Tiễn Chị Dâu Thiên Vị Em Trai Vào Nhà Giam - Chương 1
1.
Nửa đêm, tôi thở hổn hển, giật mình tỉnh giấc vì giấc mơ kinh hoàng.
Tôi mơ thấy anh tôi dẫn bạn gái về ra mắt bố mẹ, cô ta miệng lưỡi ngọt ngào, nói năng khéo léo, khiến bố mẹ tôi vui vẻ đến nỗi xoay quanh cô ta như chong chóng.
Thế nhưng, quay lưng đi, cô ta liền tìm cách đuổi tôi ra khỏi căn nhà này, ly gián tôi và gia đình, thậm chí còn khiến anh trai dần xa cách với bố mẹ.
Nhà tôi bỏ ra tám mươi tám vạn tiền sính lễ, còn nhà cô ta thì không có lấy một đồng hồi môn, nhưng vẫn thuận lợi kết hôn.
Sau khi cưới, sức khỏe bố mẹ tôi ngày càng suy yếu, anh tôi lại gặp chuyện ngoài ý muốn… Cuối cùng, toàn bộ nhà cửa, tiền bạc đều rơi vào tay cô ta.
Và cô ta, cầm tất cả số tiền ấy quay về phụng dưỡng gia đình ruột thịt của mình.
Mua nhà, cưới vợ cho em trai, chăm lo cha mẹ.
Mà gia đình vốn dĩ đang hạnh phúc của tôi, lại bị cô ta phá hoại đến tan cửa nát nhà.
Đây chỉ là một giấc mơ.
Nhưng tôi không thể tự an ủi bản thân như vậy.
Bởi vì từ nhỏ đến lớn, tôi đã từng có hai giấc mơ tương tự như thế này, và cả hai đều thành sự thật.
Và ngày mai… Anh tôi thực sự sẽ đưa bạn gái về ra mắt bố mẹ.
…
“Tưởng Nam tới rồi à! Ôi, con bé này, đến chơi thôi mà mang theo nhiều đồ như vậy làm gì chứ!”
Sáng hôm sau, anh tôi dẫn bạn gái về nhà, bố mẹ vì muốn cô ta bớt căng thẳng nên tỏ ra vô cùng niềm nở.
Cô ta được anh trai tôi dắt tay vào, khẽ cúi đầu thẹn thùng gọi một tiếng: “Chào chú, chào dì.”
Tôi đã gặp cô ta vài lần trước đó.
Nhưng vì ảnh hưởng của giấc mơ đêm qua, tâm trạng tôi vẫn chưa thể bình tĩnh lại, chỉ thản nhiên gọi một tiếng: “Chị Tưởng Nam.”
Anh trai tôi còn lớn tiếng hỏi tôi có phải chưa ngủ đủ giấc không.
Tôi ngẩn người gật đầu.
Thế nhưng, khi liếc nhìn hộp quà trên tay anh tôi, tôi bỗng giật mình tỉnh táo hẳn!
Một hộp tổ yến, hai chai Mao Đài, cùng một chiếc túi quà tinh xảo.
Những thứ này, y hệt với những gì anh tôi đã mang về trong giấc mơ đêm qua!
Anh tôi bảo rằng đây là quà mà Tưởng Nam đã tỉ mỉ chuẩn bị cho bố mẹ, trong đó còn có phần của tôi nữa.
Cái kẻ ngốc nghếch này, vừa nói vừa hào hứng lấy ra từng món khoe với mọi người.
Bố mẹ tôi không ngừng nói “không cần phải tốn kém như vậy”, nhưng tôi có thể thấy, mẹ rất hài lòng với cách hành xử của Tưởng Nam.
Nhưng tôi biết rõ, tất cả những thứ anh tôi mang về, đều là do chính anh bỏ tiền ra mua.
Bởi vì hôm qua khi giặt đồ, tôi vô tình tìm thấy hóa đơn trong áo khoác của anh ấy, trên đó ghi rõ các món hàng: tổ yến, Mao Đài, cùng với khăn choàng cashmere, và người thanh toán chính là anh tôi.
Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc khăn quàng trên cổ Tưởng Nam, ánh mắt đầy suy tư.
Bởi vì trên hóa đơn ngày hôm qua, có ghi rõ anh tôi đã mua ba chiếc khăn choàng.
Trừ hai chiếc anh ấy vừa lấy ra từ túi quà để tặng tôi và mẹ, thì vẫn còn một chiếc “khăn quàng in hoa màu be nhạt”.
Trùng hợp làm sao, nó lại giống y hệt chiếc mà Tưởng Nam đang quàng trên cổ.
Nói cách khác, anh tôi không chỉ tự bỏ tiền mua quà cho cô ta đến ra mắt, mà còn mua luôn cho cô ta một chiếc khăn?
Lúc này, mẹ tôi đặt mua hải sản đã giao tới, bà bảo tôi xuống lầu nhận hàng, tôi không muốn nghĩ nhiều nữa nên cứ thế đi xuống.
Khi quay lại, anh tôi đã chặn tôi ngay trước cửa.
Anh kéo tôi vào góc cầu thang: “Hôm qua em giặt áo khoác của anh à?”
Tôi gật đầu.
“Vậy… Em có thấy gì bên trong không?”
“Là hóa đơn sao? Vậy ra quà mà bạn gái anh mang đến toàn bộ đều là anh mua?”
“Khụ khụ, không phải! Là anh và Tưởng Nam cùng đi mua sắm, điện thoại cô ấy bị hỏng nên anh trả hộ, cô ấy sẽ chuyển khoản lại cho anh.”
Anh tôi gõ nhẹ lên đầu tôi: “Nhóc con, anh chỉ sợ em hiểu lầm nên mới giải thích trước. Đừng kể chuyện này với mẹ đấy.”
Tôi giả vờ ngạc nhiên: “Hóa ra là em hiểu lầm chị Tưởng Nam rồi, may mà anh nói rõ. Ừm, em sẽ không nói với mẹ đâu.”
Anh tôi rất hài lòng với câu trả lời của tôi, vui vẻ nhận lấy túi hải sản trong tay tôi rồi bước vào nhà.
2
Bữa cơm hôm đó, tôi mẹ tôi nhiệt tình gắp thức ăn cho Tưởng Nam, tôi lập tức ngăn lại.
“Mẹ à, mẹ có biết chị Tưởng Nam thích ăn gì không? Lỡ mẹ gắp thứ chị ấy không thích, chị ấy lại ngại từ chối. Anh trai ngồi gần hơn, cứ để anh ấy gắp cho chị ấy đi!”
Bởi vì trong giấc mơ dài và chân thực quá mức kia, Tưởng Nam đã ngoan ngoãn ăn hết tất cả món mẹ tôi gắp cho.
Nhưng vừa bước ra khỏi cửa, cô ta lập tức biến thành một đóa bạch liên yếu đuối, ôm bụng với vẻ mặt chịu đựng đầy nhẫn nhịn.
Rồi sau nhiều lần anh tôi gặng hỏi, cô ta mới nói rằng món ăn hơi cay, nhưng vì là do mẹ gắp nên không thể không ăn, kết quả là đau dạ dày.
Trời đất chứng giám! Toàn bộ bàn ăn hôm đó, mẹ tôi đều nấu theo khẩu vị thanh đạm mà Tưởng Nam thích!
Nếu không phải sau này tôi tận mắt thấy anh tôi bị bệnh nằm liệt giường, còn cô ta lại cùng em trai mình chạy ra ngoài ăn tôm hùm cay một cách ngon lành, tôi suýt nữa đã tin rằng cô ta thật sự không ăn được đồ cay!
Nhưng đáng tiếc, anh tôi – một kẻ u mê vì tình lại tin sái cổ.
Sau đó, anh còn cảm thấy bạn gái vì mình mà chịu thiệt thòi, liền đặt ngay một hộp thực phẩm bảo vệ sức khỏe trị giá 1299 tệ để bồi bổ dạ dày cho cô ta.
Tưởng Nam luôn sử dụng những mánh khóe nhỏ nhặt như vậy——
Nói là muốn nấu ăn cho anh tôi, rõ ràng ở chợ có dịch vụ cắt thịt, vậy mà cô ta nhất định phải mang về nhà tự cắt, rồi “vô tình” cắt trúng tay.
Ngày mưa, ngay dưới công ty anh tôi có cửa hàng tiện lợi bán dù, vậy mà cô ta cứ phải đội mưa đến đưa ô cho anh, rồi “cố gắng nhịn đau” ho vài tiếng, sau đó bị cảm lạnh.
Anh tôi tăng ca về muộn, đã dặn cô ta đừng đợi, vậy mà cô ta vẫn “kiên trì chịu đựng”, ngồi chờ trên ghế sô pha đến khi anh về, khiến anh mỗi lần nhìn thấy đều áy náy vô cùng.
Những chuyện vụn vặt, vô nghĩa nhưng đầy dụng ý như vậy, cô ta làm hết lần này đến lần khác, từng chút từng chút khiến anh tôi nghĩ rằng cô ta vì mình mà hy sinh rất nhiều.
Thế nên khi Tưởng Nam vẻ mặt khó xử, rơm rớm nước mắt, nói rằng nhà cô ta cần 88 vạn tiền sính lễ, tên u mê vì tình này chẳng hề suy nghĩ đã đồng ý ngay lập tức.
Tôi đương nhiên không thể để cô ta đạt được mục đích.
Thế là, tôi để anh trai ân cần gắp thức ăn cho cô ta.
Lúc ra về, mẹ tôi còn tặng cho cô ta một phong bao lì xì 10.001 tệ, ý nghĩa “vạn người có một”.
Tôi đau lòng vì tiền của nhà mình, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ít nhất thì trong bữa cơm hôm nay, ả trà xanh này đã không thể giở trò trước mặt anh tôi.
Giờ thì, chỉ cần đợi anh tôi tỉnh ngộ mà thôi.
3
Anh tôi vừa tiễn Tưởng Nam về xong, tôi lập tức nhập vai ngay.
Tôi kéo tay mẹ, vẻ mặt đầy lo lắng:
“Mẹ cứ như vậy mãi! Mau để con sát trùng và băng bó lại cho mẹ đi! Lỡ bị nhiễm trùng thì sao?”
Anh tôi nghe thấy liền hỏi:
“Mẹ làm sao thế?”
Tôi bĩu môi:
“Sáng nay lúc làm hải sản, mẹ vô ý bị cứa trúng tay. Anh nhìn đi, đỏ hết cả rồi này!”
Tôi giơ tay mẹ lên, thực ra vết thương vốn không quá đỏ, nhưng bị tôi kéo qua kéo lại một hồi, đỏ thì cũng phải thành đỏ thôi.
Cũng chính là hiệu quả tôi muốn đạt được.
“Chỉ là vết xước nhỏ thôi, sao nghiêm trọng đến mức ấy được?” Mẹ tôi rút tay lại, hoàn toàn không để tâm.
Anh tôi cũng chẳng mấy để ý.
Thế là tôi mở Douyin, lướt ngay mười mấy video về những trường hợp nhiễm trùng do làm hải sản mà mất mạng ngay trước mặt họ.
Mẹ tôi hết hồn.
Anh tôi thì mặt mày nghiêm trọng, lập tức kéo mẹ đi bệnh viện.
Tôi lập tức cười thầm, nhưng ngoài miệng lại nói:
“Thực ra cũng không đáng lo lắm đâu, vừa rồi em có hỏi bạn làm bác sĩ, cô ấy chỉ cho em cách xử lý vết thương rồi. Chỉ cần sát trùng, băng bó lại ở nhà, sau đó quan sát là được.”
Tôi đương nhiên rất yên tâm.
Vì vết cắt trên tay mẹ tôi là tôi cố tình tạo ra lúc mẹ rửa chén mà không để ý.
Đương nhiên tôi có chừng mực, vết thương rất nông, rất nhẹ.
Dựa vào hai mươi mấy năm kinh nghiệm sống của tôi, khi bị cứa tay thường không có cảm giác ngay, chỉ đến khi vô tình liếc qua mới nhận ra:
“Ủa? Sao tay mình lại có vết xước vậy?”
Tôi cẩn thận sát trùng và băng bó cho mẹ, vừa làm vừa trách móc anh tôi:
“Cũng tại anh hết! Tự nhiên đòi ăn hải sản làm gì chứ?”
Hải sản, đúng thật là anh tôi muốn ăn.
Nhưng trong bữa trưa hôm nay, hai ngàn tệ tôm hùm Úc, hơn một ngàn tệ cua hoàng đế, người ăn hùng hục nhiều nhất lại chính là Tưởng Nam.
Ai thực sự muốn ăn, nhìn qua là biết ngay.
Anh tôi bị tôi nói đến áy náy.
Mẹ tôi thì xua tay:
“Không sao đâu, là mẹ sơ ý thôi, đừng trách anh con.”
Tôi chớp mắt:
“Biết rồi mà! Chỉ là con hơi lo lắng thôi~ Aizz, mẹ đúng là tuyệt nhất!”
Rồi như sực nhớ ra, tôi bồi thêm một câu:
“À đúng rồi, lần trước mẹ còn hầm gà tiềm cho con và anh trai, chẳng phải cũng bị đứt tay sao? Mẹ còn chảy nhiều máu lắm! Anh xem này, tay mẹ vẫn còn vết sẹo đây này!”
Vừa nói, tôi vừa giơ tay mẹ lên, cố ý để anh tôi nhìn rõ vết sẹo.
Lần trước, anh tôi – một kẻ từ nhỏ không hề thích uống canh – tự dưng lại nói muốn uống canh gà.
Mẹ tôi liền gọi điện ngay trong đêm, đặt gà tươi từ quê mang lên, tự tay chặt rồi hầm canh, kết quả bị dao cắt trúng tay.
Anh tôi vốn vô tâm vô tính, làm sao để ý đến những chi tiết nhỏ nhặt đó.
Mẹ tôi cũng không giống Tưởng Nam, làm chút chuyện nhỏ là phải trưng trưng ra trước mặt anh tôi.
Nhưng không sao!
Đã có tôi – đứa con gái ngoan ngoãn, thấu hiểu của mẹ!
Sau này, tôi sẽ để anh trai cảm nhận được tình yêu thương to lớn của mẹ! Sự vất vả của mẹ!
Dù gì thì, “con trai ngoan của mẹ” chính là khắc tinh lớn nhất của trà xanh!