Thiên Kim Thật Giả - Chương 3
5.
Tôi với Tề San San cùng bước vào đồn cảnh sát.
Cả hai cùng kêu lên: “Đồng chí cảnh sát, chúng tôi muốn báo án.”
“Chờ một chút, hai người muốn báo cùng một vụ án à?”
“Không phải.”
“Không giống nhau.”
“Tốt, từng bước một, bạn này trước đi.”
Người cảnh sát nói chính là Tề San San.
“Tôi muốn báo án, bố mẹ nuôi của tôi đã bạo lực gia đình với tôi trong hơn mười mấy năm, tôi muốn cáo buộc họ tội ngược đãi!”
“Trước tiên, xin hỏi thông tin cơ bản của người báo án: Tên họ, tuổi tác, nghề nghiệp…”
“Tôi tên Tề San San, hai mươi tuổi, đang học năm thứ ba trường Đại học Nghệ thuật, bố nuôi tôi tên Tề Đàm Vũ, mẹ nuôi tên Lưu Hiểu Phỉ. Từ khi tôi có ký ức, họ đã đánh tôi mỗi khi không hài lòng, nếu tôi phản kháng, họ sẽ càng đánh mạnh hơn.”
“Em nói là bố mẹ nuôi? Vậy từ khi nào em biết họ không phải cha mẹ ruột của mình?”
“Một tháng trước.”
“Bọn họ cũng biết vào lúc này sao?”
“Là bọn họ nói cho tôi, tôi mới biết được.”
“Nói cách khác, khi bọn họ ngược đãi em, em vẫn còn đang ở dưới thân phận con gái ruột của họ đúng không?”
“Đúng vậy. Bọn họ không cho phép tôi nói chuyện này ra ngoài, bọn họ không đánh vào mặt tôi, vì sợ bị người khác phát hiện, họ sẽ dùng nhánh liễu dài để đánh tôi.”
Hổ dữ còn không ăn thịt con.
Tề San San không dừng lại, tiếp tục nói:
“Người đánh tôi nhiều nhất là mẹ nuôi, sau khi bố nuôi thành lập công ty, thường xuyên đi ra ngoài xã giao, mẹ nuôi luôn nghi ngờ bố nuôi ở bên ngoài có tình nhân, nhưng bà ta không dám trực tiếp đi chất vấn, nên trút giận hết lên người tôi.”
“Bà ta sẽ bắt tôi mặc váy ngắn hở hang, làm rối tóc tôi, bắt tôi quỳ dưới đất để sắm vai [người thứ ba], còn bà ta là chính thất đến bắt ghen, thực thi chính nghĩa. Bà ta tát tôi, giật tóc tôi, bắt tôi thề sẽ không bao giờ quyến rũ Tề Đàm Vũ nữa.”
“Lúc đó em bao lớn?”
Cảnh sát nhíu mày.
“Cấp hai.”
Mấy nữ cảnh sát xung quanh đều cố nén phẫn nộ, hít một hơi thật sâu.
“Vì để tôi học hành chăm chỉ, không yêu đương, mẹ nuôi thậm chí theo dõi tất cả mạng xã hội của tôi, ngay cả cuộc gọi cũng yêu cầu tôi phải ghi âm lại. Bất cứ khi nào bà ta cảm thấy không thích hợp, tôi sẽ không thể tránh khỏi một trận đòn.”
“Bố nuôi bạn thì sao?”
“Ông ta lúc tâm trạng không tốt thì sẽ tránh mặt mẹ nuôi rồi đánh tôi. Ông ta nói ông ta không thích mẹ nuôi, kết hôn với mẹ nuôi đều là vì tôi, nếu không ông ta đã có thể quay lại với người yêu cũ, người ông ta yêu nhất là bà ấy.”
“Nói một hồi ông ta sẽ điên lên, ném gạt tàn thuốc vào đầu tôi, nói tôi chết đi thì ông ta sẽ không còn khó xử nữa, bố mẹ cũng sẽ không ép buộc ông ta nữa. Ông ta mắng tôi là sao chổi, công ty làm ăn không tốt cũng là do tôi ảnh hưởng.”
“Ông ta nói phụ nữ không cần học thức, chỉ cần gả cho một người chồng tốt, ở nhà giúp chồng dạy con, hầu hạ cha mẹ chồng là được. Còn ép tôi phải chọn Đại học Nghệ thuật, tuy nhiên đây là chuyện ảnh hưởng đến cả đời của tôi, nên tôi không nghe theo.”
“Hai người họ nhốt tôi vào tầng hầm biệt thự, không cho tôi ăn uống, định kỳ đến đánh tôi hai lần, muốn tôi xin tha. Lúc đó tôi thực sự cảm thấy sống không bằng chết, nhưng cuối cùng tôi vẫn thỏa hiệp.”
Tề San San cúi đầu, nước mắt rơi từng giọt xuống bàn.
Nữ cảnh sát cầm khăn giấy đưa cho Tề San San.
“Vì những gì em nói xảy ra trong một khoảng thời gian khá xa, em có thể cung cấp bằng chứng không?”
“Có!”
Tề San San lau nước mắt, lấy ra một chiếc USB từ trong túi.
“Đây là…”
Thư mục chứa các video theo dõi từng bước, một số ảnh chụp vết thương và nhật ký.
“Đây là nhật ký thời cấp hai của tôi, tôi lén lút viết, là lần đầu tiên mẹ nuôi bắt tôi đóng giả tiểu tam.”
“Đây là ảnh chụp thời tiểu học của tôi, lúc đó dùng điện thoại nắp gập, soi gương không nhìn thấy vết thương ở sau lưng, nên tôi dùng điện thoại chụp lại. Sau đó, khi tôi có ý thức lưu giữ bằng chứng, tôi đã tìm lại chiếc điện thoại di động đã vô dụng này, may mắn là ảnh chụp không bị xóa.”
Đây không phải là lần đầu tiên tôi nhìn thấy bức ảnh này, nhưng nó vẫn khiến tôi cảm thấy khó chịu.
Cô bé gái nhỏ bé, gầy yếu với thân hình trắng nõn nà chi chít những vết đỏ bầm tím.
Câu nói “Có ý thức lưu giữ bằng chứng?” vang lên trong tâm trí, khiến tôi không khỏi xót xa cùng phẫn nộ.
“Đúng vậy, hồi nhỏ tôi nhiều lần bị đánh đập nhưng không dám hé răng nửa lời. Sau này, mẹ nuôi vẫn đối xử với tôi như vậy, tôi cũng không cảm thấy bà ta đang phạm tội. Lúc lên cấp ba, tôi có học môn tâm lý. Đó là lần đầu tiên tôi biết đến khái niệm bạo lực gia đình và ngược đãi. Sau đó, tôi tìm đọc rất nhiều tài liệu về vấn đề này trên mạng. Hiện tại, tôi không có khả năng rời khỏi gia đình, vì vậy tôi chỉ có thể ghi lại bằng chứng sau mỗi lần bị đánh.”
Một cô bé mới chỉ học cấp ba, lẽ ra phải ở độ tuổi cắp sách đến trường, lại phải loay hoay suy tính chuyện “chuẩn bị chứng cứ”.
“Video theo dõi này lấy ở đâu ra?”
“Là tôi lấy từ camera trong nhà họ Tề. Tề Đàm Vũ nhát gan thật, trong nhà lắp không ít camera theo dõi, thậm chí cả tầng hầm cũng có. Bọn họ đánh tôi chẳng hề kiêng dè gì, nhờ vậy tôi mới có cơ hội. Tôi đã lén sao chép video vào USB, chỉ cắt nối và chỉnh sửa một số đoạn liên quan đến tôi.”
Tề San San cười gượng gạo.
“Những hình ảnh video đó là do chính cô xử lý?”
“Đúng vậy.”
“Có đầy đủ không?”
“Đầy đủ thì vẫn ở nhà họ Tề.”
“Tốt, em đi với cảnh sát Vương đi, còn một số vấn đề cần bổ sung.”
Tề San San đi theo nữ cảnh sát ra ngoài, đến lượt tôi.
Theo hướng dẫn của cảnh sát, tôi trả lời từng câu hỏi một cách cẩn thận.
“Tôi muốn tố cáo mẹ nuôi của tôi về tội ngược đãi.”
“Mẹ nuôi của em với cô gái hồi nãy là cùng một người?”
“Không phải. Mẹ nuôi tôi tên là Nhậm Hoan, đã nhiều lần đánh đập, giam giữ, và bỏ đói tôi trong suốt mười mấy năm qua. Khi tôi bị bệnh, bà ta không bao giờ đưa tôi đi khám, chỉ để tôi tự chịu đựng.”
“Ngoài ra, bà ta còn kiểm soát và áp bức tinh thần tôi. Bà ta không cho phép tôi đi học còn nhốt tôi trong nhà, không cho tôi ra ngoài. Khi đó, tôi đã nhờ thầy cô giáo và chủ nhiệm lớp liên hệ với tổ dân phố, tôi mới được giải thoát.”
Nói đến đây, cảm xúc của tôi lại dâng trào.
Năm năm ròng rã chìm trong bóng tối, tôi mới có thể bước ra ngoài. Tự ti, nhạy cảm, cảm thấy bản thân chẳng là gì, tôi vô cùng ghen tị với những đứa trẻ được lớn lên trong vòng tay yêu thương.
“Mẹ nuôi luôn nói tôi là con đẻ hoang, rằng tôi ăn bám bà ta, tiêu tiền của bà ta, rồi kết cục cũng chỉ là con dâu nuôi cho người khác, bà ta muốn bán tôi với giá cao.”
“Từ khi học tiểu học, tôi đã dành cuối tuần đi nhặt ve chai. Thầy giáo biết hoàn cảnh gia đình tôi khó khăn nên đã miễn cho tôi học phí. Mỗi ngày, tôi dậy rất sớm, đi bộ hai tiếng để đến trường.”
“Quần áo, giày dép của tôi đều là nhặt từ đồ người khác bỏ đi. Tôi chưa bao giờ được ăn thịt, trứng gà cũng rất ít khi được ăn, vì thiếu dinh dưỡng nên tôi rất gầy gò. Thấy vậy, một dì hàng xóm thương tình, lén lút cho tôi uống một ly sữa bò.”
“Cuộc sống đó kéo dài cho đến khi tôi mười sáu tuổi. Khi bắt đầu đi làm kiếm tiền, mẹ nuôi biết được rồi yêu cầu tôi nộp toàn bộ tiền lương cho bà ta. Sau nhiều lần tranh cãi, tôi cố gắng giữ lại một ít để mua sắm những vật dụng cần thiết.”
“Năm tôi mười bốn tuổi, tôi bắt đầu có kinh nguyệt. Tuy nhiên, mẹ nuôi không cho tôi mua đồ dùng vệ sinh. Bà ta bắt tôi dùng những mảnh vải cắt từ quần áo cũ thành miếng để lót. Tôi không dám dùng vì nghe mọi người nói rằng như vậy rất mất vệ sinh, có thể dẫn đến bệnh viêm nhiễm. Khi tôi phản đối, mẹ nuôi đã mắng mỏ tôi thậm tệ, nói rằng tôi đỏng đảnh. Bà ta cũng từng trải qua điều tương tự nhưng không hề phàn nàn, bà ta không cho tôi dùng bất cứ thứ gì, máu thấm ra quần khiến tôi bị bạn bè ở trường chế giễu suốt ba năm.”
Nữ cảnh sát nhìn tôi đầy thương cảm, tôi mỉm cười với cô ấy.
“Mẹ nuôi của em có biết em không phải là con ruột của bà ta không?”
Tôi hiểu suy nghĩ của cảnh sát, rằng không phải con ruột thì khó tránh khỏi việc bị đối xử khác biệt.
“Bà ta luôn biết, trước đây bà ta đã từng lộ ra sơ hở.”
“Mẹ nuôi của em làm nghề gì? Thu nhập gia đình thế nào? Bà ta đó giờ độc thân một mình sao?”
“Theo lời hàng xóm láng giềng, bà ta vẫn luôn sống một mình, cho đến hai mươi năm trước đột nhiên có một đứa trẻ xuất hiện bên cạnh. Khi họ tò mò hỏi han, bà ta nói rằng đó là con của người chị ở quê không có tiền nuôi nữa, bà ta thấy đứa trẻ đáng thương nên mới nhận nuôi.”
Vở kịch lớn kế tiếp mới là mấu chốt để đẩy ngã Nhậm Hoan.
6.
“Bà ta là dân buôn bán, thực ra rất có tiền.”
Cảnh sát nhướng mày, ý kêu tôi tiếp tục nói.
“Điện thoại di động của bà ta mỗi năm đều đổi đời mới nhất, nhà tuy nhỏ nhưng đồ điện, đồ gia dụng toàn là hàng hiệu, ngay cả quần áo bà ta mặc trên người, thoạt nhìn bình thường, tuy nhiên tôi đã lên mạng tìm kiếm, giá mỗi bộ đều vài trăm tệ. Bà ta rất thích đi làm tóc, mỗi lần làm một kiểu, mấy năm nay thời gian rảnh rỗi của bà ta càng ngày càng nhiều, bà ta rất thích đi thẩm mỹ viện.”
“Những thứ em nói, cũng có khả năng là hàng giả.”
“Không, tôi đã lén xem điện thoại của bà ta, tin nhắn ngân hàng chuyển tiền liên tục, số dư tài khoản có tới mấy chục triệu tệ.”
Đúng là điều này có vẻ vô cùng khó hiểu. Một người phụ nữ sở hữu tài sản lên đến hàng trăm vạn lại sống chật vật trong một căn nhà trệt nhỏ hẹp ở khu hẻm vắng vẻ, một nơi đủ thành phần phức tạp, đi lại cũng không tiện.
“Tôi nghi ngờ bà ấy là kẻ buôn người!”
Câu nói của tôi khiến viên cảnh sát giật mình đứng bật dậy. Vụ việc này đã vượt ra khỏi phạm vi của một vụ án cá nhân thông thường, nó liên quan đến an ninh xã hội.
“Em có bằng chứng gì không?”
Vẻ mặt viên cảnh sát nghiêm túc, toát lên sự uy nghiêm.
“Có.”
Tôi đã chuẩn bị kỹ lưỡng.
Tôi đưa cho viên cảnh sát một chiếc USB, bên trong chứa đầy đủ các loại bằng chứng, bao gồm ghi âm, video, lịch sử trò chuyện, ảnh chụp…
Tôi bắt đầu giải thích.
“Vào thời điểm tôi học cấp hai, có một ngày thứ bảy, bà ta ra khỏi nhà vào hơn nửa đêm. Ban ngày hôm đó, bà ta có vẻ rất bồn chồn. Vì tò mò, tôi đã lén đi theo bà ta. Từ xa, tôi nghe thấy bà ta nói chuyện với một người đàn ông. Tôi linh cảm có chuyện chẳng lành nên đã nhanh chóng về nhà và ghi lại toàn bộ nội dung cuộc đối thoại.”
Tôi đưa cho cảnh sát một cuốn nhật ký được chụp ảnh. Do thời gian lâu quá rồi, trang giấy đã ố vàng.
Trên trang giấy có một số từ ngữ mà lúc đó tôi không xác định được, được đánh dấu bằng cách ghép vần.
Cảnh sát cau mày, nhấp mở một đoạn video.
“Khoảng bốn năm trước, do công việc, tôi cần kiếm một chiếc điện thoại cũ. Khi tan tầm trên đường về nhà, tôi nhìn thấy một người phụ nữ có vóc dáng rất giống bà ta. Tôi muốn chạy đến gọi bà ta, nhưng bà ta đã kéo một bé gái đến ven đường. Cửa xe Minibus vừa mở ra, có người từ trên xe xuống túm bé gái lôi lên xe, tôi vội vàng lấy điện thoại ra quay video.”
Hình ảnh trong video chỉ quay được góc nghiêng của người phụ nữ, bé gái bị túm lên xe, chiếc Minibus nhanh chóng gào rú chạy đi.
Tuy nhiên, lượng thông tin trong video đã đủ, bởi vì tôi đã quay được biển số xe.
Đây là bằng chứng quan trọng nhất, có sức thuyết phục cao nhất.
“Đây là lần duy nhất tôi ghi âm được trong ba năm. Hình như có người vừa làm hỏng việc gì đó, bọn họ rất cẩn thận để không bị phát hiện. Hơn nửa đêm mà bà ta cứ liên tục gọi điện thoại. Lúc đầu, giọng bà ta rất nhỏ, sau đó bà ta trực tiếp mắng oang oang.”
Nội dung ghi âm có đầy đủ các cụm từ như “giá”, “khu vực xa xôi”, “cột chắc đừng cho nó chạy”, “người mua”, v.v.
Những người làm ăn đàng hoàng sẽ không bao giờ nhắc đến những điều này, vì đây đều là hoạt động vi phạm pháp luật, có thể dẫn đến truy cứu trách nhiệm hình sự.
Cảnh sát nói: “Em đi về trước đi. Sau khi chúng tôi kiểm tra tính xác thực của những bằng chứng mà em cung cấp, nếu đúng sự thật, chúng tôi sẽ lập tức lập án điều tra. Sau đó, chúng tôi sẽ cần sự phối hợp của em. Cảm ơn em đã hợp tác.”
Tôi gật đầu.
Tôi hỏi: “Tôi có thể chia sẻ trải nghiệm của mình lên mạng xã hội không? Tôi nghĩ rằng càng có nhiều người lên tiếng, chúng ta càng có thể bảo vệ quyền lợi của bản thân tốt hơn.”
Cảnh sát suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Tạm thời không được. Việc này có thể khiến kẻ phạm tội biết được tin tức và di dời địa điểm hoạt động, gây bất lợi cho quá trình điều tra của chúng tôi.”
Tôi tỏ ra thông cảm.
“Có tin tức gì chúng tôi sẽ thông báo cho em ngay.”
Tôi cùng Tề San San bước ra khỏi đồn cảnh sát, trời đã tối. Tôi không muốn về nhà, nên cùng cô ấy đi dạo trên con đường vắng người.
Cô ấy mỉm cười hỏi tôi: “Kế hoạch của chúng ta thành công rồi sao?”
“Sắp rồi, nhưng còn một việc nữa.”
Chúng tôi nhìn nhau, cười.
“Cô nói xem, chúng ta có phải thiên kim thật giả khổ nhất không?”
Tôi thở dài, trả lời: “Đúng vậy. Cho dù là tiểu thuyết hay phim truyền hình, thiên kim thật sự trở về nhà sẽ nhận được yêu thương, còn thiên kim giả thoát khỏi nhà giàu thì ngày càng tốt, chỉ có chúng ta, dù thế nào cũng không thoát khỏi.”
“Mau chóng kết thúc chuyện này thôi, chúng ta sẽ có cuộc sống tốt đẹp hơn.”
Tôi nhìn cô ấy, khuôn mặt thanh tú, trùng khớp với khuôn mặt trong ký ức tuổi trẻ của tôi. Mấy năm nay, cô ấy dường như không thay đổi gì.
“Cám ơn cô đã đi cùng tôi lâu như vậy, nếu không có cô tôi sẽ không dám làm đến nước này.”
Tề San San thong thả xoa đầu tôi, không để ý mà nói: “Cảm ơn tớ làm gì? Muốn cảm ơn thì cảm ơn ông trời đi. Ông ấy không đành lòng nhìn hai đứa mình chịu khổ, nên đã cho chúng ta thành bạn học, cho chúng ta quen biết nhau, cho chúng ta an ủi lẫn nhau.”
“Lúc đó cậu đột nhiên hỏi tớ, bọn họ có phải bố mẹ ruột của tớ hay không, làm tớ hoảng sợ.”
“Ai nha, lúc đó tớ không hiểu chuyện. Cậu lớn lên thật sự rất giống Lưu Hiểu Phỉ, quả thực chính là bản sao thời trẻ của bà ta. Lúc ấy tớ bị bọn họ đánh đập lâu như vậy, không chỉ một lần mà nghi ngờ chính mình không phải con ruột của họ, nào có ai đối xử tàn nhẫn với con ruột của mình như vậy? Sau khi nhìn thấy cậu, tớ cảm thấy mình đã tìm được chân tướng.”
“Sự thật chứng minh, hai vợ chồng họ không một ai bình thường.”
Tề San San gật mạnh đầu: “Có điều coi như bọn họ làm được một chuyện tốt, trên phương diện tiền bạc bọn họ chưa bao giờ bạc đãi tớ, nếu không sao tớ có tiền trả viện phí cho cậu chứ? Lúc ấy cậu bệnh nghiêm trọng như vậy, nếu cậu không còn thì cả đời tớ coi như phải chôn vùi tại nhà họ Tề.”
“Tớ nhớ rõ, đấy là khoảng thời gian đen tối nhất cuộc đời mình, phải giãy giụa trong vũng bùn tìm một lối thoát.”
“Nếu tớ không vào địa ngục, thì phải có người vào, bọn họ chạy không thoát được đâu.”
Có người nói, tra tấn tinh thần còn đáng sợ hơn tra tấn thể xác. Tôi đồng ý.
Bị bạo lực ngôn từ đến mức không dám ngẩng đầu, sống trong bóng tối ngày qua ngày, không thấy ánh mặt trời.
Tôi từng không thích nói chuyện, luôn cúi đầu. Nhưng tôi học tập rất tốt, tôi tin rằng tri thức có thể thay đổi vận mệnh, đó là thứ duy nhất tôi có thể nắm lấy.
Tề San San phát hiện ra tôi trong một góc khuất. Tôi không dám đến gần, cô ấy là mây trên bầu trời cao, còn tôi là cỏ dại thấp hèn dơ bẩn.
Cô ấy nói cho tôi biết mọi thứ không phải như vậy, gỡ bỏ lớp vỏ bọc lộng lẫy, là cảnh bị nhốt dưới hầm ngầm nửa tháng, là khuôn mặt sưng tấy, là những vết bầm tím sau lưng.
Vì có chung trải nghiệm, nên chúng tôi đồng cảm với nhau.
Qua những trải nghiệm, chúng tôi dần hé lộ tiếng lòng của mình với nhau. Lấy hết can đảm, tôi bắt đầu giao tiếp, kết nối với người khác. Tôi nếm trải cảm giác tạm biệt bản thân tự ti, để trở thành một con người rộng mở, một phiên bản hoàn toàn khác biệt so với chính mình trước đây.
Tôi dần dần hiểu ra, chịu đựng chỉ sẽ khiến bản thân càng thêm tồi tệ.
Quyết tâm tự cứu lấy bản thân, trừng trị kẻ ác, chúng tôi đồng lòng tiến hành kế hoạch.
Nghĩ đến đây, ta không khỏi cảm thán: “San San, cậu thật dũng cảm!”
Cô ấy đóng vai trò chủ chốt trong kế hoạch này, thậm chí sẵn sàng hy sinh danh tiếng của bản thân để khiến cho danh dự của nhà họ Tề trở nên thối nát.
“Cậu cũng dũng cảm không kém, chính cậu đã cung cấp video camera của nhà họ Tề. Chúng ta đã thành công bước đầu tiên, tất cả đều nhờ vào lòng dũng cảm của cả hai.”
Đúng vậy, chúng tôi đều dũng cảm.