Thứ Nữ Đạp Phượng - Chương 3
09
Ti Kim Bình và Huyền Minh ân ái bên nhau được một thời gian.
Bọn họ du sơn ngoạn thủy, vô cùng tự tại.
Ta mắt điếc tai ngơ, chỉ chuyên tâm dưỡng thai, xử lí giúp Huyền Minh một số chính sự hắn không giải quyết.
Vài tháng sau, ta thuận lợi hạ sinh long tử.
Huyền Minh vui mừng đặt tên cho hài tử là “Nguyên Vọng”.
Một năm trôi qua.
Lão hoàng đế băng hà, Thái tử kế vị, Hoàng quý phi thuận lợi leo lên ghế Thái hậu.
Huyền Minh mãi vẫn không tổ chức lễ sắc phong Hoàng hậu khiến từ tiền triều đến hậu cung đều hoảng loạn.
Họ đoán, nhất định là Huyền Minh muốn lập Ti Kim Bình làm hoàng hậu nhưng ngại ta là vật cản nên không có cách nào đành phải trì hoãn.
Nhưng thực tế là thế này.
Đại thần tiền triều thuộc phe của Thái hậu điên cuồng tẩy não Huyền Minh để lập ta làm Hoàng hậu.
Ti Kim Bình đang chìm sâu trong tình yêu không hề hay biết.
Khoảng thời gian trước Huyền Minh sủng ái nàng ta lại khiến nàng ta lên mặt.
Nàng ta mời tất cả thê thiếp trong Đông Cung tụ họp, đi dạo từ Tây Lục Cung đến Đông Lục Cung.
Đến khi đến cửa Cảnh Nhân Cung.
Ánh mắt tràn ngập hy vọng, nàng ta bĩu môi lầm bẩm:
“Ta chỉ muốn một mình trái tim người, được ở bên người mãi mãi. Vốn ta không hề quan tâm vị trí Hoàng hậu.”
Ta nghe nàng ta lại giả vờ thanh cao như trước thì thở phào nhẹ nhõm.
Ta còn sợ nàng ta thật sự hối hận chứ.
Lẩm bẩm xong, Ti Kim Bình lại bắt đầu dở giọng dạy dỗ ta:
“Ngân Khỉ, tuy ngươi đã làm Thái tử phi nhiều năm, nhưng thân là trưởng tỷ, ta vẫn phải khuyên ngươi mấy câu.”
“Cái gì là của ngươi sẽ luôn là của ngươi. Cái gì không phải thì có tranh giành thế nào cũng không thể chiếm được.”
“Tình nghĩa giữa ta và Huyền Minh ca ca là thứ mà ngươi sẽ không bao giờ có thể so sánh được.”
“Các ngươi không biết phải không, năm đó Huyền Minh ca ca muốn lấy ta, thậm chí còn hạ mình…”
Ti Kim Bình lại bắt đầu kể cho mọi người nghe về “khuê phòng bí sự” của nàng ta và Huyền Minh.
Mà không hề hay biết chỉ vì cái miệng nhiều chuyện này cùng với tật xấu ra vẻ thanh cao mà khiến quan hệ của nàng ta và Huyền Minh vạn kiếp bất phục.
10
Thánh chỉ sắc phong Hoàng hậu đến đột ngột quá.
Khiến Ti Kim Bình ăn mặc rực rỡ ngồi chủ vị lảo đảo không vững.
Mật báo của ta bên người Ti Kim Bình báo cáo lại.
Lúc Ti Kim Bình nghe thấy tục danh của ta từ miệng công công thì tức đến nỗi trợn tròn mắt, ném vỡ ba cái đĩa.
Mà lúc này.
Ta được cung nhân hầu hạ mặc phượng bào rườm rà, chờ đại điển sắc phong tiến hành.
Ta sớm biết Ti Kim Bình định lao ra náo loạn nên trước khi buổi lễ kết thúc đã ra lệnh nhốt nàng ta trong cung, không được phép ra ngoài.
Huyền Minh nắm tay ta từng bước leo lên bậc thang.
Cuối cùng, hắn như hạ quyết tâm, kiên định hỏi ta:
“Ngân Khỉ, từ nay trở đi, nàng ta nguyện ý sóng vai với ta không?”
Ta chưa bao giờ quan tâm đến tình yêu nhất thời của hắn.
Nếu hắn hỏi ta có nguyện ý hay không, câu trả lời luôn luôn là nguyện ý.
Nếu hắn hỏi ta có yêu hắn hay không, câu trả lời luôn luôn là có yêu.
Lễ sắc phong kết thúc tốt đẹp.
Ta nhàn nhã ngồi trong Cảnh Nhân Cung uống trà cùng Huyền Minh.
Một lúc sau, Ti Kim Bình tức giận lao đến hỏi tội.
Nàng ta như phát điên, kéo cổ áo Huyền Minh:
“Huyền Minh ca ca, năm đó ta quỳ gối bên ngoài Dưỡng Tâm Điện vì chàng dầm mưa mười canh giờ, chàng nói sẽ không bao giờ phụ ta… chẳng lẽ chàng đã quên rồi sao?”
“Nàng ta là thứ nữ! Sao có thể xứng đôi với chàng bằng ta? Sao chàng lại để vị trí Hoàng hậu cho nàng ta?”
Huyền Minh sửng sốt.
Giống như khi đạp bay Mao Châu hồi trước, hắn đạp Ti Kim Bình ra.
“Lớn mật, Ti Kim Bình, trẫm là thiên tử, ngươi dám nói chuyện với trẫm như vậy à? Còn dám động tay động chân với trẫm, ngươi đúng là chán sống rồi.”
Ta vội vàng quỳ xuống, sợ hãi cúi đầu:
“Bệ hạ bớt giận, tỷ tỷ… tỷ tỷ chỉ đang nói linh tinh mà thôi, nếu tỷ tỷ muốn chiếc ghế Hoàng hậu này, nô tỳ sẵn sàng nhường cho tỷ…”
Thật ra, những lời này ta nói đến phát chán nhưng hai người trước mặt này lại quá thích nghe.
Mắt Ti Kim Bình ngấn lệ, cật lực lắc đầu, cố hết sức tạo hình ảnh thê lương đau thấu tim gan.
Nhưng thực tế, Huyền Minh cảm thấy bị khiêu khích quyền uy, bây giờ chỉ muốn trút giận.
Hắn tức giận chỉ vào mũi Ti Kim Bình, gầm lên:
“Người đâu! Người đâu ném nàng ta vào lãnh cung! Trẫm không muốn gặp điên phụ này nữa!”
Đến lúc này Ti Kim Bình mới nhận ra bản thân thực sự hết đường lui rồi, nàng ta sững sờ ngồi nguyên tại chỗ, hai mắt đẫm lệ không nói nổi lời nào.
Ta vội vàng thì thầm bên tai nàng ta:
“Tỷ tỷ, tỷ mau lấy cái chết chứng giám đi, nói không chừng còn khiến bệ hạ động lòng từ bi, nhất định hắn sẽ không để ngươi chết đâu.”
Mắt nàng ta đảo quanh, dường như cảm thấy ta nói rất có lí, nàng ta cắn răng thấy chết không sờn, đứng thẳng dậy, lao về phía cột nhà:
“Huyền Minh ca ca xin huynh đừng chán ghét vứt bỏ Bình Nhi, Bình Nhi sẽ tự kết liễu đời mình.”
“Bình Nhi chỉ mong Huyền Minh ca ca từ nay về sau sẽ luôn vui vẻ hạnh phúc.”
Ta đã đoán nàng ta sẽ nghe theo lời ta.
Đùng một tiếng.
Ti Kim Bình đập đầu vào cột, trán chảy máu đầm đìa.
Cơ thể lảo đảo rồi ngã xuống đất bất tỉnh.
Nhìn bộ dạng nàng ta là ta biết ngay.
Số mệnh nàng ta còn cứng lắm chưa chết ngay được đâu.
11
Chuyện ồn ào đến như vậy.
Huyền Minh cũng không bắt nàng ta vào lãnh cung nữa, chỉ sai thái y chăm sóc nàng ta thật tốt.
Tuy nhiên hắn vẫn không thể nuốt trôi cơn tức này, giao toàn bộ việc định vị và chia đất phong cho ta, không hề can thiệp một chút nào.
Nhưng khi phân đến Ti Kim Bình, ta vẫn cao giọng hỏi:
“Trưởng tỷ trắng như cúc, không bằng chọn phong hào Cúc, phong làm Cúc quý nhân?”
Thật sự không có ý gì khác.
Chỉ là ta biết đúng lúc Ti Kim Bình đến có thể nghe thấy tiếng bên trong nên cố tình kích thích nàng ta.
Nàng ta tức giận lao vào nhưng vừa nhìn thấy Huyền Minh thì vội thu mình lại.
Nàng ta không dám nổi giận trắng trợn như xưa, chỉ có thể rưng rưng nước mắt, điềm đạm đáng yêu đưa bát chè trong tay cho Huyền Minh:
“Hoàng thượng cố tình thông đồng với muội muội để chọc giận nô tì sao?”
“Nô tì không muốn nghe, cũng nghe đã đủ rồi, Hoàng thượng nhớ ăn bát chè, bồi bổ thân thể, xin đừng quá lao lực. Nô tì biết sai rồi, nô tỳ xin cáo lui.”
Chậc chậc, ta nâng cằm nhìn vẻ cảm động trong mắt Huyền Minh.
Xem đi, chung quy ngươi vẫn ti tiện lắm.
Nhưng sao ta có thể cho nàng ta cơ hội trở mình được?
Ta lấy khăn lau khóe mắt, buồn bã thở dài:
“Vị trí Hoàng hậu này nô tỳ suy cho cùng là vẫn không xứng chức, nếu không sao tỷ tỷ vẫn mở miệng là gọi nô tỳ là thứ muội được chứ…”
Huyền Minh lạnh mặt, đặt bát chè xuống an ủi ta.
Đến tối.
Huyền Minh sai người vả miệng Ti Kim Bình mười cái.
Từ đó trở đi, cuối cùng nàng ta cũng biết ngoan ngoãn cúi đầu gọi ta là Hoàng hậu nương nương.
12
Khó lắm mới được một thời gian Ti Kim Bình ngoan ngoãn.
Ta cũng chẳng rảnh rỗi, ngày ngày khuyên nhủ trải đều mưa móc.
Huyền Minh kinh ngạc nhướn mày, cảm kính nhìn ta.
Đương nhiên là hắn rất ngạc nhiên rồi.
Bởi kiếp trước làm Hoàng hậu Ti Kim Bình luôn tìm cách ngăn Huyền Minh sủng ái phi tần lục cung.
Lúc đó Huyền Minh còn dịu dàng dỗ dành nàng ta:
“Bình Nhi, sao nàng cứ thích làm khó ta thế nhỉ?”
“Trong lòng ta có nàng nhưng ta thân là Hoàng đế, khai chi tán diệp hoàng thất là trách nhiệm. Thân là Hoàng hậu, nàng cũng phải hoàn thành trách nhiệm của chính thê.”
Kết quả là Ti Kim Bình khóc lóc om sòm, không quan tâm tiền đồ nhi tử, cầm kéo định cắt tóc.
Miệng thì nhai đi nhai lại hai câu đó:
“Nô tì chỉ muốn có được trái tim người và ở bên người mãi mãi. Làm gì có người nào cam tâm nhìn trượng phu của mình ân ái sinh con cùng nữ nhân khác?”
“Nô tì không hiểu rộng lượng là gì, nô tì chỉ biết là, một lòng yêu thương nô tì dành cho Huyền Minh ca ca là sai lầm.”
Rõ ràng, ta không ngu xuẩn như thế.
Thuyết phục Huyền Minh trải đều mưa móc chưa đủ.
Mỗi khi có hậu phi mang thai, ta còn phấn khích hơn cả Huyền Minh.
Mấy đứa trẻ này rất ngoan.
Làm gì có ai không thích tiểu công chúa ngọt ngào mở miệng là gọi hoàng ngạch nương chứ?
Là hoàng tử cũng không sao.
Dù sao bọn hắn không thể thành Hoàng đế nhưng sau này có thể trở thành đại thần, tướng quân phụ tá Nguyên Vọng của ta.
Ta đối xử với đám hậu phi còn tốt hơn cả Huyền Minh.
Ta đối xử với những đứa trẻ còn tốt hơn cả Nguyên Vọng.
Đối với cung nữ thái giám thì thưởng phạt rõ ràng.
Khi phong tước lục cung, ngay cả Ti Kim Bình ta cũng không bỏ qua, từ Cúc quý nhân được vượt cấp tấn chức thành Cúc phi.
Lòng người là xương là thịt, những năm qua cai quản hậu cung, mọi người trong lục cung đều khen ta hiền tuệ.
Ngoài Ti Kim Bình ra, hậu cung không còn âm mưu hãm hại nhau gì nữa.
Dù sao thay vì nghĩ cách hãm hại nhau, bọn họ thà đến nhờ ta giúp còn hơn.
Gia Phi trước kia muốn có một đứa hài tử, giờ đã có hai đứa.
Huyền Minh thấy hậu cung êm ấm, nhi tử đầy sảnh đường thì vui mừng vỗ tay ta:
“Ngân Khỉ, đời này trẫm có nàng làm vợ, có chết cũng không còn gì tiếc nuối.”
Ta đưa lưng về phía hắn, thu lại nụ cười giả tạo trên môi, lạnh lùng nhếch môi.
Tiếp theo còn có một kẻ đáng ghét nữa cần ta ra tay giải quyết.
13
Mỹ nhân Tây Vực vừa vào cung đã được phong làm Thanh phi.
Tỷ muội trong hậu cung rất lo lắng, liên tiếp khuyên nhủ ta:
“Hoàng hậu nương nương, người nhất định phải đề phòng đấy.”
Ta xoay chuỗi tràng hạt, thản nhiên gật đầu.
Mọi người nghĩ nhiều rồi.
Thanh phi và Ti Kim Bình lại có chung não, lúc nào cũng kiêu ngạo, tỏ ra coi thường mọi người.
Kiếp trước, sau khi Thanh phi vào cung, nàng ta tràn ngập địch ý với ta, mở miệng là lại nói thứ nữ có tội.
Châm chọc ta xuất thân thấp hèn, dùng thủ đoạn ti tiện dụ dỗ Huyền Minh, hại Ti Kim Bình ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt.
Ta thực sự muốn lôi não nàng ta ra xem xem.
Vả lại, rõ ràng lúc trước Ti Kim Bình muốn được phục sủng mà cố tình sắp đặt khiến ta thất thân.
Một đáp ứng như ta mà có thể khiến Ti Kim Bình ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt.
Nàng ta không ghen tị với quý phi đang thịnh sủng mà suốt ngày ghi hận lên người ta.
Nàng ta và Ti Kim Bình đều giỏi như vậy đáng lẽ phải thành tỷ muội chung hoạn nạn mới phải…
Sau đó Thanh phi năm lần bảy lượt không đến thỉnh an ta, coi như như không khí.
Ta trực tiếp hạ lệnh nhốt nàng ta vào Thận hình ty vả miệng.
Không ngờ nàng ta trợn tròn hai mắt: “Ngươi dám?”
“Ngay cả Hoàng thượng cũng phải cho ta ba phần thể diện, ngươi đánh ta, là đánh cả Tây Vực sau lưng ta.”
Ta cười lớn, vung tay tát nàng ta:
“Cống phẩm thì nên biết vị trí của cống phẩn, mở to mắt ra mà nhìn, ở đây ai mới là chủ tử.”
Ta yêu cầu tất cả tần phi chứng kiến Thanh phi bị phạt vả miệng.
Thanh phi vẫn chưa chịu từ bỏ muốn tiếp tục tranh luận:
“A, nếu không phải Cúc phi hiền lành không thích tranh giành thì ngôi vị Hoàng hậu sao có thể rơi vào tay kẻ tiểu nhân như ngươi?”
Nàng ta nhìn Ti Kim Bình, giọng đặc vẻ hùng hồn của kẻ mạnh muốn bênh vực kẻ yếu.
Nhưng Ti Kim Bình mở to hai mắt, vẻ mặt bối rối, tựa như không hề có chút liên quan nào đến Thanh phi.
Ta giương cằm, cố ý không buông tha cho nàng ta:
“Cúc phi, lời Thanh phi nói là…”
Ti Kim Bình vội vàng thẳng lưng, đầu lắc như trống bỏi:
“Nô tì không biết, nô tì chưa bao giờ nói như vậy, kính xin nương nương minh xét.”
Ta làm như có điều suy nghĩ gật đầu.
Sau đó sai người đến xin ý chỉ của Huyền Minh ban chết cho Thanh phi.
Thân là phi tần trong hậu cung mà dám trắng trợn coi thường Hoàng hậu, hỗn xược với Hoàng đế.
Huyền Minh ghét nhất là bị người khác khiêu chiến quyền uy.
Chỉ riêng câu “Ngay cả Hoàng thượng cũng phải cho ta ba phần thể diện” cũng đủ khiến nàng ta bị ngũ mã phanh thây.