Thu Hoa - Chương 2
03
Bùi Ngọc ngày thường hoặc là mặt lạnh như băng
Hoặc là hôn đến quên cả trời đất
kiểu chuyện như hôm nay
Thật sự hiếm thấy vô cùng
Ta còn nhớ lần khi đến nhà Minh Hi quận chúa làm khách
Minh Hi là bằng hữu từ nhỏ của
Sau khi nhà sa sút nàng là duy nhất bằng ánh mắt khinh miệt
Nàng bưng một đĩa hoa quả đến
Ta tiện tay bóc một quả nho đút miệng Bùi Ngọc
Nhìn nổi nữa Minh Hi bảo:
“Ta thật sự chịu thua hai Rốt cuộc ai là chủ ai là bộc Nhà nào thị vệ để chủ tử đút ăn thế ”
“Ta vốn dĩ từng coi là hộ vệ”
Ta thuận miệng đáp
“Vậy ngươi coi là gì”
Ta trả lời Minh Hi liền tự hỏi tự đáp tủm tỉm:
“Chẳng lẽ là phu quân”
Bùi Ngọc nhếch môi nhạt hờ hững bóc một quả nho khác đặt miệng
Sau đó :
“Được Làm phu quân của quận chúa thế nào”
“Nhanh lên biết rõ gốc gác lời như nhiều ”
“Người mà ngươi quen biết rõ vẻ ngoài tệ chẳng là thanh mai trúc mã Vệ Nghiêm Đông của ngươi Dù bằng tên hộ vệ nhưng nếu cả hai cùng cũng là thể”
Minh Hi chớp chớp mắt thẳng thắn ngay mặt chúng
Biết rõ gốc gác
Ta vô thức hỏi:
“Thật sự… thể làm phu quân của ”
Bùi Ngọc bỗng chốc thay đổi thái độ
Hắn khoác hắc y tay cầm kiếm giọng lạnh băng:
“Thôi bỏ chỉ đùa thôi”
Minh Hi mắt cố ý lớn tiếng kêu lên:
“Sải Vi đừng nuông chiều quá để trèo lên đầu ngươi luôn kìa Không thì đổi thiên hạ thiếu gì thị vệ biết lời”
“Ngươi giới thiệu cho mấy nhé”
Bùi Ngọc lời nào nhưng sát khí lạnh lẽo tỏa từ khiến cả sân viện như đóng băng
Ta
Trong lòng nghĩ ngoài những điều
Bùi Ngọc thật … cũng chẳng biết gì về cả
04
Lần Bùi Ngọc thẳng thắn thừa nhận mặt rằng một bí mật
Hơn nữa còn rằng những kẻ biết bí mật … đều đã chết
Còn cảnh báo đừng tò mò nguy hiểm
Ban đầu vốn định kéo về làm phu quân
nếu đã như
Thay vì giữ một quả bom hẹn giờ bên cạnh
Chi bằng
Cứ buông tay thì hơn
Dù là chủ tớ phu thê cũng thể thế Ta mệt cũng chán
Suy nghĩ cả một đêm
Sáng hôm đúng lúc cuối tháng trả bạc tháng cho Bùi Ngọc
Thuận tiện rõ ý định của
Nghe xong biểu lộ gì
Chỉ nhíu mày hỏi:
“Ngươi chắc chứ”
Ta gật đầu
Hắn nắm lấy thanh kiếm một lời rời
Ta ủ rũ suốt cả ngày đúng lúc Vệ Nghiêm Đông tìm đến
Với mới là biết rõ gốc gác
Ta biết ý đồ gì với
Thế nên liền đem chuyện kể cho
Nghe xong lập tức kéo ngoài
Vừa :
“Chuyện đơn giản thôi chỉ cần hỏi thăm là ngay Ta đưa ngươi đến một nơi ở đó ngóng tin tức là nhanh nhất”
Ta còn kịp phản ứng
Người đã lôi thẳng đến… Tiêu Tương Các
Ta lập tức đầu bỏ
“Vệ Nghiêm Đông ngươi điên Sao dám đưa đến nơi ”
Ta giật tay khỏi ống tay áo của
Vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt của Bùi Ngọc đang cách đó xa
Hắn thay một bộ y phục khác trông chẳng khác nào công tử nhà quyền quý
Ta bảo Vệ Nghiêm Đông tìm chỗ
Chưa kịp xoay đã thấy giọng nhàn nhạt của Bùi Ngọc:
“Không ngờ quận chúa vứt bỏ ngay đó đã tình mới ”
Tình mới
Vệ Nghiêm Đông
“Chỉ vì đồng ý làm phu quân của ngươi cho ngươi biết bí mật mà ngươi liền vứt bỏ ”
“Dù là chủ tớ bất cứ mối quan hệ nào khác đều nên thành thật với Không đều nên tương trợ lẫn ”
Ta hy vọng hiểu ý rằng cái gọi là “tương trợ lẫn ” chỉ đơn giản là hôn môi
Bùi Ngọc nhạt
“Vậy còn tên tiểu hộ vệ bên cạnh ngươi bây giờ đã thành thật với ngươi ”
“Hắn phu quân của ”
Nghe đến đây sắc mặt Bùi Ngọc dường như cuối cùng cũng dịu xuống
Hắn bước lên một bước giơ tay định chạm mặt
Ta nghiêng né tránh
“Bùi Ngọc ngươi còn tư cách chạm nữa”
Hắn hờ hững đáp lời
“Ta biết”
câu tiếp theo là:
“Nếu quận chúa thật sự suy nghĩ kỹ làm phu quân cũng ”
Nói tới lui
Hắn vẫn hề nhắc đến bí mật của lấy một chữ
Ta tức giận nắm lấy cổ áo kéo mạnh xuống
Dứt khoát hỏi câu mà đã kìm nén bấy lâu:
“Bùi Ngọc đùa Ngươi để biết bí mật của ngươi là vì liên quan đến thân thể ngươi Có là ngươi ”
Bùi Ngọc như thể thấy đột nhiên siết chặt eo
Cười khẽ:
“Nếu quận chúa thật sự biết tối nay thể thử xem”
Ta đẩy mạnh thẹn giận lập tức bỏ chạy
05
Lần vì đối đầu với Bùi Ngọc mà kịp tìm hiểu gì
Hôm nay cùng Vệ Nghiêm Đông đến Tiêu Tương Các
Không ngờ một lần nữa chạm mặt Bùi Ngọc
lần rõ lệnh bài đeo bên hông
Nếu nhớ nhầm
Thứ đó… chỉ của Đông Xưởng mới
Chẳng lẽ Bùi Ngọc là thị vệ của Đông Xưởng
Còn kịp suy nghĩ rõ ràng Vệ Nghiêm Đông đã chắn mặt
“Sải Vi là ”
Ta biết hỏi
Người mà cần tra là
Lời dứt Bùi Ngọc lạnh một tiếng:
“Còn làm thị vệ đã bắt đầu quản chuyện của chủ tử ”
Vệ Nghiêm Đông siết chặt nắm đấm
“Thị vệ gì chứ Chủ tử gì chứ Ta và Sải Vi là thanh mai trúc mã Đương nhiên quản nàng ”
Bùi Ngọc khẽ vuốt ve chiếc ban chỉ phỉ thúy ngón tay
“Quận chúa chê hôn môi đủ nhất quyết đòi làm phu quân tiến thêm một bước”
“Sao Ngươi cũng tham gia ”
“Ngươi… đúng là mặt dày vô sỉ thể lý”
Ta đang định lên tiếng ngăn cản thì từ gian phòng lầu hai một giọng ngọt ngào cất lên:
“Bùi ca ca tìm lâu Sao ở đây”
“Không đã hôm nay sẽ cung cùng ”
Nữ tử vận y phục hoa lệ dáng vẻ rõ ràng xuất thân từ gia tộc quyền quý
Ta kéo Vệ Nghiêm Đông lập tức xoay bỏ chạy
Không cần tra nữa
Ta nghĩ đã biết bí mật của Bùi Ngọc là gì
Vệ Nghiêm Đông kéo ngoài dường như đã nhịn lâu siết chặt tay
Rồi chậm rãi hỏi:
“Sải Vi gã đó … ngươi làm phu quân”
Bị kéo về hiện thực gật đầu cũng định giấu diếm:
“Thật ngay từ lần đầu tiên cứu đã đem lòng đặt trong tim”
Đối với đó là một ký ức nhớ
Ta vẫn còn nhớ hôm đó đến nhà quận chúa chơi cả ngày
Tối về đến nơi
Giang phủ đã thành một biển máu
Đẩy cửa thấy xác chết la liệt khắp viện
Ta còn kịp đau đớn
Một kẻ mặc hắc y đột nhiên vung đao bổ xuống
Ta hoảng sợ lùi liên tiếp về
Bất chợt một nam nhân mang mặt nạ bạc chắn mặt
Chẳng mấy chốc đám hắc y nhân vây lấy
Ta nhân cơ hội bỏ chạy
chẳng bao lâu xuất hiện một nhóm khác
Ngay khi lưỡi đao sắp bổ xuống
Nam nhân đeo mặt nạ bạc che chắn cho
Mặt nạ chém rách
Lộ dung mạo còn hơn giai nhân gấp trăm lần
Khoảnh khắc tiếp theo kẻ cầm đao liền một kiếm lấy mạng
…
Đêm đó bám chặt ống tay áo của Bùi Ngọc chịu buông tay
Hắn bất đắc dĩ đành đưa đến một phủ ở ngoại ô
Hôm thấy một nhóm hắc y nhân vây quanh
Sợ gặp chuyện lao ngoài lớn tiếng hét:
“Có gì cứ nhằm chính là Giang Sải Vi mà các ngươi đang tìm”
Nhân cơ hội đó kéo tay chạy thục mạng
Khi còn ai đuổi theo mới buông
“Bọn chúng vì ngươi cứu nên mới lấy mạng ngươi Nếu đánh ngươi sẽ chạy Ngốc thế”
Hắn thoáng sững sờ thờ ơ :
“Ồ quên mất”
Ta nghiêm túc
“Giờ ngươi với đã cùng một con thuyền Ngươi bảo vệ giúp báo thù trong phủ quận chúa chôn nhiều bạc cho ngươi hết”
Hắn chẳng buồn suy nghĩ thẳng thừng từ chối:
“Không hứng thú”
Rồi lưng rời
Ta tưởng rằng sẽ bao giờ gặp nữa
Cho đến vài ngày chủ động tìm đến
“Ngươi là kẻ duy nhất còn sống đời đã thấy mặt thật của ”
“Cho nên…”
“Cho nên ngươi làm hộ vệ của sẽ trả ngươi hơn khác mười lượng bạc một tháng”
Sợ câu kế tiếp là giết diệt khẩu lập tức chen lời