Thiên Mệnh - Chương 6
13.
Sở Ninh Hạc đi rồi.
Đêm lạnh như nước, ta đứng trong sân.
Hậu cung Nam Trần đương nhiên được bao bọc bởi tường cao nhưng ta biết bức tường cao này không ngăn được một người nào đó.
Huống hồ bây giờ vừa mới chiến bại, cấm vệ quân cũng mất hết sĩ khí, phòng thủ ban đêm sẽ không nghiêm ngặt lắm.
Quả nhiên, ta đứng chưa đến nửa canh giờ, một bóng người đã xuất hiện trên tường cung.
“Ngươi to gan lắm, dám xông vào hậu cung của hoàng đế.”
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, dưới ánh trăng, thiếu niên ngồi trên tường, cười híp mắt cúi đầu nhìn ta.
“Đây đã tính là gì, ta còn dám cướp cả nữ nhân của hoàng đế.”
Ta cười, ngẩng đầu nhìn hắn.
“Địch Hàn, cả đời này của ta, Thẩm Nhược Nhược ta như cỏ bèo nhưng không phải là vật sở hữu của bất kỳ ai trong các ngươi.”
Địch Hàn ngẩn ra, hắn hiểu rồi, có chút lắp bắp xin lỗi.
“Ta không có ý đó.”
Ta bước về phía hắn, Địch Hàn nhìn ta, trong mắt hắn có sự chân thành.
“Đi theo ta về Bắc Khương đi.”
“Ta từ cái nhìn đầu tiên đã thích ngươi, trên người ngươi có một sức mạnh rất yên tĩnh, như thể có thể hút người vào, ta chưa từng thấy sức mạnh này ở bất kỳ nữ tử nào khác.”
“Đi theo ta, hoàng cung Nam Trần không đáng để ngươi ở lại, ca ca ta đã lên ngôi, ta là người thừa kế của hắn, ta sẽ để ngươi làm vương phi của ta…”
“Địch Hàn.” Ta nhẹ giọng gọi tên hắn: “Ngươi nói đúng, hoàng cung Nam Trần không đáng để ta ở lại.”
“Nhưng, điều này không có nghĩa là hoàng cung Bắc Khương đáng để ta đến.”
Sắc mặt Địch Hàn hơi thay đổi.
“Ngươi rất tốt, ở đâu cũng tốt nhưng ta sẽ không đi theo ngươi.”
“Ngươi và Sở Ninh Hạc giống nhau, đều là những đứa trẻ sinh ra trong gia đình đế vương.”
“Sự yêu thích của các ngươi là thật nhưng sự tàn nhẫn cũng là thật.”
Địch Hàn nhìn chằm chằm ta, ánh mắt như dao. Hắn là một trinh sát giết người không gớm tay, không phải là một quân tử có tính tình tốt, ta biết rõ, ta đã chọc giận hắn.
Nhưng ta không hề sợ hãi, đây là cuộc đời của ta, nếu ta phải lặp lại cuộc sống ở Nam Trần tại Bắc Khương. Vậy thì…
“Ngươi có thể giết ta.”
Ta nói với Địch Hàn.
14.
Cuối cùng, hoàng đế Nam Trần Sở Ninh Hạc vẫn đồng ý, đưa hoàng hậu cho Bắc Khương.
Chỉ là khi hoàng hậu được cung nữ đỡ ra khỏi kiệu, hoàng tử Bắc Khương Địch Hàn liền vung tay, những cung thủ sau lưng hắn cùng bắn tên, hàng nghìn mũi tên bắn về phía hoàng hậu.
Đúng như lời ghi chép trên sách mệnh——
Hoàng hậu đầu tiên của Sở Ninh Hạc, Thẩm Nhược Nhược, chết vì loạn tiễn xuyên tim.
“Hoàng hậu đã được tặng cho Bắc Khương, vậy thì xử lý thế nào là do ta quyết định.”
Địch Hàn nhướng mày nhìn Sở Ninh Hạc.
“Hoàng đế Nam Trần, ngươi có ý kiến gì về điều này không?”
Sở Ninh Hạc nhìn Địch Hàn, hắn tức giận đến mức muốn nổ tung nhưng sau lưng Địch Hàn là những kỵ binh và cung thủ mặc áo giáp đen, cuối cùng Sở Ninh Hạc cũng không nói nên lời.
Hắn không đành lòng nhìn thêm vào thi thể của hoàng hậu, quay người bỏ đi.
Địch Hàn ra lệnh cho thuộc hạ, ném xác hoàng hậu vào bãi tha ma.
15.
Sau này, cuộc sống của Sở Ninh Hạc và Thẩm Thành Vân rất không hạnh phúc.
Thẩm Thành Vân làm hoàng hậu nhưng thường xuyên gặp ác mộng, la hét “Nhược Nhược đừng giết ta.”
Sở Ninh Hạc thì sống trong sự nhục nhã khi trở thành nước phụ thuộc của Bắc Khương, sự giày vò về tinh thần khiến cơ thể hắn lại bắt đầu trở nên không khỏe, chỉ là lần này hắn rất kháng cự việc uống bất kỳ loại thuốc nào của thái y.
Tất cả những điều này đều không liên quan đến ta nữa.
Trên thôn làng ở biên giới giữa Nam Trần và Bắc Khương, xuất hiện một nữ lang trung giang hồ nhỏ bé.
Nàng khám bệnh cho mọi người, chỉ lấy một ít tiền, những gia đình không có tiền thì dùng trứng gà hoặc khoai lang để đổi cũng được.
Một nữ lang trung giá rẻ như vậy nhưng y thuật lại tốt đến kinh ngạc, những người già đau ốm nhờ sự giúp đỡ của nàng mà thoải mái hơn rất nhiều, những đứa trẻ ốm yếu nhờ sự chữa trị của nàng mà dần dần trở nên khỏe mạnh.
Nữ lang trung này chính là ta.
Ta cuối cùng cũng đã thực hiện được ước mơ thời thơ ấu, dùng y thuật đổi lấy một phương trời nhỏ bé có thể nương thân lập mệnh.
Cảm ơn Địch Hàn, hắn đã chọn giúp ta.
Hoàng hậu được cung nữ đỡ ra chỉ là một con rối gỗ, loạn tiễn xuyên tim chỉ là một vở kịch, mục đích là để cho mọi người trên thế gian biết rằng, hoàng hậu đã chết.
Chỉ có như vậy, Thẩm Nhược Nhược thực sự mới có thể hoàn toàn tự do.
Địch Hàn để lại một gói đồ cho ta mang đi, bên trong là vàng bạc châu báu, có thể bảo đảm cho ta cả đời không lo nhưng ta đều không mang theo.
Thứ duy nhất ta mang theo là một con dao nhỏ, nó rất giống với con dao mà Địch Hàn dùng, nhìn con dao này, ta sẽ nhớ đến dáng vẻ thiếu niên nhướng mày cười với ta.
Ta dùng con dao này để đào thuốc, lại dùng thuốc cứu rất nhiều người.
Một ngày nọ, một bệnh nhân đến nhà ta cầu y hỏi thuốc.
“Bệnh của ta chỉ có cô nương mới chữa được.”
Ta nhìn hắn, trong mắt đẫm lệ, giọng nói run run, chỉ có thể cố gắng bình tĩnh.
“Bệnh gì.”
Hắn nhìn ta, cười, dang rộng vòng tay, ôm lấy ta.
“Bệnh tương tư.”
16.
Ta hỏi Địch Hàn, vì ta mà từ bỏ vị trí hoàng thái tử Bắc Khương, có đáng không.
“Đừng mang theo gánh nặng như vậy.” Địch Hàn xoa đầu ta: “Cũng không tính là từ bỏ vì nàng, bản thân ta vốn không có nhiều tham vọng.”
“Ta chỉ muốn vui vẻ, giúp ca ca đánh trận cũng rất vui, đến Nam Trần làm trinh sát cũng rất vui.”
“Bây giờ ta cảm thấy, đến bên cạnh nàng càng vui hơn.”
“Nhược Nhược, trước đây ta vẫn không nói rõ được, rốt cuộc là điểm nào ở nàng hấp dẫn ta nhất nhưng bây giờ ta đã biết rồi.”
“Nàng giống như một cây thuốc, mọc trên đỉnh núi đá chật hẹp nhưng vẫn cố gắng vươn cành lá, vươn chúng lên bầu trời.”
Trong lòng ta cảm động.
Nhưng trên mặt chỉ dùng cọng cỏ gõ đầu hắn.
“Đừng nói những lời vô nghĩa này nữa, ta không nuôi người ăn bám.”
“Ta đã mang theo tất cả những thứ quý giá trong cung của ta!”
“Không được dùng!” Ta gõ một cái vào trán hắn: “Sợ người khác không biết ngươi là hoàng tử Bắc Khương sao?”
“Vậy ta phải làm sao?”
“Lao động để đổi lấy tiền.” Ta nói: “Ngươi có kỹ năng gì?”
Địch Hàn sờ đầu, suy nghĩ mãi.
“Ám sát…”
“…”
“Thôi vậy.” Ta nói: “Vậy thì ngươi làm vệ sĩ cho ta đi.”
“Nghĩa bất dung từ!” Sắc mặt Địch Hàn ngưng trọng: “Nhất định phải bảo vệ an toàn cho vị lang trung duy nhất của biên cảnh!”
17.
Trên sách mệnh trong hoàng cung, không biết từ lúc nào lại hiện ra thêm mấy hàng chữ.
“Mười năm sau, Bắc Khương bùng phát dịch bệnh, cục thế đại loạn, phản tặc nổi lên khắp nơi, hoàng đế băng hà, vị vua trinh sát năm xưa xuất hiện.”
“Có một kỳ nữ đi theo bên cạnh hắn, nữ tử này cực kỳ giỏi y thuật, trong lúc dịch bệnh đã cứu dân chúng khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng, Bắc Khương tôn xưng nàng là thánh nữ.”
“Mười năm sau nữa, Bắc Khương bình định, vị vua trinh sát đăng cơ làm hoàng đế, cầu hôn thánh nữ làm hoàng hậu.”
18.
Mọi chuyện trên sách mệnh, ta đều không biết.
Ta chỉ biết, vận mệnh gian truân nhưng ta sẽ kiên định bước tiếp, nghịch cảnh không giết chết được ta, đường cùng không giam cầm được ta, vậy thì ta nhất định sẽ nghênh đón tân sinh của mình, hướng đến tương lai trời cao biển rộng, đất rộng trời cao.
-Hết-