Thiên Sát Tai Tinh - Chương 2
8.
Lụa đỏ phủ khắp mái hiên của từng gian phòng trong phủ.
Đốt một chỗ, cháy lan một chỗ.
Dập tắt một chỗ, lại cháy một chỗ khác.
Cả phủ trên dưới dập lửa suốt một đêm.
Ta thực sự áy náy, cả đêm không dám ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Tam hoàng tử sai người gọi ta đến.
Hắn vẫn mặc bộ hỉ phục của ngày hôm qua, nhìn từ xa thấy một màu đỏ rực.
Ba tháng không gặp, hắn dường như gầy đi một chút.
Ta cúi đầu hành lễ, liếc nhìn hắn.
Sao bộ hỉ phục lại rách nát thế này?
Ta ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
Nhưng thấy mặt Tam hoàng tử đen một mảng, trắng một mảng.
Hắn mặt mày u ám, sắc mặt tái mét.
“Điện hạ, sao lại thế này?”
Tam hoàng tử nhìn ta, thở dài bất lực: “Thế nào, đêm qua lửa liền như vậy lớn?”
?
Ta trăm miệng cũng không thể cãi lại!
“A?”
“Không phải, ta không có nổi giận … ?”
Tam hoàng tử nghe xong không nói gì, giơ tay ra hiệu cho mọi người lui xuống.
Ta đứng yên tại chỗ, lo lắng không thôi.
Chỉ thấy Tam hoàng tử vẫy tay, bảo ta tiến lên.
“Thôi thôi.”
Sao có thể thôi được?
Ta càng sốt ruột hơn, vội vàng tiến lên, kéo tay áo hắn không ngừng giải thích.
Nói rằng hôm qua ta nhìn về hướng viện tử của họ rất lâu nhưng không lâu sau thì vào phòng.
Nói rằng ta thực sự có chút buồn nhưng rất nhanh đã tự an ủi mình.
Nói rằng ta tự an ủi mình, hoàng tử thì phải có tam thê tứ thiếp, bình thường.
Nói rằng khi phủ cháy, ta đã ngủ rồi, thực sự không liên quan đến ta.
Nói xong ta quỳ xuống, phủ phục trên mặt đất: “Điện hạ, thiếp thật sự không ghen tị với Lan trắc phi. Nhiều nhất… chỉ là có chút ngưỡng mộ mà thôi.”
Ta cúi đầu, chờ Tam hoàng tử lên tiếng.
Đợi rất lâu nhưng vẫn không nghe thấy người trên cao đáp lại.
Ta tò mò ngẩng đầu lên, lại vừa vặn chạm phải đôi mắt tĩnh lặng của Tam hoàng tử.
Hắn chống cằm nhìn ta, cười khẽ.
Đột nhiên, ta cảm thấy chân mình hẫng đi.
Khi hoàn hồn lại, ta đã bị hắn ôm vào lòng.
Tam hoàng tử siết chặt ta trong lòng, vuốt ve khuôn mặt ta.
“Ba tháng không gặp, sao lại nặng hơn rồi.”
Ta xấu hổ vô cùng.
Ngày nào cũng ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, sao mà không nặng hơn được chứ.
Ta không lên tiếng, chỉ nghe Tam hoàng tử lại nói:
“Ta và Lan trắc phi, không phải như nàng nghĩ đâu.”
“Nàng ấy chí hướng cao xa, không phải nơi này của ta có thể giữ chân được.”
Hả?
Chẳng lẽ Tam hoàng tử lại là đơn phương?
Ta nghi hoặc nhìn hắn.
Tam hoàng tử lại cười: “Tin hay không thì tùy nàng, nàng gặp nàng ấy rồi sẽ biết. Còn nữa, sau này đừng gọi ta là Điện hạ nữa. Gọi ta là Tử Yến.”
Tên tự của Tam hoàng tử?
Ta có thể gọi sao?
Ta do dự hồi lâu, vẫn gọi ra miệng: “Tử Yến.”
Tam hoàng tử vòng tay qua eo ta, rất hài lòng.
“Tốt lắm. Sau này ta sẽ gọi nàng là Vãn Vãn.”
Tam hoàng tử vậy mà biết tên ta?
Ta rất kinh ngạc.
Tam hoàng tử thấy vậy thì nhướng mày nhìn ta:
“Sao, nàng cho rằng phu quân của mình ngay cả tên họ của trắc phi cũng không biết sao? Giang Thính Vãn, nàng có phải nghĩ phu quân của nàng vô dụng quá rồi không?”
Tam hoàng tử siết chặt không cho ta chạy.
Ta ở trong phòng hắn trò chuyện với hắn nửa ngày.
Đến giờ dùng bữa tối, hắn cũng gọi Lan trắc phi đến.
Gặp Lan trắc phi lần đầu, ta liền biết Tam hoàng tử không lừa ta.
Lan trắc phi rất cao ráo, ngũ quan đoan chính anh khí.
Thân hình không giống với các tiểu thư khuê các ở Trường An, nàng ấy lưng thẳng tắp, ngay ngắn lại khỏe khoắn.
Nàng ấy ở trước mặt Tam hoàng tử không hề e dè, ánh mắt nhìn hắn chính trực lại tự nhiên.
Không giống phu thê.
Giống như cấp trên cấp dưới.
Cảm giác như giây tiếp theo sẽ báo cáo công việc với Tam hoàng tử.
Nàng hành lễ với Tam hoàng tử, rồi nhìn ta hồi lâu.
“Đây hẳn là Vãn trắc phi mà Tam hoàng tử nhắc đến?”
Ta có chút căng thẳng.
Nhưng ngay giây tiếp theo, Lan trắc phi lại giơ tay xoa đầu ta.
“Vãn trắc phi… trông giống muội muội của ta quá.”
Khóe môi nàng nở nụ cười nhưng trong mắt lại thoáng chút ưu thương.
Ta ngây người nhìn nàng, không biết phải trả lời thế nào.
Tam hoàng tử khẽ ho một tiếng: “Ăn cơm thôi, sắp nguội rồi.”
Cuối cùng cũng được ăn cơm.
Ta không khách sáo ngồi xuống, cầm lấy một cái đùi gà gặm.
Đang ăn vui vẻ thì nghe Tam hoàng tử nói với Lan trắc phi:
“Ăn xong, tối nay ta đến chỗ ngươi.”
Ta khựng lại.
Tam hoàng tử tiếp tục nói.
“Thỉnh thoảng cũng phải giả vờ một chút.”
Lan trắc phi cũng khựng lại.
“Điện hạ, người đi chinh chiến ba tháng, ngày mai phải đến doanh trại điểm binh sớm.
“Nỗ lực khổ tân, cặm cụi suốt ngày. Điện hạ không được lười biếng, hôm nay đi nghỉ ngơi sớm đi.”
Thảo nào Tam hoàng tử nói ta gặp nàng ấy rồi sẽ biết.
Đây đâu phải là cưới vợ.
Đây là tìm mẹ.
Ta vội cúi đầu, trong lòng thầm mừng nhưng lại nghe Lan trắc phi nói:
“Sau bữa tối, Vãn trắc phi đến phòng ta. Điện hạ cai quản nghiêm ngặt, vạn lần không được lơ là.”
Buồn cười chết đi được.
Tam hoàng tử mà cũng có ngày hôm nay.
Ta cúi đầu ăn, lén nhìn hắn.
Tam hoàng tử tỏ vẻ tức mà không nói được.
Hì hì, trong lòng ta cười thầm hắn.
10
Nhưng rất nhanh sau đó, ta cười không nổi nữa.
Lan trắc phi đưa ta đến phòng nàng ta, câu hỏi đầu tiên là.
“Biết xem sổ sách không?”
Ta lắc đầu: “Không biết.”
Nàng ta lại hỏi: “Có từng quản gia không?”
Ta sợ sệt: “Chưa từng.”
Nàng thở dài, nghi hoặc không thôi:
“Ngươi tuy là thứ nữ của Hầu phủ nhưng những việc quản gia này ít nhiều cũng phải nghe qua chứ…”
Ta bất đắc dĩ lên tiếng:
“Mọi người đều nói ta là Thiên Sát tai tinh, có lẽ…
….Sợ ta làm gia đình sụp đổ?”
Lan trắc phi phì cười: “Ta có nghe Tam hoàng tử nói. Nhưng những chuyện thần thần quỷ quỷ này, ta không tin.”
Nàng nghiêm mặt nói: “Từ nay về sau, ngươi mỗi ngày đều phải đến đây. Những việc quản gia này sớm muộn gì ngươi cũng phải biết.”
Trong lòng ta thầm kêu khổ nhưng lại thấy nàng nói rất đúng.
Từ nhỏ trong nhà không chịu dạy ta, bây giờ có người nguyện ý, quả thực là may mắn của ta.
Ta lấy lại tinh thần, chăm chú nghe Lan trắc phi “Giảng bài”.
Nhưng chưa đầy nửa canh giờ, mọi chuyện đã trở nên không ổn.
Đầu tiên là hạ nhân dâng trà đã vô tình làm đổ.
Nước trà làm ướt sũng sách của chúng ta.
Lan trắc phi phẩy tay: “Không sao, chúng ta không cần sách.”
Tiếp đó không lâu sau.
Một trận gió dữ thổi qua, nến trong phòng đều tắt ngúm.
…
Ta không nhìn thấy Lan trắc phi nhưng nghe giọng nàng cứng nhắc.
“Đi lấy nến Trường Minh ta mang đến ra đây.”
Hạ nhân không lâu sau đã lấy đến nhưng chuyện kỳ lạ lại xảy ra.
Không tìm thấy que châm lửa.
Một cái cũng không tìm thấy.
Dưới ánh trăng mờ ảo, khuôn mặt Lan trắc phi đen như than.
Ta dò hỏi: “Lan trắc phi, hay là hôm nay…Chúng ta dừng ở đây?”
11
Ra khỏi phòng Lan trắc phi, đã là giờ Tý.
Gió cuối thu mang theo hơi lạnh, khiến ta tỉnh táo hơn đôi chút.
Ta nhìn thấy Lan trắc phi lần đầu tiên, ta đã biết nàng không giống ta.
Tiếp xúc với nàng nửa ngày nay, ta càng chắc chắn hơn——
Tham vọng của nàng không phải là trở thành Vương phi của ai đó.
Nàng nói, nữ tử không nên chỉ quanh quẩn trong phòng.
Nàng nói, vũ khí của nữ tử không chỉ là nữ giới gia quy.
Nàng nói, nữ tử cũng có thể bước ra một thế giới rộng lớn.
Ta nghĩ ngợi, trở về phòng.
Ta đuổi hết hạ nhân đi, sau khi rửa mặt thay quần áo thì nằm lên giường, trong lòng có chút bực bội.
Từ nhỏ đến lớn, lần nào cũng vậy.
Một khi ta bắt đầu muốn tiến thủ thì luôn có những chuyện kỳ quái xảy ra.
Ta không kìm được chắp tay, cầu nguyện: “Xin hãy cho ta một cơ hội sửa đổi.”
Đột nhiên, chiếc chăn bên cạnh phát ra tiếng động, còn có tiếng cười khúc khích của Tam hoàng tử.
Hắn đột nhiên ôm ta vào lòng: “Nàng muốn sửa đổi thế nào?”
Ta giật mình, đấm nhẹ vào ngực hắn.
“Sao ngài lại ở đây!”
Giọng Tam hoàng tử có chút ấm ức.
“Nàng làm gì trong phòng Đô Lan đến giờ này? Vãn Vãn, ta đã đợi một canh giờ rồi.”
Ta đem chuyện ở phòng Lan trắc phi kể lại một lượt.
Tam hoàng tử vừa nghe vừa cười, dùng ngón tay trỏ khẽ chạm lên trán ta, mỉm cười nói: “Quả là một tiểu tai tinh.”
Ta hừ một tiếng, đáp lại: “Vậy ngài cưới một tiểu tai tinh, chẳng phải sẽ bị dọa chết sao?”
Tam hoàng tử khẽ cười: “Ta mệnh cứng, chịu nổi.”
Ta không để ý đến hắn, quay sang nói chuyện về Lan trắc phi.
Tam hoàng tử dùng bàn tay ấm áp xoa nhẹ lên lưng ta, im lặng lắng nghe cho đến khi ta nói xong. Hắn cất lời: “Dù Lan cô nương vì hòa thân mà đến đây, nhưng giữa ta và nàng sớm đã có ước định quân tử.”
“Nàng gả cho ta chỉ là kế tạm thời, sớm muộn gì cũng phải quay về Hung Nô.”
Sớm muộn gì cũng quay về Hung Nô?
Vậy là quay về bằng cách nào?
Ta đang định hỏi rõ, thì Tam hoàng tử lại nói tiếp: “Vậy nên đêm đó, dù nàng không dùng thủ đoạn gì, ta và Lan cô nương cũng sẽ chẳng xảy ra chuyện gì.”
Thủ đoạn gì!
Hắn thật sự xem ta như thần bà rồi sao?
Ta tức giận đẩy hắn ra, nào ngờ hắn càng siết chặt ta vào lòng hơn.
Tam hoàng tử dường như tâm trạng rất tốt, khẽ cười, rồi bất ngờ cúi đầu ngậm lấy môi ta.
Tiếng cười trầm thấp, hơi thở mạnh mẽ, bá đạo bao phủ lấy ta, khiến ta không thể cử động, mất hết sức lực…