Thiên Sát Tai Tinh - Chương 3
12.
Sau khi bình định loạn Hung Nô, Tam hoàng tử hồilâu không tiếp tục mang binh xuất chinh.
Đôi khi biên cương có man di làm loạn, hắn cũng chỉ phân phó thuộc hạ đi xử lý.
Tóm lại, hắn không ra xa nhà.
Trên phố bắt đầu râm ran lời đồn, rằng Long Tương tướng quân từ khi thành thân liền hồi tâm.
Ta đôi lúc cũng thổi gió bên gối: “Ngài không định đi làm rõ một chút sao?”
Tam hoàng tử chỉ nhàn nhạt nhìn ta: “Làm rõ cái gì? Người ta nói đều là sự thật mà.”
Ta không có cách nào với hắn, đành mặc kệ hắn.
Ta vẫn ngày ngày đến chỗ Lan trắc phi.
Từ Tứ Thư Ngũ Kinh, đến Lục Nghệ Bát Nhã, từ việc quản gia, sổ sách, đến bày tiệc đãi khách, nàng đều dạy cặn kẽ.
Có lẽ nhờ lời khẩn cầu của ta có tác dụng, vận xui giảm đi rõ rệt.
Nàng dạy kỹ lưỡng, còn ta học thì qua loa, nhưng cũng thu hoạch được đôi chút.
Ngày tháng thấm thoát, đã đến tân niên.
Tiệc cuối năm, Lan trắc phi để kiểm nghiệm thành quả, giao phó toàn bộ công việc cho ta.
Ta lo lắng vô cùng, chỉ sợ tai tinh xuất chiêu, phá hủy danh tiếng của Tam hoàng tử.
May thay, chỉ làm vỡ vài chiếc bát sứ, mọi sự coi như bình an vô sự.
Ta vui mừng khôn xiết, ban thêm cho gia nhân trong phủ một tháng tiền công.
Người trong phủ trên dưới ai nấy đều hớn hở vui mừng.
Ta quấn lấy Lan trắc phi, lắc lắc tay nàng, nài nỉ nàng khen ta.
Lan trắc phi vốn đoan trang tự kiềm chế, cũng không nhịn được mà bật cười.
Nàng khẽ chạm vào mũi ta, nói: “Vẫn còn không ít chỗ cần tiến bộ, đừng tự đắc quá sớm!”
Tam hoàng tử cũng đứng bên cạnh lắc đầu: “Tổ chức một bữa tiệc cuối năm mà đã quên mình thế này, về sau còn ra sao đây.”
Bốn bề vắng lặng, hắn cúi đầu hướng Lan trắc phi hành lễ.
“Về sau, mong Đô Lan cô nương phải hao tâm tổn sức thêm nhiều.”
Ngoài trời tuyết đầu mùa rơi nhẹ, hương mai thoang thoảng.
Trong viện, mọi người vây quanh lò sưởi pha trà, tiếng cười không ngớt.
Bỗng nhiên, thân vệ của Tam hoàng tử hấp tấp chạy vào, quỳ xuống trước mặt hắn:
“Điện hạ! Đại Hạ xé bỏ minh ước, đêm nay bất ngờ tập kích! Biên cương nguy cấp! Hai tòa thành đã thất thủ!”
13
Tam hoàng tử lập tức khởi hành trong đêm.
Ta vì hắn mặc lên mảnh giáp cuối cùng, viền mắt đỏ hoe.
“Không thể đợi qua đêm nay hãy đi sao?”
Tam hoàng tử lặng lẽ nhìn ta, ánh mắt thâm sâu, mang theo chút nhẫn nhịn.
Ta thở dài một hơi, tự hỏi bản thân mình thật ngốc khi nói ra lời này.
Hắn là Tam hoàng tử, nhưng cũng là Long Tương tướng quân được tiên hoàng ban hiệu.
Trong lòng hắn, có lẽ nước luôn đứng trước nhà.
Hắn xoa đầu ta, kéo ta vào lòng.
“Vãn Vãn, chờ ta, ta nhất định nhanh chóng trở về.”
Hắn nén đi sự luyến tiếc, cố kéo ra một nụ cười: “Giúp ta làm vài pháp thuật, khiến lũ Hung Nô kia gặp xui xẻo đi.”
Ta cũng kìm nén nghẹn ngào, bật cười: “Tuân mệnh.”
Ta cùng Lan trắc phi tiễn Tam hoàng tử ra khỏi thành.
Hai người đứng thật lâu, cho đến khi bóng đội quân biến thành một chấm nhỏ, rồi biến mất.
Ta nắm lấy tay Lan trắc phi, tay nàng lạnh lẽo vô cùng, như thể còn lo lắng hơn cả ta.
Lan trắc phi nắm lại tay ta, mày nhíu chặt: “Minh ước bị xé bỏ quá nhanh. Chỉ sợ lần này không đơn giản như vậy.”
14
Tam hoàng tử đi rồi, ta bắt đầu thích việc mỗi ngày ra phố dạo quanh.
Không vì gì khác, chỉ bởi ngoài thư từ của Tam hoàng tử, tin đồn trên phố bao giờ cũng truyền đi nhanh nhất.
Ta mỗi ngày đổi một con phố để đi dạo, vận xui không thể cứ bám mãi một chỗ.
Phần lớn thời gian, tâm trạng ta cũng khá tốt.
“Long Tương tướng quân lại thắng trận rồi!”
“Tam hoàng tử quả nhiên như lời đồn, dũng mãnh thiện chiến!”
Ta đắc ý mà lắc lư cái đầu: “Đương nhiên! Không nhìn xem hắn là phu quân của ai sao!”
Ta ăn uống vô cùng ngon miệng, ngay cả món bánh táo chua trước đây không thích cũng thấy vừa mắt.
Nhưng đôi lúc, ta cũng thấy tâm trạng không vui.
“Nghe nói Tam hoàng tử hôm nay từ chiến trường cứu về một nữ tử đấy!”
“Đúng vậy, nghe nói dung mạo diễm lệ, vừa gặp tướng quân liền nhất kiến chung tình…”
“Còn muốn lấy thân báo đáp nữa chứ!”
Ta nghiến chặt răng, bóp nát chiếc bánh trong tay.
Nha hoàn bên cạnh vội vàng dè dặt nói: “Trắc phi nương nương, để nô tỳ đi thay ngài đổi lại một bàn mới nhé.”
Ta chu môi, hừ lạnh, bực bội đứng dậy bỏ đi.
Từ xa, ta nghe thấy tiếng quát giận dữ: “Con chim to gan từ đâu đến, dám đi bậy lên đồ ăn của ta! Thật sự làm mất hứng!”
Hạ nhân xung quanh xem như trò vui, lại nhìn ta, rồi ngoảnh đầu lại nhìn phía sau, nhìn vài lần.
Cuối cùng không biết ai không nhịn được, một đám người cười rộ lên.
15
Hôm nay, ta lại tìm một tửu lâu, vừa uống trà vừa ăn điểm tâm.
Một mình ngồi cạnh cửa sổ, cảm thấy rất thoải mái.
Tiết xuân tháng ba, cỏ mọc oanh bay.
Giữa hồ, đôi uyên ương lười biếng phơi nắng, bơi qua bơi lại.
Đột nhiên, tiếng vó ngựa dồn dập vang lên trên đường.
Mấy kỵ binh cưỡi ngựa phóng nhanh qua, người dẫn đầu lớn tiếng hô: “Nhường đường——! Biên cương cấp báo——!”
Những tiểu thương hai bên vội vàng né tránh, cảnh tượng náo loạn.
Tim ta thắt lại.
Vội ném miếng bánh trong tay xuống: “Về phủ!”
Trong lòng cảm giác bất an, trên xe ngựa, ta nghe thấy lời bàn tán từ người qua đường:
“Nghe nói, Tam hoàng tử vốn sắp chiếm được hoàng thành Đại Hạ, chiến thắng đã gần kề.”
“Nhưng không biết vì sao Đại Hạ đột nhiên tập hợp mười vạn đại quân, kéo đến dưới thành, ý đồ phản công…”
“Lần này cấp báo là để cầu viện binh!”
“Tam hoàng tử, e rằng gặp nguy hiểm rồi…”
Mặt ta tái xanh, vén rèm lên, lớn tiếng quát: “Nói bậy bạ gì đó!”
Mọi người vừa ồn ào bàn tán, lập tức im bặt.
Ta hạ rèm xuống, chỉ lệnh cho nha hoàn thúc giục phu xe, nhanh chóng trở về phủ.
Vội vã chạy đến ngoài phủ, ta thấy Lan trắc phi đã đứng ở cửa, không biết đã chờ bao lâu.
Vừa nhìn thấy nàng, ta đã cảm thấy mũi cay cay, bước đến nắm lấy tay nàng, nước mắt chực rơi.
Lan trắc phi nắm lấy tay ta, nghiêm túc nhìn: “Vãn Vãn, ta đều đã biết, nhưng bây giờ cái này không phải khẩn yếu nhất. Ngươi mau đi thu dọn hành lý, trong tay ta còn một đội tinh binh. Chúng ta đến Đại Hạ. Cứu phu quân ngươi, cũng là cứu quốc gia của ta.”
16
Ta cùng Lan trắc phi ngày đêm gấp rút lên đường.
Ban đầu, ta và nàng ngồi trong xe ngựa.
Về sau, Lan trắc phi chê xe ngựa quá chậm, sai người tìm hai bộ thường phục.
Ta cùng nàng cưỡi chung ngựa, thúc giục ngựa phi nhanh về phía Đại Hạ.
Ngày thứ ba đi suốt ngày đêm, chúng ta dừng lại cách đô thành Đại Hạ mười dặm.
Trên đường đi xác chết khắp nơi, càng ngày càng nhiều.
Không khí phảng phất mùi máu tanh.
Chúng ta đứng trên một đỉnh cao khuất, nhìn về phía đô thành Đại Hạ.
Ánh lửa bốc lên tận trời, khói bụi mịt mù khắp nơi.
Lan trắc phi sắc mặt nghiêm trọng, nàng triệu gọi thân vệ: “Đi, triệu hồi toàn bộ ám vệ của Lang Ảnh Các.”
Thân vệ ngẩng đầu lên, trong mắt đầy vẻ bất nhẫn.
“Công chúa, mấy ngày trước, người của Đại Điện hạ phát hiện tung tích của ngài, lập mưu dụ bắt. Lang Ảnh Các trúng kế…Ám vệ hơn phân nửa bị bắt, đến nay chưa ai sống sót…”
Ta đứng một bên nghe rõ ràng, trong lòng lạnh đi một nửa.
Lan trắc phi nắm chặt hai tay, đầu ngón tay đỏ lên.
Nàng nghiến răng nói: “Vậy cũng triệu hồi hết!”
Thân vệ cúi đầu đáp lệnh, vội vàng lui xuống.
Chẳng bao lâu sau, hắn trở lại.
Lan trắc phi tức giận quát: “Sao? Không gọi được người? Hay đều đã chết hết rồi?”
Thân vệ có chút bối rối: “Bẩm công chúa, người của Lang Ảnh Các đều đã trở về…Họ bị bắt giam trong một sơn động ngoài thành, vừa rồi sơn động…Đã sập…Người của Lang Ảnh Các không chút tổn thương, nhưng những kẻ canh giữ bọn họ đều đã chết…”
Lan trắc phi: “…”
Lan trắc phi thoáng ngẩn người, nhưng rất nhanh quay đầu nhìn ta.
Ta: “…”
Ta: “?”
17
Khắp nơi đều có binh lính canh giữ nghiêm ngặt, chỉ có một ngôi miếu hoang phế là không người để ý.
Lan trắc phi di chuyển khéo léo vài chỗ, một địa đạo dẫn vào trong thành hiện ra.
Chúng ta chia thành hai đường: một nhóm vào nội thành tiếp ứng, thu thập tin tức,
nhóm còn lại cùng ta và Lan trắc phi tiến về quân doanh.
Khi ta gặp Tam hoàng tử, hắn đang cau mày chăm chú nhìn bản đồ bố phòng của Đại Hạ.
Đến lúc này, ta mới phát hiện dáng vẻ của hắn khi hành quân tác chiến lại khác biệt đến thế.
Hắn đen đi rất nhiều, tóc không biết bao ngày chưa gội, từng lọn rối lại với nhau.
Giáp trụ loang lổ vết máu, hoàn toàn khác xa bộ dáng chỉnh tề không chút tì vết thường ngày.
Trông luộm thuộm hơn nhiều.
Hắn đang tranh luận sôi nổi cùng các tướng sĩ bên cạnh: “Rốt cuộc Yên Kỳ Quan này có điểm huyền diệu gì? Vì sao Đại Hạ liều mạng cũng phải giữ nơi này?”
“Vì cái giá phải trả để bỏ qua nơi này, vượt xa chi phí tấn công nó.”
Lan trắc phi từ xa lên tiếng, Tam hoàng tử kinh ngạc ngẩng đầu nhìn.
“Các người…”
Lan trắc phi không để hắn có cơ hội nói, nàng tiếp lời: “Nơi này tuy là đồng bằng, nhưng lại nằm giữa hai dãy núi.”
“Không xa đó có một con sông lớn chảy qua thành, cuối cùng hợp lưu vào Thương Ngô Giang, là tuyến đường tiếp tế tuyệt hảo.”
Tướng sĩ bên cạnh bừng tỉnh đại ngộ: “Thì ra là vậy!”
Tam hoàng tử ánh mắt sâu thẳm, thần sắc tối tăm khó lường.
Hắn bước vài bước đến trước mặt ta, ôm ta vào lòng.
“Sao nàng lại đến đây…”
Trên người hắn phảng phất mùi máu cũ, giáp trụ cứng rắn khiến ta có chút đau.
Long Tương tướng quân lúc này lại trở nên vô cùng yếu đuối.
Ta khẽ vuốt lưng hắn: “Ta đến đón ngài về nhà.”
Tâm hắn khẽ rung động.