Thu Hoa - Chương 1
01
Vì muốn giữ mạng, ta tìm một thị vệ tuấn mỹ làm hộ vệ.
Những người khác thuê hộ vệ chỉ mất mười lượng bạc, ta cắn răng trả hắn tận hai mươi lượng một tháng.
Chỉ bởi nghe nói hắn là thủ lĩnh trong đám hộ vệ.
Hôm nay trong cung có tiểu yến, ta cũng mang theo Bùi Ngọc vào.
Đám tiểu thư khuê các tụ tập giữa hoa viên, thưởng rượu ngắm hoa.
Vô vị, bèn lấy đám thị vệ bên người ra trêu chọc mua vui.
“Ta nói này, Sái Vi quận chúa, dù nhà ngươi đã suy bại, nhưng hộ vệ bên cạnh cũng trông không tệ. Bao nhiêu bạc, ngươi chịu nhượng lại không?”
Ta ngước mắt nhìn về phía Bùi Ngọc.
Quả nhiên, sắc mặt hắn đen đến dọa người.
Người khác không biết, nhưng ta thì rõ.
Bề ngoài, hắn là hộ vệ của ta, nhưng thực chất, giữa ta và hắn còn có vài chuyện khó mà mở miệng.
Tất cả đều tại lần đó, ta uống quá chén, say đến chẳng còn biết trời trăng gì nữa.
Lúc ấy không nhịn được, liền hôn hắn một cái.
Kết quả là… khó thể vãn hồi.
Nhưng, hắn cũng không ngăn cản.
Lúc này, đối diện với ánh mắt sắc lạnh như muốn giết người của hắn, ta dường như có thể nghe thấy hắn đang cảnh cáo:
“Ngươi dám đồng ý thử xem?”
Đương nhiên, ta không đời nào đồng ý!
Dù sao thì, người như Bùi Ngọc, vừa dễ nhìn, lại còn cho hôn, tìm đâu ra người thứ hai?
Ta vội vàng cười cười từ chối:
“Sao có thể chứ? Hắn chẳng qua chỉ hơi dễ nhìn một chút thôi. Nhưng mà tính tình thối lắm, lại còn kiệm lời, chẳng biết dỗ ngọt ai cả. Thôi đi, vẫn là đừng nói tới nữa.”
Lời vừa dứt, ta liền nhanh chóng liếc nhìn Bùi Ngọc một cái.
Nửa khuôn mặt hắn bị che khuất sau chiếc mặt nạ bạc, không thể nhìn ra bất kỳ cảm xúc gì.
Không biết vì sao, mỗi khi ra ngoài, hắn luôn đeo mặt nạ.
Nhưng rõ ràng, hắn vốn dĩ tuấn mỹ đến mức không ai sánh bằng.
Ta nghĩ, có lẽ là sợ đám tiểu thư nhà khác để mắt đến, tránh phiền toái mà thôi.
Thế nhưng, ngay cả khi ta cùng hắn hôn môi, hắn cũng chỉ cho phép chạm môi, những chỗ khác thì không được phép động đến.
Thật ra, ta vẫn luôn muốn hắn làm phu quân tương lai của ta.
Mỗi lần nghĩ đến đây, ta lại buồn bực không thôi.
Cùng lắm thì ta tăng bạc tháng cho hắn, cứ tăng đến khi nào hắn hài lòng chẳng phải là được sao?
Đúng lúc này, tiếng cười của đám người xung quanh kéo ta trở lại thực tại.
“Giang quận chúa, đã nghe nói hộ vệ của người còn là một hộ vệ trưởng. Người tiếc không muốn nhượng lại, đám tiểu thư đây e là không phục đâu. Hơn nữa, cũng chưa chắc hộ vệ của người đã chịu, không bằng người hôn hắn một cái, chứng minh hắn nghe lời người?”
Mấy nữ tử xinh đẹp bên cạnh, vì ghen tị mà ánh mắt đỏ hoe, cũng tiến lên phụ họa:
“Đúng vậy, chỉ cần hắn đồng ý để người hôn, chúng ta tuyệt đối không nói gì thêm.”
Từ lúc bước vào hoa viên, những nữ tử đó đã luôn dán mắt vào Bùi Ngọc.
Nhưng hắn căn bản chẳng buồn liếc họ lấy một lần.
Một trong số đó bật cười lạnh, bỗng chốc đặt cược ngay giữa đám đông:
“Hộ vệ kia tuyệt đối không thể nào nghe theo lời Giang quận chúa, để nàng ta tùy tiện hôn trước mặt mọi người. Nếu không, ta sẵn sàng hầu hạ nàng ta một ngày.”
Ánh mắt tất cả đều đổ dồn về phía ta.
Ta vội vàng liếc mắt ra hiệu với Bùi Ngọc:
“Chuyện này là bọn họ muốn ta làm, chứ ta tuyệt đối không có ý lợi dụng ngươi đâu.”
Ta đứng dậy, tiến đến trước mặt Bùi Ngọc, từng chữ từng câu rõ ràng:
“Bùi Ngọc, cho hôn một cái, bạc tháng này tăng gấp đôi, được không?”
Lời vừa rơi xuống, đám nữ tử trong hoa viên, thậm chí cả đám hộ vệ cũng không nhịn được mà cười phá lên.
Vì cớ gì một quận chúa nói chuyện lại nghe đáng thương đến vậy?
Bùi Ngọc lạnh nhạt liếc qua, đám hộ vệ lập tức nín cười.
Nhưng hôm nay là ngày nghỉ, quy củ của cả nô tài lẫn thị vệ đều không quá nghiêm ngặt, không khí vì thế cũng có phần thoải mái hơn.
Một giọng nói vang lên từ phía sau:
“Ngươi nói xem, thủ lĩnh của chúng ta có để nàng ta hôn không? Ta đặt cược năm lượng bạc, chắc chắn không đời nào.”
“Cược cái gì chứ, ván này thua chắc rồi.”
“Nghe nói thủ lĩnh của chúng ta làm việc ở đây đã lâu, nhưng chưa từng có chủ nhân nào thực sự chạm được vào hắn. Kẻ trước đó từng thử, suýt chút nữa mất mạng.”
Mất mạng?
Chỉ là hôn thôi, sao lại mất mạng được?
Bùi Ngọc lẽ nào lại muốn lấy mạng ta?
Ta không phục,
Lập tức bày ra dáng vẻ của một quận chúa, nhìn đám người kia tuyên bố:
“Cứ chờ mà xem, ta không chỉ hôn hắn, mà hắn cũng không dám làm gì ta đâu.”
Phải, ta thừa nhận, lần đầu tiên là do ta say rượu, nhất thời lỡ hôn Bùi Ngọc.
Nhưng lần thứ hai, lần thứ ba thì sao?
Chẳng phải đều là do hắn chủ động đưa rượu cho ta, ép ta uống rồi mới hôn ta trước sao?
Ta đâu có say.
Hắn làm gì mà lại cứ hôn ta?
Sau này, hắn dứt khoát không cần đến rượu nữa.
Ta vừa gặp mặt, hắn đã giữ chặt ta, hôn đến tận cùng, rồi chẳng nói một lời mà quay người bỏ đi.
Nhưng hôm sau, không biết có phải đã tỉnh táo lại hay không, hắn lại mặt dày bám theo ta, bắt ta tăng bạc tháng cho hắn.
Ta thậm chí từng hoài nghi…
Rốt cuộc là ta làm chủ?
Hay hắn mới là chủ đây?
Lời vừa dứt, có một hộ vệ đứng bên cười cợt, nói:
“Quận chúa, hay là thế này đi, nếu thủ lĩnh của bọn ta để người hôn, ta sẽ cược thêm năm lượng bạc nữa, thế nào?”
Ta cũng không phải loại người ham tiền, nhưng nếu đã có kẻ khăng khăng muốn đưa bạc cho ta, không lấy thì thật uổng phí.
Ta hếch cằm, ra vẻ sai bảo, chỉ vào Bùi Ngọc:
“Bùi Ngọc, cúi đầu xuống một chút, ta với không tới, làm sao hôn ngươi được?”
Xung quanh, đám người không nhịn được mà bật cười.
Bùi Ngọc vận một thân hắc y bó sát, dáng người cao ráo, hai tay khoanh trước ngực, lười biếng tựa vào trường kiếm bên hông.
Nghe ta nói vậy, hắn khẽ nâng kiếm trong tay, bộ dáng như không tình nguyện, nhưng vẫn hơi cúi đầu xuống một chút.
Góc nghiêng sắc nét của hắn lộ ra dưới lớp mặt nạ bạc, hàng chân mày vừa đẹp vừa sắc, như thể chỉ cần khẽ nhướng lên cũng có thể khiến người ta mất hồn.
Mặt ta nóng bừng, nhanh chóng nắm lấy cổ áo hắn, kéo mạnh xuống,
Rồi nhắm ngay đôi môi được khắc trên lớp mặt nạ bạc, mạnh bạo hôn một cái.
Vừa dứt nụ hôn, xung quanh lập tức vang lên tiếng dậm chân giận dữ của các nữ tử, trong miệng thì đầy vẻ không cam tâm, nhưng nhiều nhất vẫn là tiếng xuýt xoa tiếc nuối.
Chỉ trong chớp mắt, Bùi Ngọc đã thẳng người dậy, không chút biểu cảm.
Ta cắn môi, nhỏ giọng hỏi:
“Có thể gỡ mặt nạ ra… hôn được không?”
02
Bùi Ngọc khẽ nhấc mí mắt, lười biếng liếc ta một cái, giọng khàn khàn đáp:
“Ngươi đang nằm mơ giữa ban ngày à?”
Bị hắn phá hỏng bầu không khí như vậy, đám nữ tử kia dường như mất hết hứng thú, chẳng mấy chốc, tiểu yến liền kết thúc.
Ta cùng Bùi Ngọc cũng quay về.
Nơi ở của chúng ta ngược hướng nhau, thế nhưng, ngay khi ta vừa đóng cửa, cửa phòng liền bị ai đó thô bạo đẩy ra.
Còn chưa kịp phản ứng, ta đã bị Bùi Ngọc ép chặt lên cửa, hai tay bị hắn giữ chặt, siết chặt trên đỉnh đầu.
Hắn tháo mặt nạ xuống, chẳng nói chẳng rằng liền cúi xuống hôn ta.
Ta nghiêng đầu né tránh, cau mày chất vấn:
“Bùi Ngọc, ngươi làm gì thế? Lại lên cơn gì nữa đây?”
“Không phải ngươi nói muốn gỡ mặt nạ ra để hôn sao?”
“Nhưng ta đâu có nói là ngay lúc này, đó là chuyện ban nãy!”
Bùi Ngọc bị chọc tức đến bật cười, một tay giữ cằm ta, ép ta đối diện với hắn.
“Giang Sải Vi, chiếm tiện nghi của ta xong liền muốn chạy?”
“Trên đời này, đâu có chuyện dễ dàng như vậy?”
“Muốn hôn thì hôn, không muốn thì thôi? Ngươi thật sự coi ta là hộ vệ rẻ mạt của ngươi sao?”
Ta tức đến đỏ mặt, hậm hực đáp trả:
“Bùi Ngọc, ngươi quá đáng lắm rồi! Ngươi nhìn cho kỹ, rốt cuộc ai mới là chủ, ai mới là bộc?”
Lời vừa dứt, ánh mắt Bùi Ngọc trở nên u tối, trong chớp mắt,
Hơi thở nóng bỏng của hắn đã rơi xuống vành tai ta, giọng nói trầm khàn khẽ vang lên:
“Ừm, không quan trọng, ai làm chủ, ai làm bộc? Ai ở trên, ai ở dưới? Ta đều được, ta không để ý.”
Câu này… sao nghe thế nào cũng có chút không đứng đắn?
Ta dốc sức đẩy hắn ra, nghiêm túc nói:
“Ngươi hiểu sai rồi, Bùi Ngọc, ta đang nói chuyện nghiêm túc!”
Bùi Ngọc thoáng khựng lại, khẽ nâng mi mắt nhìn ta,
“Chuyện nghiêm túc? Ngươi muốn dùng thân phận đè ép ta?”
Hàng mày sắc sảo của hắn như phủ một lớp băng lạnh.
Chỉ trong chốc lát, hắn buông ta ra,
Vẫn dáng vẻ lười biếng dựa vào khung cửa, chăm chú nhìn ta bằng ánh mắt khó đoán.
Ta không biết từ khi nào, quan hệ giữa ta và Bùi Ngọc lại biến thành thế này.
Rõ ràng là chủ tớ,
Nhưng tại sao ta lại có cảm giác, ta mới chính là người bị hắn nắm trong lòng bàn tay?
Nhất là trong chuyện hôn môi, hắn đặc biệt bá đạo.
Thêm nữa, ngoài hôn môi ra, hắn không cho phép ta làm bất cứ chuyện gì khác.
Rất lâu sau, ta nghe thấy tiếng hắn thở dài,
Ngay sau đó, giọng nói của hắn chậm rãi vang lên bên tai:
“Quận chúa không thích sao?”
“Không phải.”
“Hửm?”
Bùi Ngọc hôm nay sao lại cứ truy hỏi như vậy, làm ta nhất thời nảy sinh hy vọng.
Thật ra, ta muốn hắn làm phu quân của ta.
Dù gì, mỗi lần hắn hôn ta, đều hôn đến mức mặt đỏ tim đập, như thể muốn nuốt ta vào bụng.
Như thể… mãi mãi không muốn buông ra.
Nghĩ vậy, ta liền buột miệng hỏi:
“Ngươi… có thể làm phu quân của ta không?”
Ta biết, câu này thốt ra từ miệng một nữ tử chưa xuất giá, đặc biệt lại là quận chúa như ta,
Có bao nhiêu là không hợp lễ nghi.
Nhưng ta là quận chúa, ta không phải nữ tử tầm thường.
Nhưng dù có là quận chúa,
Ta vẫn không nhịn được đỏ mặt, tai nóng ran, giọng cũng nhỏ lại:
“Bùi Ngọc, ta cảm thấy chúng ta đã hôn nhau nhiều như vậy rồi.”
“Ngươi có thể… có thể tiến thêm một bước không? Làm phu quân của ta ấy?”
Bùi Ngọc khẽ cười, đôi mắt sâu thẳm chăm chú nhìn ta, không nói lời nào.
Hồi lâu,
Lâu đến mức cổ ta bắt đầu cứng đờ, hắn mới lười biếng cất giọng:
“Sao thế? Nôn nóng muốn có ta đến vậy à?”
Nói rồi, hắn không quên dùng ngón tay thon dài vén lọn tóc bên cổ ta ra sau tai,
Nhẹ nhàng lướt qua vành tai ta.
Ta nuốt khan, ngẩng đầu nhìn hắn chằm chằm:
“Tại sao mỗi lần chỉ cho phép… hôn môi?”
“Muốn biết?”
Ta gật đầu thật mạnh.
Hắn cố ý ghé sát bên tai ta, cười khẽ, giọng nhẹ bẫng:
“Bí mật.”
“Hơn nữa, những kẻ biết bí mật này… đều đã chết rồi.”
“Ngươi vẫn còn muốn biết sao? Ta cũng có thể nói cho ngươi biết.”
Ta lập tức lắc đầu nguầy nguậy.
Bùi Ngọc dường như rất hài lòng với phản ứng của ta, khóe môi hơi cong lên,
Cúi đầu, môi lạnh khẽ ấn xuống.
Nhưng lần này, hắn không còn dịu dàng như trước,
Hắn hôn sâu, hôn mạnh, hôn đến mức ta không cách nào thoát ra được.
Như thể cuối cùng cũng hôn đủ, hắn gục vào hõm vai ta, thở gấp:
“Ngươi thật sự nghĩ ta chỉ là một hộ vệ thôi sao? Hửm?”
“Đừng tò mò về ta, rất nguy hiểm.”
Ta biết hắn là thủ lĩnh hộ vệ,
Nhưng cũng không đến mức phải phản ứng lớn như vậy chứ?