Thứ Nữ Đạp Phượng - Chương 4
14
Đây là lần thứ hai ta rơi nước mắt trước mặt Huyền Minh.
Để xoa dịu ta, Huyền Minh sảng khoái ban chết cho Thanh phi.
Sau đó còn bắt Thanh phi chịu cực hình, ngũ mã phanh thây. Có lẽ còn thấy chưa đủ, trước khi chết còn bẻ gãy tứ chi, phá huỷ dung mạo, ngày ngày dùng lửa nóng, nẹp bản tra tấn rồi mới đem đi ngũ mã phanh thây.
Nghe nói trước khi chết, Thanh phi còn sai người đi cầu cứu Ti Kim Bình.
Nhưng Ti Kim Bình sợ máu Thanh phi dính lên người nên đóng chặt cửa cung, cáo ốm nửa tháng không ra khỏi cửa.
Ta nghe nhạc hát, mỉm cười nhìn về phía cung điện của Ti Kim Bình không nói gì.
Cho dù nàng ta muốn tránh cũng tránh không nổi con đường chết đã sắp đặt sẵn cho nàng ta.
Thật ra cái này cũng không thể coi là do ta hại.
Rốt cuộc nàng ta chết vì sự ngu xuẩn của mình.
Hôm đó.
Ta nghe nói Ti Kim Bình bắt đầu noi theo tấm gương của ta, dùng tiền riêng giúp đỡ cung nữ thái giám trong cung, lôi kéo lòng người.
Nàng ta tự tay khâu lót giày, thêu hầu bao đuổi muỗi, nấu nước đậu xanh giải nhiệt.
Bề ngoài cung nữ thái giám tỏ ra rất biết ơn nàng ta.
Nhưng thực tế mấy việc này sao có thể sánh bằng mấy chục lạng bạc ta vung xuống được?
Nô tài vào cung chỉ vì mấy lượng bạc vụn để nuôi gia đình thôi.
Nàng ta tưởng tất cả mọi người trong cung trong đầu chỉ có tình yêu như nàng ta.
Những ai được nàng ta giúp đỡ còn phải nghe mấy câu chuyện thời ấu thơ của nàng ta với Huyền Minh rồi mới được đi.
Mãi không thể dứt được cái câu: “Ta chỉ nguyện có được trái tim người, cùng người sống đến già…”
Ta thật sự nghe chán ngấy nên nói với mật thám, nếu nàng ta còn nói những lời vô tri này thì không cần bẩm báo lại cho ta nữa.
15
Ta đợi mãi cuối cùng người đó cũng xuất hiện.
Trong tiệc trung thu, bỗng có một thái giám mặt mày thanh tú, ánh mắt luôn né tránh mọi người hấp dẫn sự chú ý của ta.
Dù sao ánh mắt hắn nhìn Ti Kim Bình cũng nóng bỏng quá.
Ta biết, người này tên là Tiểu Hạ Tử.
Kiếp trước, Ti Kim Bình cứu hắn một mạng, thậm chí còn tự mình bôi thuốc cho hắn.
Huyền Minh tội nghiệp có lẽ còn không biết, long tử trong bụng Ti Kim Bình khi ấy tám chín phần là nhi tử của Tiểu Hạ Tử này.
Kiếp này, ta nhất quyết không thể để Huyền Minh “yêu thương” của ta phải chịu nỗi nhục đau đớn như vậy.
Ta cố tình khen ngợi Tiểu Hạ Tử làm việc nhanh nhẹn, thăng chức cho hắn làm thái giám trong cung Ti Kim Bình.
Sau đó, ta cho truyền tin đồn Ti Kìm Bình tự tay bôi thuốc cho đại thái giám.
Sau khi Huyền Minh phát hiện ra, hắn lập tức rút bỏ thẻ sủng hạnh nàng ta một tháng.
Sự thật đã chứng minh lo lắng của Huyền Minh là đúng.
Dù sao tên thái giám này sau này cũng là huynh đệ tốt an ủi Ti Kim Bình mà.
Ta không bao giờ làm việc chậm chạp.
Vào một đêm tối đầy gió, ta sai một tên thái giám giả làm thích khách đi ám sát Ti Kim Bình.
Không ngoài mong đợi của ta.
Tiểu Hạ Tử quan tâm Ti Kim Bình đến mức không nói hai lời liền xông vào tẩm điện của nàng ta, Ti Kim Bình chỉ mặc một chiếc áo lót mỏng manh cũng không hề xấu hổ né tránh.
Cảnh tượng này đập vào mắt ta và Huyền Minh vội vàng chạy tới.
Huyền Minh tức đến nỗi dựng râu trừng mắt, rút kiếm trong tay thị vệ, chĩa vào mi tâm Ti Kim Bình:
“Các ngươi dám làm việc này sau lưng trẫm! Trẫm muốn giết cửu tộc nhà ngươi!”
Một màn này ta thật sự quá quen thuộc.
Rất nhiều năm trước, Huyền Minh cũng làm vậy với ta.
Nhưng Ti Kim Bình không giống ta năm đó, nàng ta mở to mắt, luôn miệng ngụy biện:
“Nô tì và Tiểu Hạ Tử chỉ là huynh đệ mà thôi.”
Huyền Minh tát Ti Kim Bình hai phát liên tiếp.
“Ti tiện!”
“Lý do này lần trước ngươi cũng đã nói với trẫm, thế nào, tất cả người trong lòng ngươi đều là huynh đệ của ngươi?”
Ti Kim Bình bị đánh đến chảy máu miệng.
Nàng ta mấp máy môi, thờ ơ lắc đầu:
“Nô tì hiểu rồi, Hoàng thượng bị Hoàng hậu nương nương mê hoặc tâm trí, dĩ nhiên đã chẳng còn phân biệt được đúng sai.”
Nàng ta trừng mắt nhìn ta, trong mắt chỉ toàn hận ý:
“Đã như vậy ta cũng không còn gì muốn nói nữa, cầu mong Hoàng thượng và Hoàng hậu phu thê tình thâm, bạch đầu giai lão.”
“Nếu Hoàng thượng không vừa mắt nô tì, vậy thì một kiếm giết ta luôn đi.”
Vậy mà một giây sau.
Thanh kiếm trên tay Huyền Minh xuyên qua tim Ti Kim Bình.
Ti Kim Bình nằm mơ đều không nghĩ tới.
Tình lang mà nàng ta dành mọi tình cảm chân thành, nhớ mãi không quên sẽ tự tay giết nàng ta.
Rốt cuộc, nàng ta cũng rơi giọt nước mắt hối hận.
Không bao giờ có thể lặp lại được nữa:
“Huyền Minh ca ca, Bình Nhi từ trước tới giờ chỉ yêu một mình chàng, rõ ràng chỉ có một mình chàng…”
Thế nhưng…
Huyền Minh không còn muốn nghe những lời này nữa.
Hắn đã giết Ti Kim Bình, chém Tiểu Hạ Tử thành tám mảnh, vứt xác hai người kẻ nam kẻ bắc vào bãi tha ma cho chó gặp.
Có lẽ là vì hận Ti Kim Bình.
Sau này Ti Kim Bình chết mấy năm, Huyền Minh chưa bao giờ nhớ đến nàng ta.
Trái tim không còn ai an ủi của hắn chỉ có thể trông chờ vào sự quan tâm qua loa mà thi thoảng ta dành cho hắn.
Hắn không thương ta, nhưng lại không thể rời bỏ ta.
Ta trở nên bận rộn hơn nhiều.
Vừa phải đối phó với Thái hậu, vẽ chiếc bánh Thái hoàng thái hậu cho bà ta.
Vừa phải bí mật thu phục đại thần tiền triều, trải sẵn đường cho Nguyên Vọng.
Vừa phải xoa dịu phi tần trong cung, cũng phải để tâm giáo dục các nhi tử.
Ta làm Hoàng hậu thực sự là quá xứng chức rồi!
Tương lai trăm năm nữa, Nguyên Vọng nhất định phải phong cho ta thuỵ hào thật hiền đức mới phải!
16
Huyền Minh đăng cơ năm thứ bảy, Thái hậu cưỡi hạc về trời.
Huyền Minh cuối cùng cũng được nắm trọn quyền lực nhưng rồi lại phát bệnh nặng, thân thể ngày càng yếu đi.
Đám phi tần ngày ngày tụng kinh cầu phúc, cầu mong Hoàng đế mau khoẻ mạnh.
Huyền Minh chống đỡ được bốn năm, cuối cùng cũng đến ngày đèn cạn dầu.
Khi ta tới, Huyền Minh như vừa thoát khỏi cơn ác mộng.
Hắn nắm tay ta, cọ má lên tay ta:
“Ngân Khỉ, trẫm vừa mơ thấy một giấc mơ rất đáng sợ.”
“Trẫm mơ nàng trở thành đáp ứng, bị nhốt trong lãnh cung, sinh ra một hoàng tử, bình thường bị rất nhiều người hạ nhục. Còn tiện phụ Ti Kim Bình lại trở thành Hoàng hậu, không biết đã dùng yêu ma quỷ kế gì mê hoặc trẫm, khiến trẫm nghe lời nàng ta, không cho phép thái y chữa bệnh cho nàng và hoàng tử, cuối cùng khiến nàng chết thảm trong lãnh cung…”
Ta khẽ cười, đưa tay xoa mi tâm Huyền Minh đang nhíu chặt, móng tay dài suýt chọc vào trán hắn:
“Bởi vì trưởng tỷ nói chỉ là cảm mạo theo mùa mà thôi chẳng lẽ còn giết chết được hai bọn ta? Nô tỳ không tin một đứa bé ba tuổi không thể qua được cơn cảm mạo. Nếu nó thật sự yếu ớt như vậy thì cũng không làm nên chuyện lớn gì được, thà chết đi còn hơn.”
“Bệ hạ cảm thấy trưởng tỷ nói rất có lý nên không sai thái y đến chữa bệnh cho bọn ta.”
“Thế nên kiếp trước nô tì và Nguyên Vọng đã chết trong mùa đông lạnh giá đó.”
Huyền Minh kinh ngạc đến mức quên cả thở: “Kiếp trước…”
“Cái gì mà kiếp trước…”
Ta lấy chiếc khăn gấm uyên ương nhẹ nhàng đắp lên mặt Huyền Minh.
“Giờ nó không còn quan trọng nữa rồi.”
“Bệ hạ chỉ cần biết, nô tì từ ngày đầu tiên nhìn thấy người đã xác định phải giẫm lên hài cốt của ngươi, trả thù Ti Kim Bình rồi.”
“Được rồi, bệ hạ cũng mệt rồi, nên nghỉ ngơi đi thôi.”
Ta nhấn mạnh tay, Huyền Minh rên rỉ khó thở.
Nhưng hắn ngày ngày uống nhuyễn cốt tán, làm gì còn sức để đẩy ta ra.
Hắn chỉ có thể rít được từ kẽ răng vài chữ nghèn nghẹn:
“Ngân Khỉ…”
“Trẫm yêu nàng như vậy…”
“Vì sao nàng lại đối xử với trẫm như vậy?”
Hắn tuyệt vọng nhìn ta, một hàng nước mắt chảy ra.
Đôi mắt này đã nhìn ta mấy chục năm nay.
Từng có áy náy, đồng tình, thương cảm, cầu xin, nhưng chưa bao giờ có yêu.
Cùng lắm là nhất thời có hứng thú với đồ vật mà thôi.
Nếu hắn thật sự yêu ta, sao có thể dễ dàng bị nàng ta dễ dàng thao túng hết lần này đến lần khác như vậy?
Còn vị trí Thái tử phi và Hoàng hậu, tất cả đều do ta nỗ lực đoạt lấy.
“À phải rồi bệ hạ, nô tì suýt nữa quên mất, chiếc khăn gấm này do tự tay Ti Kim Bình thêu, cặp uyên ương này chính là nàng ta và ngươi đấy.”
“Có phải ngươi định mang theo áy náy xuống gặp nàng ta không?”
Ta từ từ hạ mắt, chẳng quan tâm đến vẻ mặt của Huyền Minh nữa, lòng bàn tay che kín mũi miệng hắn.
“Bệ hạ, ngươi và trưởng tỷ của ta thực sự là một cặp hoàn hảo.”
“Đều giống nhau…”
“Làm người khác thấy ghê tởm.”
17
Thế nhân tiếc nuối Huyền Đế nhân hậu tiết kiệm không thể sống qua mùa đông năm nay.
Mọi người không thể nghĩ ra từ nào khen hắn nên chỉ đành dùng bốn chữ “nhân hậu tiết kiệm”.
Tân đế đăng cơ, hậu phi tiến vào Lục cung.
Nguyên Vọng còn trẻ nên chủ động đề nghị ta buông rèm chấp chính.
Mấy năm sau, phụ thân già của ta lại tìm đến ta.
Nguyên nhân là hôm nay Nguyên Vọng cắt chức tiểu nhi tử của ông ta, hạ chỉ hai bọn họ đi đày trấn thủ biên cương.
Ta nghe ông ta nói mà chẳng hề quan tâm, tiếp tục ngồi trước gương đồng, cẩn thận vẽ lông mày.
Chưởng sự đại đầu thấy vậy liền ngầm hiểu đi mời ông ta ra ngoài.
Nhưng phụ thân ta vẫn không từ bỏ ý định, cách tấm bình phong cố gọi ta:
“Thái hậu, người thật sự mặc kệ sự sống chết của Ti gia sao? Ta… Ta là cha ruột của người mà.”
Ta đặt thỏi son trong tay xuống, đôi môi đỏ mọng hé mở:
“Mấy năm trước đây, phụ thân chỉ biết đến Kim Bình mà không nhớ đến Ngân Khỉ.”
“Bây giờ lại nhớ đến ai gia rồi sao?”
“Muộn mất rồi.”
Sau hai năm đi trấn thủ biên cương, cha con Ti gia bỗng chết đột ngột.
Nghe nói trước khi qua đời, phụ thân để lại cho ta mười trang thư viết tay.
Ta nhìn qua, câu đầu tiên là:
[Ngân Khỉ, sai lầm của phụ thân đã gây nên mối quan hệ của cha con ta ngày hôm nay…]
Ta thật sự không đọc nổi câu tiếp theo.
Chỉ là đột nhiên nhớ đến khuôn mặt lúc nào cũng ra vẻ thánh thiện của Ti Kim Bình.
Giờ phút này, cái chết của bọn họ cũng không có gì quá bất ngờ, dù sao huyết thống hoàng gia đều vô cùng quý giá.
Mọi chuyện trong quá khứ đã qua rồi.
Cuộc sống của Ngân Khỉ ta đây, từ nay về sau sẽ chỉ còn tươi sáng rực rỡ thôi.
-Hoàn-