Tiêu Gia Một Nhà Thân Thiết - Chương 3
09
Sau khi sang tên xe cho ba tôi, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Xử lý xong ba mẹ rồi, mấy chuyện còn lại dễ nói hơn nhiều.
Tôi mở ứng dụng mua bán đồ cũ, tìm một bộ trang sức năm món có kiểu dáng giống hệt bộ vàng cưới của tôi và một chiếc máy ghi âm.
Bộ trang sức năm món giá chỉ có 199 tệ, tôi còn trả thêm 50 tệ phí giao hàng.
Chưa đầy nửa tiếng sau, người bán đã giao vàng đến cho tôi.
Không lâu sau đó, máy ghi âm cũng được giao tới.
Phải công nhận, mấy món vàng giả này khá nặng tay, nhìn bề ngoài cũng rất giống hàng thật.
Nếu không biết trước là đồ giả, nhìn bằng mắt thường cũng khó mà phát hiện ra.
Tôi vừa định quay về thì nhận được tin nhắn từ bạn học.
Mở ra xem thì thấy cậu ta bảo đã tới bệnh viện đòi nợ, giờ ba chồng, mẹ chồng, chị cả và Tiêu Bắc đều đã vội vã về nhà rồi.
“Cậu ở dưới nhà chờ mình, đừng lên một mình, chúng ta cùng lên!”
Nhận được tin nhắn, tôi liền đứng đợi dưới lầu.
Đợi bạn tôi đến rồi cả hai cùng lên nhà.
10
Vừa mở cửa, một chiếc cốc sứ bay thẳng tới trước mặt tôi, theo phản xạ, tôi né sang một bên.
Chiếc cốc đập mạnh vào tường rồi vỡ tan tành.
Tôi nhìn lên, ồ, cả nhà đang ngồi gọn gàng trên ghế sofa, đồng loạt nhìn chằm chằm vào tôi.
Người ném chiếc cốc chính là mẹ chồng tôi, bà ta gằn giọng nhìn tôi đầy căm hận: “Âu Lan, cô còn dám quay về!”
Tôi chớp chớp mắt: “Tại sao tôi không dám về? Đây là nhà của tôi mà!”
Mẹ chồng tôi cười lạnh: “Nhà của cô? Căn nhà này đứng tên con gái tôi, từ khi nào lại thành của cô rồi?”
Tôi không vui đáp: “Bác đang nói gì vậy? Lúc trước bác nói rõ ràng rồi mà, căn nhà này mua để cho tôi và Tiêu Bắc cưới nhau ở!
“Bác nói nhà là của bác, còn chúng tôi chỉ cần bỏ tiền sửa sang. Ba mẹ tôi đã bỏ hơn ba mươi vạn tiền sửa nhà đấy!”
Mẹ chồng tôi khinh bỉ nhìn tôi: “Thì sao?”
“Thì làm sao à? Đã nói là nhà cưới của tôi, vậy thì nhà này là của tôi! Nếu bác không cho tôi ở, tôi sẽ kiện bác tội lừa cưới! Sau đó đòi lại ba mươi vạn tiền sửa nhà!” Tôi tức giận đáp trả.
Chị cả bụm miệng cười khẩy: “Ôi trời ơi em dâu, em nói gì lạ vậy? Người cưới em là em trai tôi, đâu phải tôi!
“Dù mẹ tôi có nói là mua nhà để cho hai người cưới nhau thì cũng đâu có sai, vì hai người đúng là đã tổ chức lễ cưới ở đây mà.
“Chúng tôi có lừa gì em đâu? Nhưng em cũng không thể cướp nhà của tôi được chứ! Trên giấy tờ đứng tên tôi mà, làm như vậy là vô đạo đức đấy!”
Tôi giả vờ tức đến mức không nói nên lời, một lúc sau mới lên tiếng:
“Vậy còn bộ trang sức cưới thì sao? Mấy món vàng cưới các người dùng đồ của chị hai để qua mặt tôi, nói là tặng cho tôi, kết quả cưới xong lại thu về, bảo chỉ cho tôi đeo thử thôi à? Tôi không đồng ý! Các người phải mua lại cho tôi bộ khác!”
Mẹ chồng tôi nhìn tôi một cái rồi im lặng, nhưng chị hai thì ôm con trai, lạnh lùng nhìn tôi:
“Đống vàng đó vốn dĩ là của tôi, cho cô mượn đeo một lúc để lấy thể diện thôi, thế mà cô còn tưởng là của mình à? Hừ! Đúng là mặt dày!”
Tôi nghiến răng, tay siết chặt chiếc máy ghi âm trong túi:
“Các người quá vô liêm sỉ rồi! Vậy nói thế này đi, số nợ mười tám vạn tám mượn trước khi cưới cũng là cố tình tính kế tôi phải không? Định để tôi cưới xong sẽ gánh khoản nợ này à?”
Tiêu Bắc tức giận tiến lên: “Cố tình gì chứ? Ai mượn tiền không quan trọng, đã là vợ chồng thì phải cùng nhau trả nợ, em không biết à?”
Tôi bật cười, mở cửa ra rồi mời bạn học của tôi vào:
“Tất nhiên là tôi biết rồi!
“Vậy nên hôm nay tôi có món quà bất ngờ này dành cho các người, ngạc nhiên không? Vui không?”
Cả nhà họ Tiêu vừa thấy mấy người bạn học của tôi, lập tức đứng bật dậy:
“Cô… hóa ra cô thật sự vay không ít tiền bên ngoài?”
Ba chồng tôi, từ đầu đến giờ vẫn im lặng, đập mạnh tay xuống bàn:
“Không ra thể thống gì! Con gái mà lại đi vay nhiều tiền như vậy à?
“Nói đi, có phải cô vay tiền mang về cho ba mẹ cô không? Số tiền đó cô bảo ba mẹ cô trả đi, đừng có đổ lên đầu chúng tôi!”
Tôi còn chưa kịp nói gì, bạn tôi đã lên tiếng:
“Tôi không quan tâm, nhưng bây giờ cô ấy là người của nhà họ Tiêu các người!
“Lúc vay tiền tôi đã nói rõ ràng rồi, đây là tiền cho mấy người sửa sang nhà cửa để cưới hỏi đàng hoàng đấy.
“Sao? Bây giờ tiền cầm trong tay rồi thì không muốn trả nữa à? Hả?”
Những người bạn đi cùng cậu ta đều cao to lực lưỡng, chỉ cần bước lên một bước, cả nhà họ Tiêu đều sợ hãi không dám nói thêm lời nào.
Chỉ có mẹ chồng tôi, bà ta nhìn tôi với ánh mắt không thể tin nổi: “Cô… cô sửa nhà bằng tiền đi vay à? Ba mẹ cô làm việc cả đời rồi, chẳng lẽ không có tiền hay sao? Hả?”
Tôi mỉm cười: “Tất nhiên là có chứ, nhưng tại sao tiền cưới của tôi lại phải để ba mẹ tôi chi trả nhỉ? Các người thấy có đúng không?”
Mẹ chồng tôi nghẹn lời, không nói được gì.
Chị cả không chịu nổi, lớn tiếng: “Con gái kết hôn thì cha mẹ bỏ tiền ra sửa nhà chẳng phải là chuyện hiển nhiên sao?”
Tôi cười lạnh: “Con trai kết hôn thì cha mẹ bỏ tiền ra mua nhà chẳng phải là chuyện hiển nhiên à? Sao nhà lại đứng tên chị?”
Chị cả há miệng, không nói được gì.
Tiêu Bắc tức tối, đi qua đi lại: “Nhưng đó vẫn là nợ của em mà, là em tự vay tiền, liên quan gì đến chúng tôi? Bọn đòi nợ cũng chỉ tìm em, tìm ba mẹ em thôi chứ, tại sao lại đến nhà chúng tôi?”
Tôi ngồi xuống ghế sofa, thản nhiên nói: “Anh quên rồi à? Vừa nãy anh còn nói, nợ của ai thì vợ chồng phải cùng nhau gánh vác, sao mới nói xong mà anh quên nhanh vậy?”
Tiêu Bắc tức đến mức ôm ngực thở hổn hển.
Tôi nhìn khắp căn phòng, chân thành nói:
“Chồng à, ba mẹ chồng, các chị à.
“Mọi người xem, tôi đã là người nhà họ Tiêu rồi, vậy thì số tiền này, mọi người giúp tôi trả nhé? Được không? Nếu không, nếu bọn đòi nợ đến nhà gây sự, đến nơi làm việc quấy rối, thì phải làm sao đây?”
Tiêu Bắc nhảy dựng lên: “Cái gì cơ? Bắt chúng tôi trả à?”
Tôi gật đầu.
Bạn học của tôi cũng rất hợp tác, đọc vanh vách địa chỉ nhà của Tiêu Bắc và các chị chồng, còn đọc luôn địa chỉ nơi làm việc của họ.
Đọc xong, cậu ta còn giả vờ tội nghiệp nhìn họ:
“Đúng rồi, chắc mọi người chưa biết đâu nhỉ? Cô con dâu này không chỉ vay của chúng tôi hơn ba mươi vạn, mà còn vay trên các nền tảng khác hơn hai trăm vạn nữa đấy!”
“Cái gì?!!!!!!”
Mẹ chồng tôi như quên luôn cái chân bị tai nạn của mình, lập tức lao tới trước mặt bạn tôi: “Cậu… cậu nhắc lại lần nữa xem nào!”
Bạn tôi “tốt bụng” đưa ảnh chụp màn hình các khoản vay của tôi cho họ xem.
Tất nhiên là tôi đã xóa thời gian đi rồi.
Từng tấm ảnh chụp màn hình được truyền tay nhau xem kỹ càng.
Tiêu Bắc nhìn tôi không thể tin nổi: “Bà mai nói lương của em cao, mỗi năm ít nhất cũng ba mươi vạn cơ mà?”
Tôi ngại ngùng gãi đầu: “Đúng là có thật đấy.”
Chuyện này chỉ cần điều tra kỹ một chút là sẽ biết ngay thôi.
Tiêu Bắc thở phào nhẹ nhõm.
“Nhưng mà… chi tiêu của em cũng cao lắm!” Tôi mỉm cười nói:
“Anh xem này, mỗi tháng em đi làm đẹp, mua quần áo, tiếp khách, chỉ riêng mấy khoản đó đã ngốn hết lương rồi. À đúng rồi, còn có thẻ tín dụng nữa.”
Tiêu Bắc nghiến răng nhìn tôi: “Cả thẻ tín dụng cũng nợ à?”
Tôi gật đầu, giơ một ngón tay lên.
“Mười vạn?”
“Không, một trăm vạn!”
Mẹ chồng tôi lập tức ngất xỉu ngay tại chỗ.
11
Trước khi rời đi, bạn tôi dọa họ rằng phải trả tiền trong vòng ba ngày.
Nếu không thì chỉ còn cách đến tận nơi làm việc của họ mà đòi nợ thôi.
Cả nhà họ Tiêu nháo nhào lên, vội vàng ấn huyệt nhân trung để làm mẹ chồng tôi tỉnh lại.
Sau khi bà ta tỉnh dậy, thấy tôi đang ngồi nhàn nhã ăn hạt dưa trên bàn ăn, cả nhà trố mắt nhìn tôi không thể tin nổi.
“Sao cô vẫn còn ở đây?”
Tôi ngạc nhiên hỏi lại: “Tại sao tôi không được ở đây? Đây là nhà của tôi mà!”
Nghĩ đến đây, tôi bỗng kinh ngạc nhìn họ:
“Các người… các người không định đuổi tôi đi đấy chứ?!!”
Tôi gào lên đầy kịch tính: “Không đời nào đâu nhé! Tôi nói cho các người biết, tôi và Tiêu Bắc đã kết hôn rồi, chúng tôi là vợ chồng hợp pháp!
“Tôi nói cho các người biết nhé, này! Vợ chồng hợp pháp đấy!
“Tôi khó khăn lắm mới tìm được Tiêu Bắc, anh ta công việc ổn định, có bảo hiểm xã hội đầy đủ, mấy chị gái thì đều lấy chồng rồi, sẽ không trở thành gánh nặng cho nhà chồng.
“Đúng là… đúng là hoàn hảo để giúp tôi trả nợ luôn đấy chứ!”
“Nhưng mọi người yên tâm đi, số tiền này không nhiều đâu, dù sao cũng là người một nhà, cùng nhau đồng lòng trả nợ thì cũng nhanh thôi mà, đúng không?”
Mẹ chồng tôi vừa mới tỉnh lại, lần này lại ngất xỉu luôn.
Lần này dù họ có ấn huyệt thế nào cũng không tỉnh lại được, đành phải hối hả khiêng bà ta đến bệnh viện lần nữa.
Nhìn đám người nháo nhào kéo nhau đi hết, tôi mới thong thả vào bếp nấu cơm.
Người là sắt, cơm là thép.
Gặp chuyện thế này, càng phải ăn nhiều cơm.
Ăn mới có sức mà đối phó.
Đời người mà, chẳng qua chỉ là gặp vấn đề.
Rồi giải quyết vấn đề.
Chẳng phải tôi đã giải quyết được một nửa rồi sao?
12
Khi họ trở về nhà thì đã là nửa đêm.
Đáng tiếc là cả trong lẫn ngoài nhà tôi đều khóa trái rồi, bọn họ căn bản không thể vào được.
Đám người đó đứng ngoài cửa đập cửa ầm ầm suốt mười mấy phút, vừa đập vừa la hét, làm ồn đến mức hàng xóm khó chịu, chẳng bao lâu sau bọn họ đành bỏ đi.
Tôi sung sướng ngủ một giấc thật ngon, rồi nhắn tin cho ba mẹ, hỏi họ đã đến đâu rồi.
Đúng vậy, tối hôm trước tôi đã vội vàng đăng ký cho ba mẹ một tour du lịch Tân Cương.
Ở lại đây mà phiền lòng thì thà đi ngắm cảnh đẹp của đất nước còn hơn, thoải mái biết bao nhiêu!
Vừa nhắn tin xong, tôi đã nhận được đủ loại hình ảnh phong cảnh đẹp tuyệt từ ba mẹ gửi về.
Tôi trò chuyện với ba mẹ một lúc, sau đó đứng dậy vào bếp nấu ăn.
Trong lúc đó, bên ngoài cửa liên tục vang lên tiếng gõ cửa, nhưng tôi mặc kệ không thèm để ý.
Mãi cho đến khi tôi ăn xong cơm trưa, bọn họ dẫn cảnh sát đến gõ cửa, tôi mới miễn cưỡng ra mở cửa.
Vừa vào nhà, mẹ chồng và mấy chị chồng đã xúm lại mắng nhiếc tôi thậm tệ.
Nào là tôi độc ác, nhốt họ ngoài cửa, chiếm nhà người khác, vân vân.
Tôi chẳng nói gì, chỉ giả vờ ấm ức, đáng thương nhìn mọi người:
“Tôi thật sự không biết mọi người đã về, hôm qua tôi ngủ sớm, sáng nay cũng không dậy, trong phòng lại mở nhạc lớn.
“Làm sao tôi biết mọi người đã về chứ?”
Cảnh sát thấy chỉ là mâu thuẫn gia đình nên rất nhanh đã rời đi.
Vừa thấy cảnh sát đi, tôi định vào phòng thì phát hiện cửa phòng ngủ chính đã bị đóng lại.
Tôi nhìn cả nhà họ Tiêu với ánh mắt không thể tin nổi.
Mẹ chồng tôi ngồi trên ghế sofa, cười lạnh nhìn tôi: “Cút đi! Đây là nhà của chúng tôi, đến lượt cô hoành hành ở đây à? Cút ngay!”
Tất nhiên tôi không chịu rồi, tôi lập tức lao như cơn gió vào phòng của ba mẹ chồng rồi khóa trái cửa lại.
“Này! Mày ra đây! Mày ra đây ngay!
“Mày vào phòng của tao làm gì hả?!
“Mày mau ra đây!”
Tôi quét sạch mọi thứ trong phòng xuống đất, sau đó mở tủ quần áo ra rồi đóng lại, cứ thế mở ra đóng vào liên tục.
Sau đó, tôi đứng ngay cửa phòng:
“Ôi chao, nếu tôi không có chỗ ở, thì đành phải ở đây thôi.
“À phải rồi mẹ chồng à, tôi nhớ bác có một chiếc vòng ngọc, nghe nói là bảo vật gia truyền phải không? Nói cho tôi biết để tôi lấy ra xem nào, nhanh lên!
“Ồ, chẳng lẽ là để trong tủ quần áo à? Để tôi thử tìm xem!”
Nghe vậy, mẹ chồng tôi hốt hoảng đập cửa rầm rầm:
“Con đĩ thối! Mau ra đây! Đừng có đụng vào đồ của tao!”
Mấy bà chị chồng cũng bắt đầu chửi bới thô tục không tiếc lời.
Tôi đợi họ chửi rủa chán chê một hồi, sau đó mới ung dung nói:
“Ôi chao, cái vòng này hình như không vừa tay tôi lắm nhỉ! Lỡ mà đeo vào rồi làm gãy thì phải làm sao đây?