Thiên Mệnh - Chương 3
05.
Thẩm Thành Vân hận ta đến tận xương tủy.
Nhưng nàng không thể làm gì ta.
Bởi vì ta đứng trong phòng nàng, bình tĩnh nhìn nàng.
“Tỷ tỷ, ta biết tỷ rất muốn lấy mạng ta.”
“Nhưng tỷ cũng nên biết, bây giờ ta có đủ bản lĩnh để kéo tỷ chết cùng.”
Ngực Thẩm Thành Vân nhấp nhô rất lâu, tức giận vung tay: “Cút.”
Miệng cứng như vậy nhưng thực tế nàng ta đã thất bại rồi.
Nghĩ lại thì, ta và Thái tử, thực sự có một khoảng thời gian rất tốt đẹp.
Hắn đọc sách, ta tập viết, hắn ra câu đố, ta đoán câu đố, thư phòng là nơi chúng ta vui vẻ nhất, có rất nhiều lúc, ta thực sự cảm thấy…
Chúng ta là phu thê.
Thái tử đã rất lâu không đến chỗ Thẩm Thành Vân, đêm nào cũng ngủ ở biệt viện của ta.
Mọi chuyện đột nhiên bắt đầu thay đổi.
Ngày hôm đó, biên giới đột nhiên xảy ra chiến sự.
Bắc Khương hiếu chiến và dũng mãnh, bắt đầu xâm phạm Nam Trần của ta.
Triều ta coi trọng văn chương, coi nhẹ võ nghệ đã lâu, các võ tướng dường như chỉ cần lên triều điểm danh, tan triều thì uống rượu khoác lác là đủ, sự tồn tại của họ gần như nhẹ đến mức có thể bỏ qua không tính.
Nhưng khi chiến sự xảy ra, những võ tướng không được coi trọng đó, lập tức trở nên vô cùng quan trọng.
Nếu không phải như vậy, ta gần như đã quên mất đại ca của đại phu nhân… là Trấn Viễn tướng quân Bành Lương của triều ta.
Bành Tướng quân ở biên giới giao chiến với Bắc Khương hơn ba tháng, mất hai thành nhưng dù sao cũng miễn cưỡng giữ vững được tình hình, không để vó ngựa của Bắc Khương trực tiếp giày xéo kinh thành, đây đã là niềm vui bất ngờ của Nam Trần rồi.
Bành Tướng quân hồi kinh báo cáo, lão hoàng đế không dám chậm trễ, đối đãi theo quốc lễ, Bành tướng quân sau khi uống rượu đã cố ý hỏi thăm——
Cô cháu gái làm Thái tử phi của mình, trong cung có sống tốt không.
Thái tử cũng có mặt trong buổi cung yến ngày hôm đó.
Hắn trở về sau, không bao giờ đến viện của ta nữa, mà đến phòng của Thái tử phi.
Đó là cữu cữu của Thẩm Thành Vân, không phải cữu cữu của ta.
Ta nhìn bầu trời u ám đến mức có thể vắt ra nước, nhận ra rằng cuộc đời của mình, cũng sắp thay đổi rồi.
06.
Thẩm Thành Vân có thai rồi.
Có lẽ thầy tướng số nói không sai, nàng ta là người có phúc tướng, Thái tử ở chỗ ta lâu như vậy, không có động tĩnh gì, đến chỗ nàng ta chưa đầy một tháng, đã có hỷ sự lớn như vậy.
Ta bắt đầu giả bệnh, để tránh đi thăm Thẩm Thành Vân, chỉ sai người mang quà đến.
Không phải ta không muốn thấy Thẩm Thành Vân sống tốt, từ đầu đến cuối ta chỉ muốn có được phần của mình, chưa bao giờ mơ tưởng đến việc độc chiếm thứ gì.
Chỉ là ta biết, với tính tình của Thẩm Thành Vân, nếu nàng ta sống tốt, sẽ không buông tha ta.
Ta đã cố gắng hết sức để tránh gặp nàng ta nhưng cuối cùng vẫn không tránh được.
Hôm đó Thẩm Thành Vân uống thuốc an thai, liền bắt đầu kêu đau bụng, kêu được một nửa thì ngất đi.
Thái tử nghe tin liền vội vàng chạy đến phòng nàng ta, tra xét một vòng lớn, một cung nữ nhỏ bé sợ hãi nói.
“Thuốc là ta sắc… Lúc sắc không có ai ở bên, chỉ có trắc phi đến mở nắp, hỏi bên trong là gì.”
Ta bị đưa đến phòng của Thẩm Thành Vân.
Vừa vào phòng, hai ma ma cao lớn lực lưỡng đã ấn ta quỳ xuống.
Ta ngẩng đầu nhìn Thẩm Thành Vân, nàng ta nằm trên giường, đáng thương vô cùng nắm lấy tay áo của Thái tử, nước mắt lưng tròng nhìn ta.
“Nhược Nhược, ta vẫn luôn đối xử với ngươi như muội muội ruột, tại sao ngươi lại muốn hại con ta?”
Câu thoại thật sáo rỗng.
Diễn xuất thật tệ.
Trong lòng ta chỉ thấy buồn cười, mọi thứ đều buồn cười như vậy.
Ta đánh giá Thẩm Thành Vân, nàng ta đã cố gắng hết sức để giả vờ yếu đuối nhưng vẫn không che giấu được khuôn mặt phúc hậu trắng hồng.
“Sắc mặt của tỷ tỷ rất tốt.” Ta nhàn nhạt nói: “Hay là ta bắt mạch cho tỷ, sẽ biết tỷ đau bụng thật hay giả.”
Ta đứng dậy, định đi về phía Thẩm Thành Vân, Thẩm Thành Vân mở to mắt——
Ta bị đẩy ngã xuống đất, gáy đập vào góc bàn, phát ra tiếng động lớn.
Ta nhịn đau ngẩng đầu lên, không thể tin được nhìn về phía trước.
Người đẩy ta là Thái tử.
Hắn nhìn ta, ánh mắt phức tạp nhưng lời nói trong miệng lại vô cùng lạnh lùng.
“Đồ tiện nhân dám cả gan suy đoán Thái tử phi.”
Ta ngẩn người, Thái tử lúc này là bộ dạng ta hoàn toàn không nhận ra, hắn xa lạ đến mức khiến lòng ta đau nhói.
Đột nhiên, ta bừng tỉnh.
Kế hoạch của Thẩm Thành Vân cho dù có kém cỏi hơn bây giờ gấp vạn lần, vẫn có thể thành công.
Bởi vì sự thật không quan trọng, chỉ có thái độ của Thái tử là quan trọng.
Đối với Thái tử, cuộc tranh đấu của thê thiếp chỉ là chuyện nhỏ, hắn phải nắm chặt lấy Thẩm Thành Vân, hay nói cách khác là sự ủng hộ của cữu cữu của Thẩm Thành Vân, Bành tướng quân, nếu không, vị trí Thái tử này, hắn chưa chắc đã ngồi vững.
Hắn ở hoán y cục suốt mười hai năm, đó là lý do hắn đồng bệnh tương liên với ta nhưng cũng là quá khứ giày vò hắn, hắn tuyệt đối không thể quay về, không thể trở lại cảnh không được coi trọng, chịu mọi tủi nhục.
So sánh ra, ta… chỉ là một sự hy sinh nhỏ bé mà thôi.
“Điện hạ, chúng ta nên trừng phạt nàng ta như thế nào?” Thẩm Thành Vân hỏi.
Giọng Thái tử vang lên rõ ràng trong phòng: “Thái tử phi nói thế nào thì thế ấy.”
Ta nghe thấy Thẩm Thành Vân cười hài lòng.
“Cho uống thuốc.” Nàng ta nhẹ giọng nói: “Để nàng ta không bao giờ có thể sinh con.”
Ta run rẩy, ta nhìn Thái tử, nhìn sợi rơm cứu mạng cuối cùng của ta.
Không thể đồng ý, cầu xin người, không thể đồng ý…
“Điện hạ người nghe này, tiểu gia hỏa động rồi.” Thẩm Thành Vân nhìn Thái tử đang im lặng, kéo tay hắn đặt lên bụng nhỏ nhô lên của mình.
“Lần trước cữu cữu đến thăm ta, nói tiểu gia hỏa này chắc chắn khỏe mạnh, nếu là nhi tử, tương lai còn có thể theo cữu cữu đánh giặc, bảo vệ Nam Trần của chúng ta.”
Tay Thái tử đặt trên bụng Thẩm Thành Vân, hắn im lặng một lát, chỉ là một lát rất ngắn.
Đó là sự giãy giụa cuối cùng của lương tâm.
Khoảnh khắc ngắn ngủi đó nhanh chóng trôi qua.
Hắn nhìn về phía thị tùng bên cạnh.
“Các ngươi còn ngây ra đó làm gì? Còn không làm theo lời Thái tử phi.”
Ta không phát ra một tiếng động nào, thị tùng bịt miệng ta, lôi ta ra ngoài.
Ta muốn giãy giụa nhưng căn bản không phải đối thủ của những thị tùng đó, chúng bẻ miệng ta ra, bóp cổ ta, thuốc nóng bỏng rót vào cổ họng, ta từng tiếng từng tiếng sặc sụa, gần như nôn ra máu nhưng thuốc đã rót vào thì thế nào cũng không nôn ra được.
Cuối cùng, ta mất đi ý thức.
Khi tỉnh lại, ta đang ở trong một căn phòng nhỏ tối om, ta mở cửa sổ ra, phát hiện nơi này đã ra khỏi Đông cung, dựa theo vị trí cửa hàng ở xa xa, đây hẳn là con hẻm ở phía tây nam kinh thành, những người sống ở đây đều là hạng người thấp kém.
Một bà lão phụ trách trông chừng ta, bà ta nói, là Thái tử đưa ta đến đây, để ta ở đây đóng cửa hối lỗi.
Ta không cố gắng chạy trốn, ta quá yếu rồi, chân như đeo chì, đi được mười mấy bước đã không còn sức lực.
Huống hồ cho dù có chạy ra ngoài thì có thể đi đâu?
Bà lão đi ngủ, ta ngồi trong sân nhỏ tối tăm đổ nát, nhìn trăng trên trời.
Thái tử để ta ở đây hối lỗi, mà ta cũng thực sự đang tự suy nghĩ, ta có làm sai không.
Có lẽ ta thực sự sai rồi, ta nên an phận với số phận hèn mọn của mình, ta không nên hận, không nên tranh giành, càng không nên mơ tưởng tình yêu xa vời, cũng không nên khao khát tương lai bình yên hạnh phúc.
Ta tưởng rằng làm trắc phi của Thái tử là để trả thù Thẩm Thành Vân nhưng không ngờ Thẩm Thành Vân lại có hậu chiêu lợi hại đến vậy, còn những chiêu trò đơn giản của ta căn bản không thể chống đỡ nổi.
Là ta tự chuốc lấy cảnh vạn kiếp bất phục.
Là ta sai rồi.
Ta lặng lẽ nhìn trăng, cho đến khi một bóng đen ầm một tiếng rơi xuống trước mặt ta.
Ta đứng dậy, khó khăn lê thân mình, đi tới, cúi đầu nhìn bóng đen đó.
Là một người nam nhân, thân hình cao lớn, ngực cắm một mũi tên lông vũ, trên thân tên khắc chữ quân doanh Nam Trần.
Ồ.
Bị thần tiễn của Nam Trần truy đuổi.
Xem ra là một kẻ xấu không tầm thường.