Tiêu Gia Một Nhà Thân Thiết - Chương 2
05
Tiêu Bắc chỉ tay vào tôi, lắp bắp cả buổi không nói được lời nào.
“Âu Lan! Tôi đã nói với em rồi, mẹ tôi bị tai nạn xe đang nằm viện! Em làm dâu mà cư xử như vậy à?”
“Thôi bỏ mấy lời đó đi, Âu Lan, mau chuyển tiền đây, viện phí của mẹ vẫn chưa đóng kìa!” Chị ba vừa nói vừa chìa tay ra trước mặt tôi.
Ồ, mặt dày thật đấy!
“Viện phí à? Mẹ anh bị tai nạn xe thì tôi phải trả viện phí à? Mẹ anh sinh ra tôi, nuôi tôi lớn hay từng phục vụ tôi ngày nào chưa? Cái mặt để đâu rồi?” Tôi không ngần ngại mà đáp trả ngay lập tức!
Tiêu Bắc lại tỏ vẻ khó chịu, mặt mày nhăn nhó: “Âu Lan, em đang nói cái gì vậy? Em là con dâu nhà chúng tôi, trả tiền chẳng phải là bổn phận của em à?”
Tôi cười lạnh: “Con dâu à? Làm con dâu nhà anh là một cái danh phận cao quý lắm à?”
Tôi chỉ tay vào chị cả và chị ba: “Các người đây, hai người là con gái cưng của mẹ anh.
“Còn anh là con trai cưng, chẳng phải thân phận của các người cao quý hơn tôi, có giá trị hơn tôi sao? Sao còn khách sáo với tôi làm gì?
“Bây giờ các người về đây, quần mẹ anh đã thay chưa? Ba mẹ anh đã ăn cơm chưa? Mặt mũi đâu mà còn về đây hỏi tôi?”
Chị cả tức đến mức toàn thân run rẩy: “Cô, cô đang nói cái gì vậy! Cô là con dâu nhà chúng tôi! Cưới cô vào là để cô phục vụ nhà này, còn không mau đến bệnh viện ngay cho tôi!”
Nói xong, chị ta xông lên định kéo tôi đi.
“Chát!”
“Tôi phục vụ bà nội cô đấy!” Tôi thẳng tay tát cho chị cả một cái thật mạnh.
“Cái thứ gì vậy? Lừa tôi nói rằng căn nhà cưới là của anh và tôi, để rồi lừa nhà tôi bỏ ra hơn ba mươi vạn sửa sang, mặt dày quá nhỉ? Cảm giác thành công lắm đúng không? Hả?”
Chị cả ngẩn người một lúc: “Cô… sao cô biết được?”
Biết bằng cách nào à?
Hừ, tất nhiên là mấy ngày trước tôi nghe hai ông bà già đó nói chuyện trong nhà rồi.
Nếu không thì đến giờ tôi vẫn bị họ che mắt đấy!
Nói xong, tôi lại chỉ tay về phía chị ba: “Còn cô nữa! Trước khi cưới, cô đã ép em trai cô ký giấy nợ mười tám vạn tám, muốn tôi sau khi cưới phải kiếm tiền trả nợ cho cô, cô tính toán giỏi nhỉ? Tính toán đến mức viên tính cũng văng vào mặt tôi luôn rồi đấy!”
Chị ba bị tôi vạch trần, ánh mắt láo liên né tránh, không dám lên tiếng.
Ngay cả Tiêu Bắc cũng cúi đầu như con chim cút, không dám hó hé.
Tôi chỉ vào ba người: “Tôi nói cho các người biết, số tiền sửa nhà tốt nhất là trả lại cho tôi không thiếu một xu, nếu không tôi nhất định sẽ kiện các người!”
Chị cả không chịu nổi nữa: “Trả cái gì mà trả? Ai thấy cô bỏ tiền ra sửa nhà cho tôi? Cô có bằng chứng không?
“Nếu cô không có bằng chứng, vậy thì là cô tự nguyện sửa nhà cho tôi thôi! Cô kiện tôi cũng vô ích!”
Tôi cười lạnh, quay đầu nhìn về phía chị ba.
Chị ba né tránh ánh mắt của tôi: “Giấy nợ là do Tiêu Bắc ký, hai người là vợ chồng, tất nhiên phải cùng nhau trả nợ!”
Nói xong, chị ta còn hừ một tiếng rồi chạy đi.
Chị cả cũng không ở lại lâu, buông vài lời hăm dọa rồi cũng đuổi theo chị ba.
Lúc này, Tiêu Bắc lại tỏ vẻ mạnh mẽ, cao giọng nói:
“Âu Lan, chúng ta kết hôn rồi thì là người một nhà.
“Mặc dù giấy nợ là anh ký, nhưng không phải nợ của ai thì cũng là nợ chung của vợ chồng sao? Em không nhận cũng không được đâu!
“Thôi thôi, đừng nói mấy chuyện đó nữa, mẹ anh bây giờ vẫn chưa có ai chăm sóc, em mau thu dọn đồ đạc đi cùng anh, thay ca cho ba anh về nhà nghỉ!
“À phải rồi, ba mẹ em cũng quá đáng thật, sao lại chặn hết WeChat của nhà anh chứ? Em bảo họ mau qua đây đi, không thì lát nữa mẹ anh nổi giận đấy!”
06
Tôi lạnh lùng nhìn gã đàn ông trước mặt.
Giấy nợ đã ký rồi thì vợ chồng phải cùng nhau trả nợ chứ gì?
Tốt lắm.
Xem ra từ trước khi kết hôn, bọn họ đã tính toán kỹ lưỡng từng đường đi nước bước rồi.
Nếu gặp phải một cô gái nhút nhát hoặc yếu lòng, có lẽ chỉ đành ngậm đắng nuốt cay mà trả nợ thôi.
Nhưng tính kế tôi à?
Bọn họ đúng là tự chuốc họa vào thân rồi!
“Âu Lan? Đứng đơ ra đó làm gì? Mau thu dọn đồ đi! Em…”
Không đợi Tiêu Bắc nói hết câu, tôi đã nhìn thấy cây sào phơi đồ trên ban công.
Tôi không nói lời nào, lẳng lặng bước tới.
“Em định làm gì đấy? Này, Âu Lan, anh nói cho em biết, em…”
Tôi cầm lấy cây sào phơi đồ rồi lao thẳng về phía Tiêu Bắc, anh ta sợ hãi hét lên, vội mở cửa chạy biến ra ngoài.
Đồ hèn!
Tôi cười lạnh một tiếng, ném cây sào xuống.
Tôi tất nhiên không muốn ra tay đánh người, nếu không bị lôi đến đồn cảnh sát thì lại phiền phức cho mình.
Tôi cũng không muốn quay video hay ghi âm rồi thu thập chứng cứ để kiện tụng.
Làm vậy vừa tốn thời gian, mà cho dù có thắng kiện thì bọn họ cũng chỉ cần trả lại những gì vốn thuộc về tôi, chẳng tổn hại gì đến gân cốt của bọn họ cả.
Điều tôi muốn.
Là ăn miếng trả miếng.
Tôi lấy điện thoại ra, gọi cho một người bạn học đại học.
Bây giờ tìm việc khó khăn lắm, nghe nói sau khi tốt nghiệp, cậu ta vào làm trong một công ty tài chính.
Sau này tôi nghe bạn bè nhắc đến, hình như là công ty cho vay gì đó.
Vừa nghe có công việc, cậu ta lập tức hẹn gặp tôi ở quán cà phê.
Tôi và cậu ta cũng khá thân thiết, nên không giấu giếm gì, kể hết chuyện của mình ra.
Nghe xong, cậu ta phẫn nộ bất bình, ngay lập tức thông qua cấp trên phê duyệt cho tôi hạn mức cao nhất, năm mươi tám vạn.
Sau đó, cậu ta còn giới thiệu cho tôi vài nền tảng cho vay có lãi suất thấp nhưng hạn mức rất cao, tôi không hề do dự, vay hết trên tất cả các nền tảng đó.
Trước khi tiền về tài khoản và sau khi nhận được khoản vay, tôi đều chụp ảnh màn hình lưu lại.
Rất nhanh đã gom được hơn hai trăm sáu mươi vạn.
Sau khi tiền về tài khoản, cậu ta bảo tôi lập tức chuyển trả lại.
Rồi cậu ta đưa tôi ký một tờ giấy nợ giả, chỉ riêng tờ giấy nợ này đã lên đến hơn ba mươi vạn.
Cầm tờ giấy nợ trên tay, cậu ta cười nói: “Đều là người một nhà cả mà! Nợ thì tất nhiên là phải cùng nhau gánh rồi!
“Nói cho tôi biết mẹ chồng cậu nằm viện ở đâu, và địa chỉ nơi làm việc của chồng cậu nữa!
“Dám tính kế cậu à, phải xem chúng tôi có đồng ý không đã!”
Cậu ta tức giận nói tiếp:
“Đúng là không biết xấu hổ! Cậu bảo kết hôn thì cứ kết hôn cho đàng hoàng đi, đừng có tính kế con gái nhà người ta như thế.
“Cứ như vậy thì những người độc thân như chúng tôi càng khó lấy vợ hơn đấy!
“Đúng là tức chết đi được!
“Tôi sẽ thay trời hành đạo đây!”
07
Sau khi gặp bạn học xong, tôi về nhà thu dọn hết tất cả những món đồ quý giá của mình. Lúc cưới, vàng cưới nhà họ Tiêu tặng đều bị mấy bà chị chồng đòi lại hết.
Nhưng nhà tôi cũng không phải tay vừa, ba mẹ đã cho tôi vài vạn tiền của hồi môn và một chiếc xe.
Tôi gom hết đồ quý giá rồi bắt taxi đến bệnh viện.
Chiếc xe đã bị Tiêu Bắc lái đi từ sáng, lúc nãy tôi dùng điện thoại kiểm tra địa chỉ thì thấy xe đang đậu ở bãi đỗ xe của bệnh viện.
Tôi đi quanh bãi đỗ xe một lúc lâu mới tìm thấy chiếc xe của mình.
Sau khi lái xe đi, tôi liền vào ứng dụng và xóa thông tin chủ xe của Tiêu Bắc.
May mắn là lúc ba mẹ tôi mua xe, họ bảo tôi đăng ký tên Tiêu Bắc nhưng tôi đã kiên quyết không đồng ý.
Nếu không, xe đứng tên Tiêu Bắc rồi thì lúc ly hôn lại khó mà dứt khoát.
Vừa xóa thông tin chủ xe của Tiêu Bắc xong, anh ta liền gọi điện đến.
Tôi cười lạnh một tiếng, thẳng tay chặn số của anh ta.
Vừa chặn xong, anh ta lại dùng số khác gọi tiếp, tôi lại chặn.
Cứ thế liên tục chặn vài số điện thoại, cuối cùng điện thoại của tôi cũng yên tĩnh trở lại.
08
Tôi mang hết số vàng trang sức về nhà và nói với ba mẹ rằng tôi muốn ly hôn.
Ba mẹ tôi ban đầu không đồng ý.
Cảm thấy đã cưới rồi, mọi chuyện đã đến mức này, thôi thì nhịn một chút được không?
Tôi cười lạnh.
Đấy, đây chính là suy nghĩ của hầu hết các bậc phụ huynh.
Đôi khi rõ ràng biết con gái mình đang sống trong cuộc hôn nhân bất hạnh, bị đối xử tệ bạc, thậm chí bị tính kế.
Nhưng vẫn khuyên nên giữ hòa khí.
Cảm thấy đã kết hôn rồi, ly hôn sẽ bị thiên hạ đàm tiếu.
Nếu chưa có con, thì sẽ nói đợi có con rồi mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn, chồng sẽ thay đổi thôi.
Nếu đã có con thì lại bảo, vì con cái, nhịn một chút đi!
Thế rồi, cuộc đời của một người phụ nữ cứ thế mà nhẫn nhịn.
Nhẫn nhịn cả đời, ấm ức cả đời, thỏa hiệp cả đời.
Nhưng tôi thì không muốn như vậy.
Gặp phải người tồi tệ thì phải biết kịp thời dừng lỗ, chứ không phải là dây dưa với kẻ tồi tệ cả đời.
Tôi nhìn ba mẹ, bỗng bật cười:
“Không ly hôn à? Được thôi, vậy ba mẹ đi chăm sóc mẹ chồng con đi, bưng bô rửa đít nhé?
“Dù gì ba mẹ không đi thì vợ chồng con sẽ cãi nhau, vợ chồng không hòa thuận, đến lúc đó cũng sẽ ly hôn thôi!”
Ba mẹ tôi trố mắt nhìn: “Con bị hâm à?”
Tôi lắc đầu: “Không đâu, nhưng đây chính là suy nghĩ của con rể của ba mẹ đấy, chẳng lẽ ba mẹ muốn vợ chồng con cãi nhau à?”
Ba mẹ tôi nghẹn lời, không nói nổi.
“À đúng rồi, còn chuyện này nữa, ba mẹ sang tên căn nhà cho con luôn nhé? Mấy ngày trước Tiêu Bắc đã nói rồi, dù gì sau này của ba mẹ cũng là của con thôi, đúng không? Nếu ba mẹ không sang tên, chồng con không vui thì vợ chồng con lại cãi nhau đấy!”
Ba mẹ tôi chỉ tay vào tôi, cứng họng không nói nên lời.
“À, còn nữa còn nữa, mấy ngày nữa con sẽ sinh cho ba mẹ một đứa cháu, con đi làm còn ba mẹ dùng tiền hưu trí nuôi nó nhé? Dù gì tiền của ba mẹ cũng không dùng hết, mà ba mẹ cũng rảnh rỗi chẳng có việc gì làm, nuôi cháu cho khỏe người ha?”
“À, cuối cùng còn một chuyện nữa.” Tôi giơ một ngón tay lên.
Ba mẹ tôi tức tối nhìn tôi: “Gì nữa đây?”
Tôi cười lạnh: “Ba mẹ nghĩ xem, nhà họ Tiêu dám tính kế con như vậy, liệu có âm thầm mua bảo hiểm nhân thọ giá trị lớn cho con, cho ba mẹ không nhỉ? Rồi một ngày nào đó, đột nhiên, đoàng!”
“Trời ơi, chết mất thôi!”
“Đồ con bất hiếu, con nghĩ cái gì vậy hả!”
Mẹ tôi giật bắn người, hoảng hồn nhìn sang ba tôi.
Hai người nhìn nhau rồi quay sang tôi, gật đầu cái rụp:
“LY HÔN NGAY!!!!!!”