Tiêu Gia Một Nhà Thân Thiết - Chương 4
“Nhưng mà gãy cũng không sao, dù gì tôi cũng đang nợ ngập đầu, thiếu gì thì cũng có hề gì đâu…”
Tôi còn chưa nói hết câu, cửa phòng đã bị đá tung ra từ bên ngoài.
May mà tôi kịp lùi lại, nếu không chắc chắn sẽ bị thương.
“Con đĩ thối, vòng của tao…”
Mẹ chồng tôi nhìn tay tôi trống trơn, rồi lại nhìn vào tủ quần áo, thấy mọi thứ vẫn ngăn nắp, không có dấu hiệu bị lục lọi.
Bà ta liền ngồi phịch xuống đất:
“Ôi trời ơi, tôi đã tạo nghiệt gì thế này! Ông trời ơi, mau thu tôi đi cho xong kiếp này đi!
“Đúng là gia môn bất hạnh, gia môn bất hạnh mà, sao lại có sao chổi như thế này về nhà tôi chứ? Ông trời ơi!”
Vừa nói, bà ta vừa đấm ngực khóc lóc thảm thiết.
Tiêu Bắc thì nổi giận, định lao tới đánh tôi.
“Đánh một cái, tôi nằm viện một ngày.”
Tay Tiêu Bắc khựng lại.
“Phòng VIP nhé!”
Anh ta lại lùi thêm một bước.
Tôi nhìn cánh cửa vừa bị đá bung ra, lắc đầu:
“Đúng là nghiệp chướng mà.
“Đã bảo các người giúp tôi trả nợ thì không chịu, lại còn muốn đuổi tôi đi, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy chứ?
“Tôi nói cho các người biết, ai dám động đến tôi một cái, tôi sẽ đến đơn vị của Tiêu Bắc làm ầm lên, nói anh ta bạo hành gia đình!”
Cả nhà họ Tiêu nghiến răng nghiến lợi nhìn tôi.
Tôi thử mở cửa phòng ngủ chính, phát hiện cửa vẫn khóa chặt, liền quay đầu lại nhìn họ, cười nói:
“Cửa này hư rồi à?”
Nói xong, tôi đảo mắt tìm kiếm trong phòng, rồi nhìn thấy một cái búa trong hộp công cụ dưới tủ tivi.
Tiện tay, tôi cầm cái búa lên vung vẩy.
Mẹ chồng tôi lập tức ngừng khóc: “Âu Lan, mày định làm gì?!!”
Tôi cười tươi rói, giơ cái búa lên: “Phá khóa chứ làm gì!”
Mặt mẹ chồng tôi biến sắc, bà ta hoảng hốt đẩy mạnh Tiêu Bắc: “Còn không mau đi mở cửa đi?! Nhanh lên!”
Tiêu Bắc như được gắn động cơ, chạy nhanh như chớp, kịp thời mở cửa phòng trước khi tôi kịp đập vỡ ổ khóa.
Tôi lắc đầu tiếc nuối, nhìn cả nhà họ Tiêu bằng ánh mắt thương hại.
“Co… cô có ý gì đây?” Mẹ chồng tôi không nhịn được lên tiếng.
Tôi giả vờ như chợt nhớ ra:
“À không có gì đâu, chỉ là trong lòng vẫn còn bực bội, vốn định đập vỡ cái cửa để xả giận một chút.
“Đáng tiếc quá nhỉ!”
Tôi bước vào phòng ngủ chính, đóng cửa lại và khóa trái cửa.
Bên ngoài im lặng một lúc, rồi tiếng chửi rủa của mẹ chồng và mấy bà chị chồng đồng loạt vang lên.
13
Tôi hoàn toàn phớt lờ tiếng chửi rủa bên ngoài, lấy điện thoại ra, tìm địa chỉ nhà của chị cả, rồi đeo túi lên vai bước ra ngoài.
Vừa mở cửa, tiếng chửi rủa bên ngoài lập tức im bặt như bị nghẹn họng.
Tôi nở nụ cười nửa miệng, liếc nhìn chị cả một cái đầy ẩn ý rồi bước ra ngoài.
“Tại… tại sao cô ta lại nhìn tôi như vậy chứ?”
Trước khi ra khỏi cửa, tôi vẫn còn nghe tiếng lẩm bẩm của chị cả.
Tôi cười lạnh, thẳng tiến đến nhà của chị ta.
Đến nơi, đối chiếu số nhà xong, tôi gõ cửa.
Cánh cửa mở ra, xuất hiện trước mặt tôi là một người phụ nữ trung niên gầy gò, mặt mũi hốc hác, đôi mắt xếch lên, vừa nhìn đã biết là người khó tính.
Bà ta liếc tôi từ đầu đến chân, giọng lạnh nhạt: “Cô là ai?”
Tôi cười khẩy: “Bà là mẹ chồng của chị gái Tiêu Bắc à?”
Người phụ nữ nhìn thấy thái độ của tôi không tốt, lập tức nhíu mày: “Cô là ai? Cô muốn gì hả?”
Tôi lạnh lùng nói: “Đem giấy tờ nhà của chúng tôi ra đây, nhanh lên!”
Mẹ chồng của chị cả ngơ ngác: “Giấy tờ nhà gì chứ? Cô là ai? Cút đi! Không có việc gì thì đừng làm phiền nhà tôi…”
Tôi không nhịn được, cắt lời: “Đừng có giả vờ nữa! Bà không biết căn nhà mà tôi và Tiêu Bắc đang ở đứng tên con dâu bà à?
“Tôi nói cho bà biết, đừng có mơ chiếm đoạt tài sản của nhà chúng tôi. Căn nhà đó là của chúng tôi đấy!
“Bà nghĩ tên trên sổ đỏ là của con dâu bà thì căn nhà đó thuộc về cô ta à? Nhà đứng tên cô ta thì đương nhiên là tài sản chung của hai vợ chồng họ à?
“Đó là căn nhà mấy trăm vạn đấy! Tôi khinh! Bà mơ đi! Nhanh lên, đưa giấy tờ nhà đây!”
Người phụ nữ nghe vậy, đứng ngẫm nghĩ một lúc lâu, rồi đôi mắt đảo quanh một cách gian xảo:
“Cô… cô là vợ mới của Tiêu Bắc?”
Tôi gật đầu.
“Bà muốn nói căn nhà mà Tiêu Bắc cưới vợ đang ở, đứng tên con dâu tôi à?”
Tôi lại gật đầu lần nữa, rồi nói: “Bà lắm lời quá rồi đấy! Tôi nói cho bà biết, dù trên pháp lý căn nhà đó là của con dâu bà, mà của con dâu bà thì cũng là của con trai bà, nhưng mà tiền sửa nhà là do nhà tôi bỏ ra.
“Tôi nói cho bà biết…”
“Phì! Cút đi cút đi, nhà cửa cái gì chứ, tôi không biết gì hết, cút đi!”
Chưa đợi tôi nói hết câu, người phụ nữ đó đã đóng sầm cửa lại rồi khóa trái cửa.
“Báo động! Con trai à, mau về nhà ngay! Có chuyện lớn rồi!”
Tôi nhìn cánh cửa đóng chặt, không nhịn được bật cười.
Hừ.
Tôi muốn xem thử xem cái nhóm “Tiêu gia một nhà thân thiết” của các người còn có thể thân thiết được nữa không!
Sau khi rời khỏi nhà chị cả, tôi lập tức lái xe đến nhà của chị hai.
Trước khi về nhà hôm qua, tôi đã cố ý để bộ trang sức vàng giả giá 199 tệ trên bàn, và nó đã bị chị hai tiện tay lấy mất.
Vừa bước vào cửa, tôi lập tức lấy ảnh tôi đeo bộ trang sức vàng lúc đám cưới và ảnh bộ trang sức hôm qua ra cho gia đình chồng của chị hai xem.
Họ nhìn tôi ngơ ngác, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tôi cười lạnh:
“Bộ trang sức vàng này là của tôi, có ảnh làm bằng chứng hẳn hoi.
“Tôi nói cho các người biết, nếu không trả lại cho tôi, tôi sẽ đến tận đơn vị của các người làm ầm lên, xem thử xem nhà các người là loại người gì mà lại đi ăn cắp đồ của em dâu, hừ!”
Họ không tin tôi.
“Không tin à? Các người có thể vào phòng cô ta kiểm tra xem có không, nếu không thì đợi đến khi tôi ra đồn cảnh sát báo án, đến lúc đó có hối hận cũng đã muộn rồi!”
Gia đình chồng của chị hai suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn quyết định vào phòng lục lọi tủ quần áo của cô ta.
Quả nhiên, bộ trang sức vàng tôi mua hôm qua, và cả bộ trang sức tôi đeo khi cưới đều nằm trong đó.
Gia đình chồng của chị hai đều là người thật thà, họ lập tức lấy bộ trang sức ra định trả lại cho tôi.
Tôi chỉ lấy lại bộ vàng giả 199 tệ:
“Những cái khác tôi không dám lấy đâu, lỡ các người nói tôi ăn cắp thì tôi có cả trăm cái miệng cũng không cãi nổi.
“Chậc, con dâu nhà các người đúng là giỏi thật đấy, ăn cắp đồ mà còn ăn cắp ngay cả của nhà mẹ đẻ, chậc chậc!”
Tôi còn chưa rời khỏi nhà, đã nghe thấy chồng của chị hai gầm lên giận dữ gọi điện thoại cho cô ta.
14
Về phần chị ba, tôi trực tiếp đến đồn cảnh sát báo án, tội lừa đảo.
Khi hai cảnh sát cùng tôi đến nhà chị ba, cả gia đình nhà chồng của chị ta mới biết được rằng con dâu họ đã thông đồng với anh em bên nhà mẹ đẻ để gài bẫy người khác.
Ngay lập tức, họ vào nhà tìm ra mấy tờ giấy nợ mà chị ba đã giấu kín, rồi trước mặt chúng tôi, họ xé nát những tờ giấy nợ đó.
Sau khi xử lý xong cả ba vụ, tôi tất nhiên không quay về nhà họ Tiêu mà trực tiếp thuê khách sạn ở suốt ba ngày.
Trong ba ngày này, bạn tôi dẫn người liên tục đến nhà họ Tiêu đòi nợ.
Không cần nghĩ cũng biết, mấy ngày nay chắc chắn cả nhà họ Tiêu đều đang rối như tơ vò.
Ba ngày sau.
Kết quả là, bạn tôi báo lại:
Tiêu Bắc đồng ý ly hôn, không chỉ đồng ý trả lại hơn ba mươi vạn tiền sửa nhà hồi cưới mà còn đồng ý bồi thường hơn hai mươi vạn nữa.
Tôi biết, Tiêu Bắc sợ phải gánh món nợ mấy trăm vạn mà tôi đã vay.
Mục đích của tôi cũng chỉ là muốn ly hôn mà thôi.
Nhưng tôi biết, với kiểu gia đình như họ, nếu tôi càng muốn ly hôn thì họ càng không đồng ý.
Vậy nên tôi mới phải đi con đường vòng như thế này.
Bây giờ, họ đã đồng ý ly hôn và còn bồi thường thêm hai mươi vạn, đây chính là kết cục tốt nhất rồi.
Biết đủ thì nên dừng.
Tôi giả vờ do dự vài ngày rồi cũng đồng ý.
Ngày đi đăng ký ly hôn, chỉ có Tiêu Bắc đến một mình.
Người đàn ông kiêu ngạo phong độ mấy hôm trước giờ đây râu ria lởm chởm, trông già đi cả chục tuổi.
Vừa nhìn thấy tôi, anh ta liền không kìm được mà chửi bới om sòm.
Anh ta nói tôi là sao chổi, lấy phải tôi đúng là xui xẻo tám đời.
Sau này tôi mới biết, căn nhà đứng tên chị cả mà họ định chiếm dụng kia không lấy lại được nữa.
Anh rể của Tiêu Bắc nhất quyết không ký tên, hiện tại họ đang phải kiện ra tòa.
Hơn nữa, rất có khả năng chị cả sẽ ly hôn.
Chị hai cũng bị nhà chồng mắng cho một trận, còn bị cấm không được can thiệp vào chuyện nhà mẹ đẻ nữa.
Chị ba thì thảm hại nhất.
Nhà chồng cho rằng nhân cách của cô ta có vấn đề, đang tính nhân lúc chưa có con mà ly hôn cho xong.
Trong suốt thời gian Tiêu Bắc làu bàu chửi rủa bên tai tôi, tôi chẳng nói một lời.
Một tháng sau, cuối cùng chúng tôi cũng cầm trên tay tờ giấy chứng nhận ly hôn.
Cầm giấy ly hôn trong tay, việc đầu tiên tôi làm là chỉnh sửa đoạn ghi âm rồi đăng lên mạng.
Vừa đăng xong, tôi nhận được tin nhắn của mẹ:
Bà nói họ sắp kết thúc chuyến du lịch và chuẩn bị về nhà.
Tôi nhìn vào số tiền hai mươi vạn Tiêu Bắc chuyển cho tôi trước khi ly hôn.
Tôi lập tức đặt vé máy bay cho ba mẹ đi Hồng Kông:
“Mẹ à, ba mẹ vẫn chưa đi Hồng Kông lần nào phải không?
“Chúng ta đi chơi một chuyến nhé?”
15
Hai năm sau.
Cuộc sống của tôi đã hoàn toàn bước ra khỏi cơn ác mộng của vụ lừa cưới ngày nào.
Hơn nữa, tôi cũng đã gặp được người đàn ông thực sự dành cho mình.
Ngày chúng tôi đi đăng ký kết hôn, vừa xuống xe, tôi đã thấy trước cửa Cục Dân chính có hai nhóm người đang đánh nhau kịch liệt.
Sau này tôi mới biết, người bị đánh chính là cả nhà Tiêu Bắc.
Còn nhóm người đánh họ lại chính là gia đình của cô vợ mới của Tiêu Bắc.
Chỉ là lần này, gia đình cô gái bị lừa cưới rất có thế lực, không chỉ đánh cho cả nhà Tiêu Bắc một trận nhừ tử ngay tại chỗ, mà còn khiến Tiêu Bắc mất luôn công việc, thậm chí còn bị đánh gãy một chân.
Mẹ của Tiêu Bắc tức giận đến mức bị đột quỵ.
Nghe nói căn nhà đứng tên chị cả vẫn không lấy lại được, chị cả của Tiêu Bắc tuy không ly hôn nhưng cũng đã cắt đứt quan hệ với nhà mẹ đẻ.
Chị hai thì từ đầu đến cuối không thấy xuất hiện.
Hiện tại, mẹ của Tiêu Bắc bị đột quỵ, Tiêu Bắc cũng bị què chân.
Ban đầu ba của Tiêu Bắc còn chăm sóc hai người một thời gian, nhưng sau đó ông ta không chịu nổi nữa.
Nghe nói ông ta đã qua lại với một người phụ nữ rồi bỏ đi luôn.
Chỉ còn lại chị ba phải chăm sóc cho mẹ và em trai.
Cả nhà ngày nào cũng ầm ĩ như gà bay chó sủa.
Nghe xong chuyện này, tôi chỉ mỉm cười.
Nhưng mà, tất cả những chuyện này giờ đây chẳng còn liên quan gì đến tôi nữa rồi.
Bởi vì tôi đã tìm được người yêu tôi.
Và cũng là người mà tôi yêu.
– Hết –