Tiêu Gia Một Nhà Thân Thiết - Chương 1
01
Tôi cười khẩy một tiếng, ném điện thoại sang một bên rồi vào phòng tắm rửa mặt.
Đắp mặt nạ xong đi ra, vừa cầm điện thoại lên thì thấy hơn ba mươi cuộc gọi nhỡ, thông báo tin nhắn cũng đã quá 99+.
Tin nhắn đầu tiên được ghim là của chồng tôi, Tiêu Bắc:
“Âu Lan? Em đang làm gì vậy? Em rời nhóm rồi à?”
“Âu Lan, anh gọi cho em mà em lại không nghe máy là sao?”
“Em đi đâu vậy? Nghe điện thoại đi!”
“Mẹ bị tiêu chảy, ba chị của anh đều nôn hết cả rồi, em mau tới đây!”
“Âu Lan! Em còn là con dâu nhà này không đấy? Còn là người một nhà không? Lúc cần em thì em trốn mất tăm à?”
“Âu Lan! Trả lời tin nhắn đi!”
…
Tôi thoát khỏi khung tin nhắn của Tiêu Bắc, kéo xuống xem tiếp.
Quả nhiên, những người nhắn tin cho tôi đều là thành viên trong nhóm “Tiêu gia một nhà thân thiết”.
Chị cả:
“Em dâu? Em đang ở đâu? Tiêu Bắc bảo em không trả lời tin nhắn?”
“Em dâu, mẹ bị tai nạn xe, không phải chuyện đùa đâu.”
“Em đang làm gì mà cố tình không nghe điện thoại, không trả lời tin nhắn là sao?”
Chị hai:
“Em dâu, mẹ bị tai nạn xe, chuyển năm vạn đây, chị đóng viện phí cho!”
“?”
“Người đâu rồi?”
Chị ba:
“Em dâu, em rời nhóm là ý gì đấy?”
“Chị biết rồi, chắc chắn là em đang hầm canh mang tới cho mẹ phải không? Mẹ bị gãy xương đùi rồi, mua chút tổ yến và vi cá mập đi, đừng có tiếc tiền nhé!”
“À đúng rồi, đừng làm cơm nữa, em trốn ở nhà nấu cơm thì ai chăm sóc mẹ đây?”
“Ba mẹ em chẳng phải nghỉ hưu rồi à? Cả ngày ở nhà không có việc gì làm, bảo họ qua giúp đi. Nhà mình đang gặp khó khăn, chúng ta là người một nhà, lúc này tuyệt đối không được bỏ mặc nhau đâu, phải cùng nhau giúp đỡ mới phải chứ!”
Tôi vừa đọc xong tin nhắn thì đã thấy mình bị chị ba kéo lại vào nhóm “Tiêu gia một nhà thân thiết”.
Lần này, chị ta còn kéo cả ba mẹ tôi vào nhóm nữa.
02
Tôi: “?”
Ba tôi: “?”
Mẹ tôi: “@Con gái, đây là nhóm gì vậy?”
Mẹ tôi vừa hỏi xong, chị ba chồng liền gửi hơn chục tấm ảnh lên nhóm. Tấm đầu tiên là cảnh mẹ chồng tôi nằm bên lề đường, đầu bị đập vỡ máu chảy đầm đìa.
Tấm thứ hai là trên xe cứu thương, mặt mẹ chồng tôi đầy máu.
Tấm thứ ba là khi đã vào bệnh viện, bà ấy nằm trên giường bệnh, đau đến mức mặt mày tái nhợt.
Những tấm tiếp theo đều là hình ảnh thê thảm của bà ấy dưới mọi góc độ.
Mẹ tôi: “Ôi trời ơi, bà thông gia không sao chứ? @Con gái, mẹ chồng con có ổn không?”
Ba tôi không nói gì, nhưng cũng lập tức gọi điện thoại cho tôi.
Sau khi nghe máy, tôi liền bảo ba mẹ rời khỏi nhóm này, rồi gửi ảnh chụp màn hình những tin nhắn của mấy chị chồng và Tiêu Bắc cho mẹ xem.
Tôi còn kể rõ rằng nhóm này vốn không có tôi, chỉ vì hôm nay muốn tôi đi chăm sóc mẹ chồng, bỏ tiền bỏ công nên mới kéo tôi vào nhóm.
Ba mẹ tôi tức giận không chịu nổi, nhưng cũng không tiện rời khỏi nhóm ngay.
Đành phải ở lại trong nhóm, chỉ là không nói thêm lời nào nữa.
Cúp điện thoại xong, tôi thấy mấy bà chị chồng đã bắt đầu @ ba mẹ tôi và tôi trong nhóm.
Chị ba: “@Bà thông gia, mẹ tôi bị tai nạn xe, nghiêm trọng lắm!
“Bao giờ hai bác qua đây vậy? Tiêu Bắc bảo ở nhà không đủ phòng, thôi thì qua bệnh viện trực giường bệnh luôn đi!”
Chị cả: “@Em dâu, viện phí thiếu 9800 rồi, khi nào nộp? Bác sĩ đã nhắc nhở ba bốn lần rồi!”
Tiêu Bắc: “@Vợ, trên đường tới đây nhớ mang theo một bịch tã người lớn, mẹ không thể tự dậy được! À đúng rồi, mang cả chậu và khăn nữa.
“Mùi đã bốc ra rồi, nhanh lên!”
Chị hai: “@Em dâu, @Bác trai, @Bác gái, mọi người tự sắp xếp lịch trực đi, ai chăm mẹ tôi, ai ở nhà nấu cơm thì tự lo liệu.
“À đúng rồi, ai có thể đón con tôi không? Đón rồi thì dẫn nó đi ăn chút gì đó.
“Nhớ là đừng ăn quán vỉa hè nhé! Không vệ sinh đâu, nhất định phải tự nấu ăn!
“À đúng rồi, con tôi thích ăn cá mú hấp, nhất định phải hấp nguyên con đấy!”
Chị cả: “@Bác trai, @Bác gái, tôi thích ăn tôm hùm đất, cảm ơn trước nhé!”
Chị ba: “Đúng là tới giờ ăn rồi, mọi người làm giờ vẫn kịp mà nhỉ? Hay là gọi một bàn ở khách sạn đi? @Em dâu, @Bác trai, @Bác gái”
“@Bác trai đã rời nhóm!”
“@Bác gái đã rời nhóm!”
“@Em dâu đã rời nhóm!”
03
Sau khi rời nhóm, để phòng ngừa nhà đó lại kéo chúng tôi vào nhóm lần nữa, tôi bảo ba mẹ trực tiếp chặn hết tất cả bọn họ.
Lần này, ba mẹ tôi không hề do dự, lập tức đưa tất cả vào danh sách đen.
Tôi cũng chặn luôn hơn chục người trong nhóm “Tiêu gia một nhà thân thiết”.
Thế là thế giới cuối cùng cũng yên bình.
“Ôi trời, mặt nạ của tôi!”
Tôi sờ lên má, phát hiện mặt nạ đã khô cứng, vội vàng gỡ xuống.
Sau đó, tôi vui vẻ tự nấu cho mình một chén tổ yến.
Nhà tôi có sẵn tổ yến và vi cá mập đấy, nhưng làm gì đến lượt Tiêu gia được ăn!
04
Tôi và Tiêu Bắc quen nhau qua mai mối.
Trước đây tôi chỉ chăm lo sự nghiệp, luôn nghĩ rằng kết hôn còn xa lắm, nên cứ tập trung làm việc.
Không ngờ khi tôi muốn lập gia đình thì phát hiện những thanh niên độc thân phù hợp quanh tôi đều đã có vợ cả rồi.
Người thân giới thiệu cho tôi thì toàn là mấy ông vừa xấu vừa dở, hoặc là mấy anh đơn thân đã có con.
Tôi tất nhiên không muốn miễn cưỡng chấp nhận, cũng không muốn vô cớ thành mẹ kế.
Rồi sau đó, tôi gặp Tiêu Bắc.
Anh ta làm việc trong cơ quan nhà nước, gia cảnh cũng coi như tạm ổn, tướng mạo cũng coi như đoan chính, thế là tôi gặp gỡ anh ta vài lần.
Sau đó, tôi phát hiện ngoài việc nhà anh ta đông chị em gái, lương thì thấp, cha mẹ lại thích chiếm tiện nghi nhỏ nhặt ra, những mặt khác cũng tạm ổn.
Ít nhất thì cũng không cờ bạc, không gái gú.
Thêm vào đó, người thân cũng liên tục thúc giục, nên hôn sự của tôi và anh ta nhanh chóng được quyết định.
Chỉ là đến khi kết hôn, tôi mới biết căn nhà mà chúng tôi cưới nhau ở, thực ra đứng tên của chị cả Tiêu Bắc, vậy mà bọn họ lại lừa chúng tôi bỏ ra hơn ba mươi vạn để sửa sang nhà cửa.
Năm món sính lễ cưới cũng là của chị cả, nói chỉ cho tôi đeo thử thôi, còn đưa ra ảnh cưới của chị ta để chứng minh số vàng đó vốn thuộc về chị ta.
Điều khiến tôi sụp đổ nhất chính là Tiêu Bắc nói lương anh ta thấp, nên tiền sính lễ sáu vạn sáu và tiền tiệc cưới mười tám vạn tám đều vay của chị ba!
Hơn nữa, anh ta còn viết giấy nợ, hứa trong vòng ba năm sẽ trả hết!
Ngày hôm đó tôi đã về nhà mẹ đẻ, muốn ly hôn ngay lập tức.
Nhưng ba mẹ tôi lại cho rằng tôi vừa cưới đã ly hôn, thật sự sẽ bị người đời cười chê.
Hơn nữa, Tiêu Bắc hôm sau đã sang xin lỗi.
Nói rằng anh ta đáng chết, không nên vì muốn lấy vợ mà sĩ diện, nói dối nhà là của mình rồi còn lừa gia đình tôi bỏ tiền ra sửa sang.
Còn nói số vàng đó quả thực là của chị cả anh ta, nhưng anh ta hứa sẽ mua lại đủ năm món sính lễ trong vòng nửa năm.
Còn tiền vay của chị ba để làm tiệc cưới thì chưa cần trả gấp, có thể đợi sau này có tiền rồi trả cũng được, v.v…
Ba mẹ tôi thấy anh ta có vẻ biết lỗi, liền khuyên tôi rằng cưới rồi thì đừng ly hôn, giờ ly hôn cũng chẳng ra gì.
Lúc đó tôi đã biết nhà Tiêu Bắc chắc chắn đã tính toán từ trước, muốn tay trắng mà có tất cả, còn muốn tôi vừa cưới đã gánh khoản nợ mười tám vạn tám.
Tất cả đều là kế hoạch của bọn họ.
Muốn nhốt tôi cả đời trong cái nhà đó để sinh con đẻ cái, vừa kiếm tiền vừa trả nợ, làm con nợ ngu ngốc của nhà họ.
Tôi không thể nuốt trôi cục tức này.
Ly hôn lúc này chẳng phải sẽ khiến tôi từ “chưa chồng” trên hộ khẩu biến thành “đã ly hôn” một cách vô nghĩa hay sao?
Tôi tất nhiên không chịu để mình bị tính kế trắng trợn như vậy.
Vì vậy, tôi giả vờ đồng ý về nhà cùng Tiêu Bắc.
Chỉ là tôi viện cớ công việc bận rộn, liên tục đi công tác hơn một tháng trời.
Mãi đến mấy ngày trước, khi tôi đi công tác về, tôi mới biết mẹ chồng tôi đã lập một nhóm khác.
Một nhóm không có tôi trong đó.
Ban đầu tôi không hề để ý.
Nhưng không thể cứ thế bỏ qua.
Rõ ràng bây giờ cái nhóm này đã từ “Tiêu gia một nhà thân thiết” biến thành nhóm “Tính kế Âu Lan”.
Tôi nhất định phải khiến bọn họ trả giá cho những gì mình đã làm!
Vừa ăn xong chén tổ yến, tôi liền nghe thấy tiếng đập cửa ầm ầm.
“Âu Lan! Mở cửa cho tôi!”
“Âu Lan!”
Tôi đảo mắt ngán ngẩm rồi mới ra mở cửa.
Bên ngoài, ba bà chị chồng và Tiêu Bắc khí thế hùng hổ đứng chặn trước cửa.
Chị hai vừa nhìn thấy tôi, lập tức nhíu mày liếc mắt vào trong nhà, sau khi xác nhận không thấy con trai mình đâu, liền thét lên chói tai:
“Âu Lan! Con trai tôi đâu rồi?”
Tôi đảo mắt: “Chính cô cũng không biết con trai mình ở đâu, lại hỏi tôi?
“Con trai cô là móc khóa à? Tôi buộc nó vào thắt lưng chắc?”
Chị hai run rẩy chỉ tay vào tôi, lắp bắp cả buổi rồi mới quay đầu chạy đi đón con.
Ba chị em nhà họ Tiêu và Tiêu Bắc vừa bước vào nhà, lập tức chạy vào bếp.
Khi nhìn thấy bếp lạnh tanh, cả ba người đều đứng ngẩn ra, không kìm được cảm xúc:
“Tổ yến đâu?”
“Cá đâu?”
“Tôm đâu?”
Tiêu Bắc hỏi: “Ba mẹ em đâu rồi?”
Giọng anh ta đầy khó chịu:
“Sao họ còn chưa tới?
“Âu Lan, em rốt cuộc đang làm cái gì vậy? Có còn biết…”
“Chát!”
Tôi thẳng tay tát một cái: “Làm gì à? Làm anh đấy!”