Thứ Tôi Muốn Là Duy Nhất - Chương 4
9.
Tạ Diễn thất thần rời đi.
Trước khi đi, anh ta hỏi tôi:
“Chúng ta có thể làm bạn được không?”
Tôi thản nhiên đáp:
“Thôi bỏ đi, tránh làm phiền đến người tiếp theo của anh.”
Chúng tôi rồi sẽ có những khởi đầu mới, và nhất định sẽ có.
Những gì nên buông bỏ thì nên buông bỏ.
Tôi cũng xóa toàn bộ liên lạc với Lâm Xán Xán.
Từ nay về sau, chuyện của bọn họ không còn liên quan đến tôi nữa.
Khi biết chuyện, Tô Diễm vui sướng ra mặt.
“Tớ đã nói rồi mà, họ Tạ đó không xứng với cậu. Một người mà có thể để mắt đến một con công cái như Lâm Xán Xán, chứng tỏ mắt nhìn người có vấn đề.”
Nghe vậy, tôi bật cười khúc khích.
“Thế chẳng phải mắt tớ còn có vấn đề hơn à?”
Tô Diễm im lặng một lúc, rồi chốt hạ:
“Chứ còn gì nữa? Cậu nghĩ sao?”
Cô ấy nói:
“Tạ Diễn chính là thất bại lớn nhất trong cuộc đời này của cậu!”
Lẽ ra cô ấy muốn kéo tôi đi ăn mừng, nhưng tiếc là gần đây cô ấy bận tối mặt.
“Tớ khổ quá rồi, cả ngày hầu hạ hai ông bà già trong nhà, vậy mà họ còn chê tớ nấu ăn dở. Thật không còn thiên lý nữa!”
Cô ấy hỏi tôi:
“Cậu không định về thăm nhà à?”
Tôi đáp:
“Tớ có gọi điện rồi, họ vẫn ổn, không cần phải về.”
Tôi và gia đình vốn không thân thiết.
Trong mắt họ, tôi là một đứa “không có công việc đàng hoàng”.
Họ luôn cảm thấy việc tôi ngồi viết lách ở nhà chẳng khác nào một kẻ thất nghiệp, nên khi ra ngoài, họ thường bịa ra đủ loại nghề nghiệp cho tôi.
Có đôi khi họ bịa quá nhiều, đến mức chính họ cũng không nhớ mình đã nói gì.
Thành ra mỗi lần về nhà, tôi đều tránh tiếp xúc với người quen, sợ lỡ miệng nói sai kịch bản của họ.
Tôi bắt đầu một bộ truyện mới, ngày ngày bận rộn, cảm thấy cuộc sống rất phong phú.
Nhưng rồi, Tạ Diễn lại tìm đến lần nữa.
Anh ta trông không ổn chút nào, hình như đã uống rất nhiều rượu.
Anh ta tựa người vào cửa, lẩm bẩm:
“Tống Du, em hãy tha thứ cho anh… tha thứ cho anh… được không?”
Tôi không mở cửa, chỉ đứng sau cửa đáp:
“Anh đi đi, đừng đến tìm em nữa!”
Anh ta không rời đi, chỉ cúi đầu, dựa trán vào cửa.
Nhìn qua mắt mèo, tôi thấy lưng anh ta còng xuống, đôi vai run nhẹ.
Anh ta dường như rất đau lòng.
Gần một tiếng sau, anh ta mới loạng choạng rời đi.
10.
“Đệt, Tạ Diễn kiện Lâm Xán Xán rồi!”
Tin tức động trời này khiến Tô Diễm lập tức lao thẳng đến nhà tôi.
Tôi vừa cầm chai cồn xịt khử trùng lên người cô ấy, cô ấy vừa xoay vòng phối hợp, vừa giơ điện thoại ra trước mặt tôi.
“Cậu nhìn này, Tạ Diễn đăng giấy ủy quyền luật sư lên trang cá nhân.”
Tôi liếc qua một cái, nội dung chỉ có một câu:
“Mọi người đều phải chịu trách nhiệm cho lỗi lầm trong quá khứ của mình.”
Hồi đó, công ty của Tạ Diễn là do anh ta và Lâm Xán Xán cùng góp vốn thành lập.
Sau khi chuyện xảy ra, Lâm Xán Xán ôm hết tài sản chạy mất.
Khi ấy, tôi đã khuyên Tạ Diễn báo cảnh sát, khởi kiện cô ta tội lạm dụng chức vụ để chiếm đoạt tài sản, nhằm phong tỏa tài sản của cô ta.
Nhưng Tạ Diễn chỉ nói:
“Thôi bỏ đi.”
Ngay cả khi bị dồn vào đường cùng, anh ta cũng không kiện cô ta.
Ba năm trôi qua, hai người đã hóa giải khúc mắc, vậy bây giờ anh ta còn làm chuyện này để làm gì?
Tô Diễm cảm thấy khó hiểu:
“Hắn ta bị điên à?”
Tôi cũng không hiểu Tạ Diễn đang nghĩ gì.
“Kệ họ đi, chuyện này chẳng liên quan gì đến chúng ta cả.”
Tô Diễm gật đầu, nhưng không quên bày tỏ sự hả hê:
“Tớ chỉ tò mò không biết bây giờ Lâm Xán Xán có cái mặt như thế nào nhỉ? Chắc là đặc sắc lắm đây!”
Ban đầu, tôi cũng nghĩ chuyện này chẳng liên quan gì đến mình.
Nhưng một tuần sau, tôi nhận được một khoản tiền chuyển khoản từ Tạ Diễn.
Nhìn con số trong tài khoản, tôi do dự rất lâu, cuối cùng vẫn bấm gọi số của anh ta.
“Tống Du.”
Giọng anh ta đầy niềm vui.
Tôi giả vờ như không nhận ra.
“Sao anh lại chuyển tiền cho tôi?”
Bên kia im lặng một lúc lâu.
Mãi sau, anh ta mới nói:
“Một phần trong đó là tiền lấy lại được từ Lâm Xán Xán. Phần còn lại… xem như lợi nhuận em đầu tư vào anh trước đây. Em cứ nhận lấy đi!”
Tôi nhíu mày, có chút bực bội.
“Tạ Diễn, rốt cuộc anh đang nghĩ gì vậy?”
“Lúc trước tôi cho anh mượn tiền, chỉ vì tình cảm nhiều năm giữa chúng ta. Nếu đổi lại là Tô Diễm, tôi cũng sẽ làm như vậy.
“Bây giờ tôi đã lấy lại đủ số tiền đó, giữa chúng ta đã không còn nợ nần gì nữa.”
“Tiền của Lâm Xán Xán không liên quan đến tôi, tiền của anh càng không liên quan đến tôi. Anh có thể đừng làm những chuyện dư thừa nữa được không?”
“Tống Du, xin lỗi em!”
Giọng nói của Tạ Diễn đột nhiên trở nên nghẹn ngào, mang theo chút run rẩy.
Anh ta nói:
“Anh không muốn như vậy. Anh chưa bao giờ nghĩ mọi chuyện sẽ thành ra thế này! Anh đã mong chúng ta có thể ở bên nhau lâu dài.
“Anh không hề biết em đã mang thai. Tại sao em không nói gì với anh?”
“Lẽ ra anh phải biết chứ! Anh đã thấy vết kim tiêm trên lưng em, anh còn nghĩ rằng em chỉ đi truyền nước vì đau đầu. Tại sao anh lại ngốc như thế, sao anh có thể không hỏi em một câu nào chứ?”
Mũi tôi bỗng cay cay.
Thì ra, anh ta đã biết.
“Tạ Diễn, cái đó không tính là mang thai.”
“Gì cơ?”
“Thai sinh hóa, anh hiểu không?”
“Một phôi thai còn chưa kịp làm tổ, không đạt tiêu chuẩn, không đủ điều kiện, nên bị đào thải tự nhiên. Nó chẳng liên quan gì đến anh cả.”
Ban đầu, tôi vốn không định nói cho anh ta biết.
Không ngờ, cuối cùng anh ta vẫn biết.
Tạ Diễn im lặng rất lâu, lâu đến mức tôi tưởng anh ta đã cúp máy.
Vì vậy, tôi chủ động lên tiếng:
“Tạ Diễn, cứ như vậy đi, đừng làm những chuyện dư thừa nữa. Tiền tôi sẽ chuyển trả lại cho anh.”
“Tống Du.”
Anh ta đột nhiên gọi tôi.
“Nếu như… nếu như đứa bé không bị mất, em có giữ nó lại không?”
“Không!”
Tôi thậm chí không hề do dự.
“Vậy nên, Tạ Diễn, chúng ta nên cảm thấy may mắn.”
“May mắn vì giữa chúng ta không tồn tại một tiếc nuối quá lớn.”
Tôi đã trả lại số tiền đó cho Tạ Diễn.
Anh ta không liên lạc với tôi nữa.
Về phần Lâm Xán Xán, nghe nói cô ta đã lặng lẽ rời đi.
Bởi vì Tạ Diễn đã đe dọa cô ta:
“Nếu cô còn xuất hiện trước mặt tôi một lần nữa, tôi sẽ khiến cha cô vào tù!”
“Hả giận thật đấy!”
Tô Diễm nói bằng giọng khàn đặc.
Cô ấy bị nhiễm bệnh, cổ họng đau như có dao cắt, sốt đến mức sắp hóa tiên rồi.
Nhưng vẫn không nhịn nổi hóng hớt.
Tôi bất đắc dĩ hỏi cô ấy có cần thuốc không.
Cô ấy cười trêu:
“Loại giá trên trời hả?”
Tôi đáp:
“Loại vô giá.”
Hay phết