Thừa Tướng Đại Nhân Cực Sủng Ta - Chương 2
“Lão phu còn cần phải hiểu rõ sao? Những đồng học của ngươi đều bị rắn dọa đến mức quỳ gối trên giường, người run rẩy không ngừng, ngươi còn ép họ lột da rắn nấu canh cho ngươi uống. Vị tiểu thế tử của Quốc công phủ vì chống đối ngươi mà bị rắn cắn, ngất xỉu tại chỗ, mấy đại hán trong nhà phải hợp sức khiêng đi, sống chết chưa rõ, ngươi còn dám nói không phải ngươi bắt nạt người khác?
“Vả lại, ngươi vào Quốc Tử Giám như thế nào, lão phu lại không biết sao?”
“Nữ tử trong triều ta đều hiểu lễ nghĩa, ngươi dù sao cũng là hậu duệ của Trưởng công chúa, sao chẳng học được chút nào sự ôn nhu đoan trang của mẫu thân ngươi, lại giống hệt cha ngươi, trở thành một kẻ thô lỗ…”
Lời của lão học giả còn chưa nói hết, đã bị ta đấm ngã.
“Ngươi còn dám nhắc đến mẫu thân ta. Nếu không phải vì mấy kẻ vô dụng như các ngươi, suốt ngày chỉ biết nói lời sáo rỗng, vô tài vô đức, thì mẫu thân ta đâu cần phải ra chiến trường. Giờ đây, người đã hy sinh vì nước, đối mặt với nữ nhi của người, ngươi không chỉ không thấy hổ thẹn, mà còn dám dùng giọng điệu mỉa mai như vậy!”
Nói nữ tử triều ta biết lễ nghĩa? Kinh thành này có ai không biết mẫu thân ta từ nhỏ đã giỏi võ công, cả hoàng thành không ai địch lại. Ngay cả bệ hạ cũng năm ngay ba bữa bị người đánh một trận.
Nếu mẫu thân ta còn sống, mấy người này liệu có dám dùng thái độ đó mà nói chuyện với ta không?
Ta đánh lão Tế tửu một trận, sau đó phẩy tay áo bỏ đi.
Lão có vẻ như đã gặp nhiều đám công tử nhà quyền quý, nên khả năng chịu đựng mạnh hơn Thái phó một chút. Ngay khi chui vào dưới gầm bàn, lão vẫn còn lớn tiếng:
“Tần Oản Oản! Lão phu trị không được ngươi, nhưng có người trị được ngươi.”
“Quốc công cùng các đại thần đã tấu lên bệ hạ, xin Thừa tướng đích thân đến dạy dỗ ngươi. Ngươi cứ mà hung hăng đi, Thừa tướng nổi tiếng là tàn nhẫn, ngay cả bệ hạ cũng phải e dè mấy phần, ngày khổ của ngươi sắp đến rồi…”
Ta hừ lạnh một tiếng, đừng nói là Thừa tướng, chỉ cần kẻ đến không phải là người biết võ Muay Thái, ta đều không sợ.
Bị khiêu khích nên ta không vui, lại chạy sang phòng nam sinh, đánh cho đám công tử tố cáo ta một trận nữa.
07.
Mấy ngày sau đó, ta sống rất nhàn hạ.
Đám công tử nhà giàu bị dọa đến mức ám ảnh tâm lý, bệ hạ vì muốn an ủi phụ thân bọn họ, nên đặc biệt phái một nhóm nữ quan khéo ăn khéo nói đến để vỗ về tinh thần tổn thương của bọn họ.
Thái phó thì xin từ chức, thế nào cũng không chịu đến dạy học nữa, còn Tế tửu thì nói ta ngang bướng bất trị, không muốn dạy dỗ ta, cũng không thèm đến Quốc Tử Giám.
Cả học viện rộng lớn, chỉ còn lại mình ta không có việc gì……
Thời gian một mình thật cô quạnh, nhất là khi không có đối thủ. Sau khi suy nghĩ nhiều lần, ta cũng nhận ra rằng dạo gần đây tính tình ta có phần nóng nảy.
Người mà nóng nảy thì dễ mắc bệnh tim mạch và máu não, để bảo vệ sức khỏe, ta quyết định ra hậu viện cho ngựa ăn để nuôi dưỡng tính tình.
Kết quả, vừa vào chuồng ngựa, ta liền ngây người.
Chỉ thấy trước một con bảo mã hãn huyết đỏ rực, đứng đó là một nam tử áo xám.
Nam tử đang vuốt ve bảo mã, đầu mày nhíu lại nhẹ nhàng như đỉnh núi xa xăm, vẻ mặt đầy suy tư.
Dù kiếp trước ta đã xem không ít mỹ nam trên ti vi, nhưng vẫn phải thốt lên một câu khen ngợi: Thật là tuyệt sắc!
Ta bước từng bước nhỏ tiến tới, ngẩng đầu hỏi hắn:
“Thần tiên?”
“Mã phu?”
“Cảm ơn.”
Nam nhân nhíu mày chặt hơn, nhìn ta mà không nói một lời.
Khi ta tưởng rằng hắn sẽ không trả lời, hắn nhìn ta đầy u sầu rồi nói:
“Tiểu Hồng dạo này không thích ăn, có phải tâm trạng nó không tốt không? Nó là ngựa cái, giống với ngươi, chắc là có thể chia sẻ đôi chút. Ngươi có thể khuyên bảo nó không?”
Khuyên, tất nhiên là phải khuyên rồi.
Ta vòng quanh Tiểu Hồng hai vòng, nhìn nó vào thế phòng bị, chân sau sẵn sàng đá bay ta, nghĩ xem làm thế nào để mượn ngựa mà rút ngắn lại khoảng cách với mã phu.
Sau khi đi quanh vài vòng, ta chợt nghĩ ra một cách, liền xách váy chạy về khu nữ sinh, chẳng bao lâu sau đã bắt hai con rắn rồi quay lại, lén thả chúng xuống đất khi con ngựa không để ý.
Quả nhiên, Tiểu Hồng ban đầu còn ủ rũ, nhưng khi thấy hai con rắn thì lập tức dựng cao hai chân trước, hí lên một tiếng kinh hoàng, mắt nó nhìn chằm chằm vào con rắn đang bò tới, tràn đầy nỗi sợ hãi.
Từ nhỏ ta đã thích xem chương trình thế giới động vật, biết rằng ngựa vốn sợ rắn.
Dù có là Hãn Huyết Bảo Mã đã qua huấn luyện, nó cũng sẽ không mất kiểm soát chạy loạn như ngựa hoang, nhưng bản năng vẫn khiến nó không ngừng lùi lại.
Khi con rắn sắp bò tới chỗ Tiểu Hồng, thân nó run bần bật, ta liền nhanh chân bước tới, bắt lấy ngay bảy tấc của con rắn, rồi khéo léo quật chúng ngất xỉu trên mặt đất.
Tiểu Hồng ngây ra, khi nhìn lại ta, trong mắt nó đã không còn chút phòng bị nào nữa, chân sau cũng hạ xuống, thậm chí còn chủ động cúi đầu dụi vào ngực ta, tỏ ra rất tin cậy.
Chẳng tốn mấy công sức, Tiểu Hồng ngoan ngoãn ăn cỏ.
Trong khi Tiểu Hồng đang ăn cỏ, mã phu chỉ ngồi yên trên ghế đá, lặng lẽ ngắm lá cây.
Hắn không khen ta, cũng không tỏ ra chán ghét như những người khác vì sự thô lỗ của ta.
Hình ảnh yên bình ấy khắc sâu vào trí óc ta.
Lúc đó ta liền nghĩ, ta nhất định sẽ gả cho mã phu này.
08.
Muốn chiếm được trái tim nam nhân, trước hết phải chiếm được dạ dày của hắn.
Không biết ai đã nói vậy, nhưng ta cũng muốn thử xem.
Đêm đến, ta xách bốn con rắn đi tìm mã phu… à không, là Tạ Hoài.
Lúc đó, hắn đang ngồi trên ghế đá trong sân, tay chống đầu, đọc quyển sách đỏ, thi thoảng lại dùng cây bút đỏ trong tay gạch vài nét.
“Mã phu cũng phải đọc sách sao? Ngươi đang xem gì vậy?”
Tạ Hoài ngẩng đầu nhìn ta, rồi cúi xuống nhìn rắn, giọng nói rất bình thản:
“Đây là rắn tre*, có độc.”
*竹葉青 (rắn tre): Là loài rắn có màu xanh lá cây, thường xuất hiện trong rừng tre hoặc khu vực có nhiều cây cối. Loài rắn này có độc, nên được gọi là “rắn tre”.
Ta “ồ” một tiếng, bình thản xách rắn đến cạnh tảng đá, lấy dao ngắn từ trong ngực ra, nhanh chóng chặt đầu rắn, rồi quay lại mỉm cười với Tạ Hoài:
“Bây giờ không còn độc nữa, thế nhưng ta không biết lột da.”
Gió đêm lành lạnh, Tạ Hoài xắn tay áo, chậm rãi xách thùng nước, ngồi trên ghế đá vừa đọc sách vừa lột da rắn.
Ta bị hắn làm mê mẩn, sao lại có người lột da mà trông cũng đẹp thế này chứ.
“Ngươi đã cưới vợ chưa?”
“Chưa.”
“Tại sao không cưới?”
“Phiền phức.”
Ta che miệng cười ngốc, thật tốt, hắn nói chưa cưới vợ.
Canh rắn do ta nấu, ta uống hai bát lớn, Tạ Hoài chỉ nhấp một ngụm rồi không uống nữa, rất chu đáo đẩy bát về phía ta, giọng nhẹ nhàng khen ngợi:
“Thích thì uống hết đi, từ nhỏ tới lớn, lần đầu ta mới được ăn rắn nấu nước trắng.”
“Vậy ngươi thấy ngon không?”
Ta háo hức nhìn hắn, ta cần biết xem mình có chiếm được dạ dày của hắn không.
Tạ Hoài nhìn vào bát, chép miệng một cái:
“Rất mộc mạc.”
Ổn rồi.
Mẫu thân ta năm xưa thích phụ thân cũng vì ông ấy mộc mạc. Nếu người còn sống, hai người chắc chắn sẽ sống cuộc đời mộc mạc với nhau mãi mãi.
Ta rất vui, đây chính là tình yêu mà ta muốn.
09.
Nhưng ta chỉ vui được một đêm, sáng hôm sau đã hết vui.
Vì ta đã ngã vào một cái hố lớn.
Cái hố này được đào rất có chủ đích, ngay trước cổng sân ta, chỉ cần bước ra khỏi sân là chắc chắn rơi xuống.
Ta siết chặt tay, các khớp ngón tay kêu răng rắc.
Rất tốt, có vẻ đám công tử nhà giàu đã hồi phục tâm lý rồi.
“Ha ha ha, mau tới đây, mau tới đây, Tần Oản Oản đã rơi xuống rồi!”
Ta ngẩng đầu lên, chạm mắt với một đám người, chưa kịp nói gì thì đám gậy gộc đã không chút nể nang giáng xuống.
Khi ta từ trong hố bò ra, đám con nhà quyền quý kia đã biến mất tăm.
Ta quay về phòng, lấy roi ra, khí thế hùng hổ chạy đến phòng nam sinh, còn chưa đến gần đã thấy lũ chó đó tụm lại cười ha hả.
“Xin lỗi mà chỉ mở miệng nói là xong à? Xin lỗi phải có thành ý chứ.”
“Ngươi nghĩ rằng Trưởng công chúa còn sống sao, ngươi có bao nhiêu mặt mũi vậy?”
“Ông ta có cái mặt mũi gì chứ, chỉ là thứ tiểu bạch kiểm dựa vào sắc mà sống. Hiện tại thái tử còn chưa lên ngôi, hắn còn được hưởng thêm vài ngày yên ổn.”
“Đợi sau này điện hạ đăng cơ, bổn thế tử sẽ đòi Tần Oản Oản về làm thông phòng, xem lúc đó nàng còn kiêu ngạo được không, ha ha ha.”
“Tiểu thế tử nói đúng, dù sao thì Tần Oản Oản cũng chẳng có ai cần, làm thông phòng cho ngài là phúc cho nàng.”
“Đến lúc đó ban ngày cho nàng quỳ xuống pha trà mài mực, ban đêm thì ở dưới thân ngài… ha ha ha…”
Ta tức giận nắm chặt roi, định lao lên thì thấy người cha vô dụng của ta đã lấy khăn tay che mặt, bắt đầu khóc…
“Thật có lỗi với các vị, đều là do thảo dân dạy dỗ không nghiêm, là lỗi của thảo dân. Nếu các vị còn chưa hả giận, thảo dân xin để mặc các vị đánh phạt, chỉ là mong các vị nể tình Oản Oản còn nhỏ dại, xin hãy rộng lòng bỏ qua.”
Tiểu thế tử phủ Xương Bình vốn là tay sai của Thái Tử, giờ lại càng lộng hành không biết kiêng dè.
“Ồ, nếu thế, ngươi hãy dập đầu vài cái thật tốt cho chúng ta, chúng ta vui vẻ rồi, cũng sẽ không làm khó cha con ngươi nữa.”
Cha ta không nói lời nào, gập gối quỳ xuống.
Nhìn thấy bộ dạng vô dụng của ông, đám con nhà giàu kia lại cười phá lên.
Ta điên tiết, quất một roi tới, đám người vừa rồi còn hung hăng lập tức mặt mày biến sắc, trong nháy mắt đã chạy tán loạn.
Còn chưa kịp nhấc chân đuổi theo, cha ta đã kéo ta lại, nét mặt ông chưa từng nghiêm túc như vậy.
“Đừng gây chuyện nữa, bọn họ đều là tay chân của Thái Tử, Hoàng Thượng sức khỏe từ lâu đã không tốt, ngươi thực sự nghĩ rằng ông ấy có thể mãi mãi bảo vệ ngươi sao?”
“Để an ủi đám công tử này, Hoàng Thượng thậm chí còn mời Thừa tướng đến Quốc Tử Giám, chẳng qua cũng chỉ muốn ngươi kiềm chế, đừng gây thêm rắc rối nữa.”
“Nếu ngươi còn tiếp tục hoang đường như vậy, sau này khi Thái Tử đăng cơ, người đầu tiên không được dung tha chính là chúng ta.”
Ta hừ một tiếng: “Thái tử vô năng, năm xưa mới để thua mẫu thân…”
“Đừng nói nữa!”
Cha ta, người vốn mềm yếu, lần đầu tiên quát ta, rồi vội vàng nhìn quanh như sợ có ai nghe thấy.
“Đợi ta về sẽ tìm cho ngươi một mối hôn sự, nhân lúc thánh thượng còn khỏe mạnh, ngươi mau chóng gả đi.”