, hà tất phải tự đặt mình vào hiểm cảnh?”
Ta lắc đầu: “Nếu không thực sự uống vào, sao có thể nôn ra máu được? Yến ngũ ca, lúc này thứ ta không thể mạo hiểm nhất, chính là sự tín nhiệm của hoàng thượng.”
Yến Nam lại thở dài: “Khổ cho muội rồi. Về sau nếu còn chuyện như vậy, cứ bàn bạc với ta trước, ta sẽ cố gắng giảm thiểu tổn thương cho muội đến mức thấp nhất.”
Ta cười nhẹ, nhưng ánh mắt vẫn mang theo chút sắc bén: “Bây giờ điều ta muốn biết là—ta có bao nhiêu phần khả năng mang thai long tự?”
Hắn trầm ngâm một lát, rồi đáp:
“Nàng tuy có uống chu sa, nhưng may mắn liều lượng không quá lớn. Chỉ cần theo đơn thuốc của ta điều dưỡng khoảng một tháng, sau đó dùng thêm chút thuốc bổ, thì việc mang thai long tự sẽ không quá khó khăn.”
Nghe vậy, lòng ta như được trút bỏ tảng đá lớn, nhẹ nhàng thở ra một hơi dài.
Ngày hôm sau, Ninh Hỉ Cung sai ma ma mang đến một bức tượng Tống Tử Quan Âm, cung kính dâng vào cung của ta.
Nói rằng Thái hậu đã đích thân cầu xin cao tăng, chỉ vì ta mà rước về.
Ta và Diêu Chi cùng nhau nhìn gương mặt từ bi của Quan Âm, nàng ta thấp giọng hỏi:
“Chủ tử, đây có phải là thái hậu đang khen ngợi người hiểu được ý bà ấy?”
Ta nhấc tách trà lên, nhấp một ngụm, nhàn nhạt nói:
“Câm miệng, trong cung nếu nói bừa là mất mạng đấy.”