Thứ Nữ Đạp Phượng - Chương 2
05
Sáng hôm sau.
Đông cung nườm nượp gửi các rương sính lễ tới, chồng hết lại được thành một ngọn núi vàng.
Cả Ti phủ nở hoa trong bụng, phụ thân ta nhìn vạn lượng hoàng kim thì không nhịn được mà tán dương Ti Kim Bình:
“Bình Nhi, ta nhìn là biết Thái tử đúng là nằm trong tay con rồi đấy.”
Ti Kim Bình đưa tay sờ từng rương đồ, vẻ đắc ý hiện rõ trên mặt.
Nàng ta nhìn ta, bắt đầu mở miệng khen ngợi:
“Làm tốt lắm, Ngân Khỉ, đúng là không uổng công trưởng tỷ thương ngươi.”
Ta cười lạnh một tiếng, đưa mắt nhìn về phía cửa.
Thái tử Huyền Minh mặc một bộ đồ trắng hình trăng lưỡi liềm, bước ngược ánh sáng mà đến.
Ti Kim Bình nhếch môi, hai tay đặt dưới bụng, lại bày ra vẻ cao cao thượng thượng:
“Sao chàng lại đến đây?”
“Ta đã nói rồi, vị trí Thái tử phi là chàng muốn ta làm, chứ ta cũng không…”
Ti Kim Bình nói được một nửa thì im bặt.
Bởi vì nàng ta phát hiện, Huyền Minh thậm chí còn không thèm liếc nàng ta mà đi thẳng về phía ta, nhẹ nhàng nắm lấy tay ta:
“Ngân Khỉ, cô cho nàng những thứ này, nàng có vừa ý không?”
Ta giả như chim non ghé vào vai hắn, rụt rè gật đầu.
“Đi, cô dẫn nàng đến thăm ngôi nhà tương lai của chúng ta.”
Phụ thân ngơ ngác, bất đắc dĩ bỏ số vàng trong tay xuống, run rẩy mở miệng hỏi:
“Thái tử điện hạ, ý của người là…”
Thái Tử cười lạnh một tiếng:
“Nàng thà chống lại thánh chỉ cũng không đồng ý gả cho cô, có thể thấy nàng vô cùng ghét ta.”
“Không sao, về sau Ngân Khỉ chính là Thái tử phi duy nhất của cô.”
Huyền Minh nắm chặt tay ta bước ra ngoài.
Hắn mỉm cười dịu dàng nhìn ta như thể cả thế giới chỉ là bọt nước, hắn chỉ nhìn thấy mỗi ta.
Nhưng ta cũng không ngu ngốc đến nỗi tin rằng chục năm tình nghĩa với trưởng tỷ mà hắn có thể buông bỏ nhanh như vậy.
Và ta cũng sẽ không bao giờ tin, Ti Kim Bình sẽ dễ dàng ném bỏ miệng thịt mỡ Huyền Minh này đi.
Vậy nên khi Ti Kim Bình cải trang thành tiểu thái giám tìm cách lén vào Đông Cung, ta cũng không hề ngạc nhiên một chút nào.
Ngược lại, ta còn cố tình rút bớt thị vệ để nàng ta có thể thuận lợi trốn vào.
Khoảng thời gian tiếp theo, ta chú ý thời gian cố định Ti Kim Bình thường đến.
Hôm nay nàng ta lại tiếp tục trốn trong kho củi chàng chàng thiếp thiếp với Huyền Minh.
Ta đột nhiên dẫn một đoàn thị vệ của Đông Cung đến, dùng hết sức lực hét lên:
“Bảo vệ Thái tử! Bắt thích khách,”
06
Ti Kim Bình bị bắt sống.
Sắc mặt Huyền Minh vô cùng khó xem, hắn nhíu mày, có vẻ là đang cân nhắc xem nên xoa dịu ta thế nào.
Nhưng ta lại cho mọi người lui trước, khuôn mặt tràn đầy áy náy thi lễ với hắn:
“Thái tử điện hạ thứ tội, Ngân Khỉ không biết thích khách là do trưởng tỷ giả trang.”
“Xin điện hạ hãy giữ gìn thanh danh, đưa trưởng tỷ về chỗ nghỉ của Ngân Khỉ trước. Đêm nay Ngân Khỉ đến thiên điện nghỉ ngơi là được.”
Huyền Minh sửng sốt, ánh mắt toát ra vẻ hối hận và áy náy.
Ta cụp mắt, đầu ngón tay hơi cuộn lại, trông như vô cùng thương tâm, nhưng vì lấy đại cục làm trọng nên không thể không kiên cường.
Huyền Minh ngẫm nghĩ trong chốc lát rồi khẽ gật đầu.
Gần bước ra khỏi phòng, hắn chợt lên tiếng:
“Ngân Khỉ, chờ ta thu xếp xong trưởng tỷ của nàng, ta sẽ tới chỗ nàng.”
Ta phóng khoáng quay lại mỉm cười dịu dàng.
Nhưng ta biết.
Chắc chắn hắn sẽ không đến. Vất vả lắm mới bắt được cơ hội này, sao Ti Kim Bình chịu chắp tay nhường vô ích được.
Dù thế nào đi nữa, đêm nay nhất định nàng ta sẽ giữ Huyền Minh ở lại.
Thế nên ta tắt đèn sớm, ngủ một giấc thẳng đến trưa hôm sau.
Mở cửa phòng mới biết sau khi tan triều Huyền Minh đã đứng ở đây đợi ta từ sáng.
Hắn mở miệng xin lỗi:
“Ngân Khỉ, đêm qua cô nuốt lời, nàng muốn ta bù đắp cái gì, nhất định ta sẽ đồng ý với nàng…”
Đây chính xác là những gì ta muốn.
Kiếp trước, Ti Kim Bình trở thành hoàng hậu nhiều lần bị người khác tính kế, một lần bị thất sủng.
Để tranh sủng, nàng ta cố tình xếp ta và Huyền Minh ở chung phòng.
Rồi giả vờ như không biết gì, vạch trần bọn ta.
Ti Kim Bình không những được phục sủng do Huyền Minh áy náy, còn ra vẻ thương cảm phong ta làm đáp ứng thấp nhất hậu cung, hại ta phải chịu mọi nhục nhã, chết thảm trong lãnh cung.
Vậy nên, ta học sắc mặt nàng ta ở kiếp trước, ngây thơ nói với Huyền Minh:
“Thái tử điện hạ, Ngân Khỉ biết người vẫn quan tâm đến trưởng tỷ, nếu hôm nay hai người vẫn còn yêu thương nhau, không bằng người nạp trưởng tỷ vào Đông Cung.”
“Nhưng ai cũng biết chuyện trưởng tỷ kháng chỉ không muốn làm Thái tử phi, Ngân Khỉ nghĩ, không bằng giờ người nạp trưởng tỷ làm thị thiếp trước, đợi khi nào mọi chuyện lắng xuống, nếu trưởng tỷ muốn làm Thái tử phi, Ngân Khỉ nhất định sẽ thành toàn cho tỷ tỷ.”
Huyền Minh nghe xong thì cảm động vô cùng, hắn ôm ta, mắt đỏ hoe:
“Ngân Khỉ, nàng là người duy nhất trên đời này suy nghĩ cho cô. Có được nàng là điều may mắn nhất của cô.”
07
Kết quả đến ngày thứ hai, bọn ta vẫn chưa rời giường.
Ti Kim Bình nổi giận đùng đùng đá văng cửa phòng ta, sai thị nữ Mao Châu hất một chậu nước lạnh vào người ta.
“Đồ thứ xuất thấp hèn, quả nhiên ngươi chỉ biết dùng thủ đoạn bỉ ổi quyến rũ người khác.”
“Rốt cuộc ngươi đã làm gì Huyền Minh ca ca mà hắn chỉ cho ta làm thiếp!”
“Ta là đích nữ! Làm gì có đích nữ nào làm thiếp! Đấy rõ ràng là vị trí dành cho thứ nữ như ngươi!”
Ta nghe thấy có tiếng bước chân nhẹ nhàng bước về phía này.
Ta véo đùi mình, khóc thút thít:
“Trưởng tỷ, ta không có.”
“Nếu tỷ muốn vị trí Thái tử phi, muội sẽ trả lại cho tỷ.”
“Chỉ xin tỷ cho ta ở lại bên Thái tử điện hạ, dù là một nô tài thôi cũng được.”
Thị nữ Mao Châu của Ti Kim Bình lúc nào cũng tay nhanh hơn não.
Ta vừa dứt lời, nàng ta liền xông lên tát ta:
“Hỗn xược, ai cho phép ngươi nói chuyện với đại tiểu thư như thế!”
“Ngươi mà cũng dám mơ tưởng đến đồ của đại tiểu thư? Vị trí Thái tử phi vốn là của tiểu thư của bọn ta…”
“A!”
Chớp mắt một cái, Mao Châu bị đạp bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu.
Huyền Minh u ám đứng ở cửa ra vào.
Hắn trừng mắt nhìn Ti Kim Bình, giọng nói lạnh như băng:
“Cô thật sự đã nhìn nhầm nàng rồi.”
“Ngân Khỉ lúc nào cũng suy nghĩ cho nàng, thậm chí còn chủ động muốn nhường lại vị trí Thái tử phi, vậy mà nàng lại đối xử với nàng ấy như vậy.”
Ti Kim Bình trợn tròn mắt không lên tiếng, như thể phải chịu oan ức lắm vậy.
Thật lâu sau, nàng ta mới bình thản mở miệng:
“Huyền Minh ca ca, trong mắt huynh, muội là người như vậy sao?”
“Nếu Huyền Minh ca ca nghĩ vậy, Bình Nhi cũng không có gì để nói nữa.”
“Nếu Huyền Minh ca ca thật sự tức giận với Bình Nhi như vậy thì cứ ban chết cho Bình Nhi luôn đi.”
Ti Kim Bình không biết.
Trò xin chết này của nàng ta ta đã dùng lâu rồi.
Huyền Minh nhìn nàng ta nói xong câu đó vẫn bất động, không hề có vẻ sẵn sàng chết như ta khi đó nên hiểu Ti Kim Bình chỉ nói miệng vậy thôi.
Vậy nên, hắn vung tay lên:
“Người đâu, cấm túc Ti thị, không có lệnh của ta không được ra ngoài.”
“Cung nữ Mao Châu chống đối Thái tử phi, dùng côn đánh chết.”
08
Quả nhiên, chục năm thù hận này không thể dễ dàng kết thúc như vậy được.
Ti Kim Bình bị cấm túc đến tháng thứ ba.
Nàng ta thả đèn khổng minh trong sân thu hút sự chú ý của Huyền Minh.
Huyền Minh lòng đầy thương nhớ nhặt chiếc đèn khổng minh rơi, thấy mỗi mặt giấy chụp đèn đều tràn ngập kinh thư do Ti Kim Bình chép tay.
Bên dưới còn có những lời cầu phúc cho Huyền Minh.
Ta thật sự rất muốn ngáp.
Vì mắt Huyền Minh hơi ươn ướt.
Ta vuốt ve bụng dưới hơi nhô lên, khéo hiểu lòng người khuyên hắn:
“Chàng đi đi, nhất định là trưởng tỷ cũng nhận ra lỗi sai rồi, cúi mình muốn cầu hòa với điện hạ đấy.”
Huyền Minh lại đi.
Ta không quan tâm nữa, dù sao bây giờ ta còn chuyện quan trọng hơn phải làm nữa.
Muốn làm hoàng hậu thì sao có thể thiếu chỗ dựa được?
Ta biết đại nạn của đương kim Thánh thượng sắp đến, muộn nhất là mùa thu năm sau.
Trong thời gian này, nhất định ta phải chiếm được lòng Thái hậu tương lai, chính là Hoàng quý phi hiện tại.
Bà là dưỡng mẫu của Huyền Minh, nắm rất nhiều quyền lực trong tay. Trước khi lên làm Thái hậu, bà ta đã cấu kết với hơn một nửa đại thần khiến Huyền Minh sau khi lên ngôi luôn phải đề phòng bà ta.
Thấy ta quy hàng.
Hoàng quý phi kiều diễm dựa vào ghế, lười biếng phe phẩy chiếc quạt trong tay.
Bà hỏi:
“Tại sao ta phải giúp ngươi?”
Ta mỉm cười sờ bụng, ngon ngọt dỗ bà ta:
“Chỉ vì người sẽ là Thái hoàng thái hậu tương lai.”
Thật ra, sau khi Huyền Minh đăng cơ bảy năm, Hoàng quý phi đã qua đời rồi.
Bà ta sẽ không thể sống đến ngày đó.