Thừa Tướng Đại Nhân Cực Sủng Ta - Chương 4
14.
Ta vui vẻ chưa được bao lâu, liền bị “vui quá hóa buồn”.
Cha ta gửi thư tới.
Nội dung bức thư rất ngắn gọn, ông lại tìm cho ta một mối hôn sự, bảo ta tranh thủ về xem mặt. Cha còn đặc biệt dặn dò ta, lần này gặp người ta đừng có động tay động chân, nếu lại đánh người nữa thì sau này không ai thèm cưới ta nữa.
Đọc xong thư, ta ngồi không yên.
Ta vội vã chạy đến hậu viện, vừa kịp thấy Tế tửu đang giận dữ, vuốt râu trừng mắt mắng chửi rồi bước ra khỏi viện.
Thấy ta, Tế tửu hậm hực vung tay áo, giọng đầy bất mãn:
“Đồ vô dụng, ngay cả một tên gian thần như Thừa tướng cũng lười trị ngươi, ngươi liền chờ chết đi là vừa.”
Ta ngây người nhìn lão già đó lại hất tay áo bỏ đi. Cảm thấy mình không thể cứ nhẫn nhịn lão mãi như vậy, ta liền nhặt một viên đá dưới đất ném trúng vào đầu gối của lão.
Tế tửu lập tức quỳ xuống, không thể tin nổi mà quay đầu nhìn ta.
Lão uất ức, nhưng ta còn uất ức hơn.
Ta lau nước mắt, bắt đầu gào lên: “Lão già, ngươi mới chờ chết ấy!”
“Ta vừa mới đến tuổi cập kê, ngươi đã nguyền rủa ta chết rồi, sao ngươi không chết trước đi, ngươi đã một chân chôn dưới đất rồi!”
“Đồ học giả thối, đồ già không chết, ngươi tức chết ta rồi!”
Ta mắng lớn đến mức Tạ Hoài cũng nghe thấy, hắn bước ra khỏi nhà, đứng trong sân nhìn ta.
Thấy hắn, ta càng cảm thấy tủi thân, chưa kịp để Tế tửu mở miệng mắng ta, ta đã òa khóc và lao vào lòng hắn.
“Khóc cái gì.”
Giọng của Tạ Hoài lúc nào cũng nhàn nhạt, hắn vừa vỗ lưng ta vừa liếc mắt nhìn về phía Tế tửu, ánh mắt đầy vẻ không thiện cảm.
“Lão già đó nguyền rủa ta chết, hắn nói ngay cả Thừa tướng cũng lười trị ta, bảo ta chờ chết đi.”
Tạ Hoài hờ hững đáp một tiếng, Tế tửu ở xa lập tức run rẩy, lúng túng nhấc mông dậy, chân cà nhắc chạy đi.
Ta nhìn theo bóng lưng của lão mà ngẩn ngơ, “Sao lão lại chạy đi, chẳng lẽ không mắng ta?”
Tạ Hoài khẽ cười, giọng nói đầy ấm áp: “Già rồi, chắc là về chuẩn bị quan tài.”
15.
Ta ở lì trong phòng của Tạ Hoài suốt đêm.
“Ngươi nói xem, danh tiếng của nữ tử quan trọng biết bao, ta đã ở trong phòng ngươi hai đêm rồi, ta thật sự không còn cách nào để sống nữa. Cây cổ thụ cong trong sân ngươi có chắc chắn không?”
Tạ Hoài ngẩng đầu nhìn cây cổ thụ trong sân: “Từ khi Quốc Tử Giám được xây dựng, cây này đã ở đây, hẳn là rất chắc chắn.”
Ta yên tâm gật đầu: “Ngươi có thể cho ta mượn dây lưng quần không?”
Tạ Hoài “ồ” một tiếng, rút dây lưng ra đưa cho ta, còn dặn dò: “Dây lưng này làm bằng lụa, khá chắc chắn, nhưng khi thắt chặt sẽ dễ cuộn lại thành một sợi, ngươi chết chậm, sợ là sẽ không thoải mái lắm.”
Ta nhìn sợi dây lưng rồi gật đầu, nhấc chân bước ra sân. Khi tới dưới gốc cây, ta thấy Tạ Hoài cũng đi theo.
“Ngươi đến làm gì?”
Tạ Hoài đưa tay kéo một cái ghế đá đến dưới gốc cây, chỉ vào ghế đá: “Ngươi thấp bé, không đứng lên ghế thì không treo được dây.”
Ta vô cùng cảm động, hắn thật là chu đáo.
Ta buộc dây chắc chắn, lần nữa nhìn Tạ Hoài: “Thật sự không muốn giữ ta lại sao?”
Tạ Hoài chống cằm ngồi trên bàn đá nhìn ta, một lúc sau hỏi: “Ta có thể hỏi ngươi tại sao nhất quyết phải treo cổ không?”
“Đương nhiên là vì danh tiếng ta đã bị hủy, không thể gả cho ai được nữa.”
“Cho nên?”
“Ngươi có thể cưới ta không?”
Tạ Hoài ngẩn người: “Ngươi chỉ vì chuyện này mà treo cổ sao?”
“Không thì sao? Ngươi yên tâm, nếu ngươi không muốn, ta nhất quyết không ép buộc ngươi. Ta sẽ tự đưa đầu vào dây, ngươi coi như không thấy, đợi ta chết hẳn rồi, ngươi hãy gọi người đến lo liệu hậu sự cho ta. Khi gặp cha ta, ngươi hãy khuyên ông đôi lời. Ông rất hay khóc, khóc nhiều sẽ dễ mù mắt, ngươi nhớ bảo ông khóc ít đi.”
Ta làm động tác đưa đầu vào dây, Tạ Hoài liền đá văng cái ghế đá, đầu ta không ngoài dự đoán mà mắc vào dây, hai chân quẫy đạp, cảm giác ngạt thở ập tới.
Thật cảm ơn hắn, hắn thật biết cách đối nhân xử thế.
Quả nhiên dây lụa như Tạ Hoài đã nói, cuộn lại thành một sợi, khi ta cảm thấy cổ mình sắp gãy mất, Tạ Hoài bế ta xuống.
“Trở về nói với cha ngươi, sáng mai ta sẽ đến cầu hôn.”
Ta vui mừng khôn xiết, quên cả việc cổ còn đau, chân thành hỏi hắn: “Thật sao? Chỉ cần ngươi đến cầu hôn, ta không quan tâm có lễ vật hay không, chỉ cần ngươi đến là đủ. Dù ngươi chỉ là một mã phu, ta cũng nguyện gả cho ngươi, sau này còn sinh con cho ngươi nữa, được không?”
Tạ Hoài nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Ngươi không hối hận là được.”
16.
Hối hận? Không đời nào hối hận.
Ta xoa xoa cổ, leo tường ra khỏi Quốc Tử Giám, rồi lại leo tường vào viện của cha ta.
Lúc đó vẫn đang giữa đêm, cha ta ngủ say đến mức ngáy to.
Ta đấm một cú vào thành giường làm ông tỉnh giấc, nước bọt văng tung tóe vì phấn khích.
“Cha, cuối cùng cha cũng có thể yên tâm rồi, có người muốn cưới con, sáng mai sẽ đến cầu hôn.”
“Cha đừng ngủ nữa, mau dậy quét dọn sân, đừng để người ta cười vào mặt nhà chúng ta, giống như chuồng lợn vậy.”
Cha ta ngồi dậy, mắt còn ngái ngủ: “Ai mà mù quáng lại muốn cưới ngươi, chẳng lẽ là một tên mù?”
“Không phải người mù, là một mã phu, chính là người chăn ngựa ở Quốc Tử Giám.”
“Hắn ở Quốc Tử Giám đã nhiều năm, đúng là hình mẫu lý tưởng của người có tri thức hiểu lễ nghĩa giống cha mong muốn.”
“Cha đừng coi thường hắn là mã phu, phong thái của hắn còn hơn cả Tế tửu, cha nhìn chắc chắn sẽ thích.”
Cha ta đáp lại một tiếng: “Là một mã phu?”
Ta vui vẻ gật đầu: “Là mã phu!”
“Thật sự là một mã phu?”
Ta lại gật đầu thật mạnh, sung sướng đến mức sắp bay lên: “Thật sự là mã phu.”
“Ồ, con gái à, cái cuốc của nhà mình đâu rồi?”
“Cha, để con đi lấy cho.”
Ta nhanh chóng chạy vào sân, mang cái cuốc vào nhà. Cha ta lúc này đã xỏ giày xong, cầm cái cuốc trong tay mà thở dài:
“Đây là cái cuốc đã theo cha mấy chục năm, khi cha cày ruộng trong làng đều dùng nó. Cha luôn nghĩ nó chỉ để cày đất, không ngờ hôm nay lại có ngày dùng để đập người.”
Nói xong, cha ta giơ cuốc lên định đập xuống đầu ta.
Ta giật mình, theo phản xạ nhảy vọt ra khỏi nhà.
“Cha, cha làm gì vậy, sao lại kích động đến mức này?”
“Con là con gái ruột của cha, là cốt nhục duy nhất của mẫu thân con, cha đánh chết con, sau này xuống dưới mẫu thân con cũng sẽ đánh chết cha!”
Cha ta không nhanh nhẹn bằng ta, nhưng đã làm nông mấy chục năm, sức lực rất khá, đuổi theo ta chạy vòng quanh.
“Con còn nhớ con là con gái của Trưởng công chúa hả, vậy mà lại muốn lấy một mã phu! Con không nghĩ đến xem, nếu con lấy một mã phu, mặt mũi của mẫu thân con sẽ để đâu!”
“Đêm nay ta sẽ đánh chết con, để trả lại thể diện cho mẫu thân con!”
Ta: …
17.
Sáng sớm hôm sau, cha ta cầm cuốc đứng chặn ngay giữa cổng phủ Công chúa.
Ta ngồi thụp ở góc tường tự kiểm điểm.
Cha ta vừa khí thế hùng hổ nhìn ra đầu đường, vừa mắng ta:
“Tần Oản Oản, hôm nay cha nói thật với con, chỉ cần tên mã phu đó dám đến, cha sẽ lấy một nhát cuốc đập chết hắn, để hắn biết thế nào là không biết trời cao đất dày.”
Rồi, Tạ Hoài đến.
Hắn ngồi trên lưng ngựa, vận một bộ cửu phục đỏ thẫm, dáng vẻ oai phong lẫm liệt, chỉ có điều thần thái vẫn lười biếng như mọi khi.
Hắn lười, nhưng đám cấm vệ quân sau lưng hắn thì không. Hơn trăm người, ai nấy đều đeo đao thêu xuân hoa, ánh mắt lom lomnhư muốn bao vây phủ Công chúa.
Cha ta sợ đến mức ném luôn cái cuốc, quỳ sụp xuống ngay tại chỗ, lẩm bẩm:
“Chắc gần đây quên đốt giấy tiền cho Trưởng công chúa rồi, không ngờ lại thổi đến Thừa tướng – Diêm Vương sống này. Mẹ kiếp, chẳng lẽ hắn đến để xét nhà.”
Lẩm bẩm xong, cha ta liền khóc, vừa khóc vừa gào thét:
“Thừa tướng đại nhân minh xét, thảo dân không có chức quan, cũng không làm buôn bán, tất cả những gì trong nhà đều là di vật của Trưởng công chúa khi còn sống.”
“Trưởng công chúa thanh liêm, phần lớn tiền bạc đều đã quyên cho quân đội, phủ này thực sự không còn thừa đồng nào. Bao năm nay để nuôi Oản Oản, thảo dân bữa đói bữa no, đến cả dịp lễ tết vào cung diện thánh, cũng không có nổi tiền để mua một bức tranh.”
“Đại nhân, xin ngài đừng nghe lời kẻ xấu vu khống, nhà chúng ta thật sự chưa từng tham ô… hu hu hu hu… Công chúa ơi… xin người mở mắt ra mà nhìn, người đi rồi, thảo dân và Oản Oản sống thật khổ sở…”
Cha ta khóc không ngừng, đặc biệt khi nhắc đến mẹ ta, hai tay ông nắm chặt, ta thực sự sợ ông không chịu nổi mà đập đầu xuống đất.
Tạ Hoài bị tiếng khóc làm cho đau đầu, hắn giơ tay xoa trán, rồi vẫy tay gọi ta:
“Cha ngươi sắp khóc ngất rồi, ngươi không đi khuyên đi, ta còn đang chờ để cầu hôn đây.”
Ta ngơ ngác nhìn Tạ Hoài: “Ngươi không phải là mã phu sao?”
Tạ Hoài vẻ mặt bình thản, nhìn thẳng về phía trước: “Ta chưa từng nói ta là mã phu, là ngươi tự ngốc, ngươi trách ai được?”
Ta cảm thấy hắn nói có lý, liền gật đầu: “Ngươi sao lại đến như thế này? Nhìn cái cảnh tượng này chẳng khác gì sắp tịch thu gia sản, làm cha ta sợ chết khiếp.”