Thiên Kim Thật Giả - Chương 1
1.
Tề San San lại đến tìm tôi.
Vẫn là con đường rợp bóng cây quen thuộc trong khuôn viên trường học, vẫn là giờ tan trường náo nhiệt, tôi nhìn cô ấy hận không thể tuyên bố với cả thế giới rằng chúng tôi là hai chị em sinh đôi.
“Nhậm Đình, bố mẹ thực sự rất mong cậu trở về, cậu mới là con gái ruột của họ. Tôi xin lỗi, tôi đã tu hú chiếm tổ của cậu lâu như vậy. Bố mẹ đối xử với tôi rất tốt, tôi thật sự muốn báo hiếu cho họ, tôi chỉ xin cậu đừng đuổi tôi đi!”
Tề San San nhíu mày, mắt rưng rưng.
Lại là trò cũ rích, biến tôi thành kẻ ác. Mọi người xung quanh đều dừng bước, giơ điện thoại lên quay phim, nhìn màn kịch hài hước này.
Sự kiên nhẫn của tôi đã sớm vơi hết từ lâu.
Tôi đưa tay ra sau, lấy ra một chiếc loa phóng thanh.
“Thứ nhất, tên tôi không phải Uy…”
Sai rồi, bắt đầu lại.
“Tề San San, tôi không muốn nói nhiều với cô nữa, tôi nói lại lần cuối. Thứ nhất, tôi sẽ không quay về, cô muốn đi báo hiếu thì cứ đi. Thứ hai, tôi không muốn diễn trò thật giả thiên kim với cô, cô không cần giả vờ yếu đuối ở đây. Thứ ba, bố mẹ nuôi của tôi đối xử với tôi rất tốt, họ yêu thương tôi, và tôi cũng yêu thương họ.”
Tôi cầm loa, đi vòng quanh Tề San San một vòng lại một vòng. Loa liên tục phát ra đoạn ghi âm, khiến biểu tình của Tề San San từ kinh ngạc biến thành xấu hổ.
Thật buồn cười, nếu không phải tại nó tiện lợi thì sao tôi có thể đi học mà lại đem theo cái thứ đen sì to tướng này chứ?
Có đôi ba lần Tề San San muốn mở miệng, nhưng tôi không nói lời nào, chỉ đưa loa trong tay về phía cô ấy.
Càng ngày càng có nhiều người xúm chụm lại ở con đường rợp bóng cây, tất cả là do tiếng loa to thu hút.
“Có chuyện gì vậy? Đó là Tề San San sao?”
“Hình như là, hai người đang cãi nhau…”
“Cô ấy chính là Tề San San đó hả? Giáo viên của chúng ta thường xuyên khen ngợi cô ấy, sao lại làm chuyện như thế?”
“Nhậm Đình! Cậu tắt loa đi! Cậu muốn cả hai chúng ta đều nổi tiếng sao? Việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, cậu có biết không?”
Tề San San đột nhiên tức giận, muốn giật lấy loa của tôi.
Tôi hất tay cô ấy ra, khiến cho cô ấy ngã sõng soài ra đất!
Từ lúc nào tôi lại trở thành đô vật Mỹ thế này?
“Tề San San, giả trân quá nhỉ? Tiếp theo cô định ôm bụng kêu đau, nói đứa con trong bụng gặp nguy hiểm rồi đúng không?”
Tề San San không nói gì, chỉ khóc òa lên.
Tôi thấy không ổn. Vừa khóc, cô ấy đã biến thành nạn nhân.
Đúng như dự đoán, ngay lập tức có người bênh vực xuất hiện.
“Dù thế nào cũng không thể đánh người chứ?”
Nghe câu này, tôi tức cười.
Tôi đi theo tiếng nói chen vào đám người, đến trước mặt một thanh niên cao to.
“Hồi nãy là cậu nói à?”
“Tôi nói đó thì sao? Cậu đang thẹn quá hóa giận đấy à? Mọi người đều đang nhìn kìa! Có người muốn che miệng người khác, không cho phép họ nói lời công bằng!”
“Ai muốn che miệng cậu? Tôi thành thật muốn mời cậu gia nhập vào hội lên án.”
“Tôi không đi.”
“Không được, cậu phải đi!”
Tôi tiến lên túm lấy vạt áo của hắn, hắn né tránh, khiến tôi lùi lại mười bước rồi ngã sõng soài ra đất.
“Dù thế nào cũng không nên đánh người chứ?”
Hay lắm, giờ thì đối tượng bị lên án công khai đã biến thành hắn.
Bây giờ tôi với Tề San San đều ngồi dưới đất, tôi cũng lười đứng lên.
“Tề San Sa, hôm nay tôi nói rõ cho cô biết, nếu cô còn đến tìm tôi nữa, vậy chứng tỏ trình độ nghe hiểu của cô rất kém, việc cô cần làm là về học lại một khóa tiểu học cấp tốc đi.”
“Ngoài ra, cho dù xét nghiệm ADN là thật, thì hai mươi năm tình cảm giữa tôi và bố mẹ nuôi không phải là giả. Chưa kể, tôi còn phải đến bệnh viện để chăm sóc mẹ tôi.”
Tôi cầm cặp sách lên rồi chạy ra ngoài như một cơn lốc, chỉ trong chớp mắt đã chạy ra khỏi cổng trường.
Ngồi trên xe buýt, tôi mở điện thoại ra xem Weibo.
Bài đăng tố cáo Tề San San đã thu hút rất nhiều lượt xem và bình luận. Mọi người đều thích hóng hớt chuyện drama.
Hiệu quả của bài đăng này quả thực không tồi. Có lẽ chẳng mấy chốc, sẽ có những “thánh soi” mạng xã hội tìm ra mọi thông tin về Tề San San, bao gồm quá khứ, phẩm chất, thân thế của cô ấy. Tất nhiên, họ cũng sẽ tìm ra tôi, vì tôi là một nhân vật chính khác trong câu chuyện này.
Một lúc sau, WeChat vang lên tiếng thông báo. Tề San San đã gửi cho tôi một tin nhắn WeChat dài dòng, đầy những lời lẽ sướt mướt. Tuy nhiên, chỉ có câu cuối cùng là điều tôi quan tâm: “Tôi chỉ xin cậu đừng đuổi tôi đi”.
Đây là mật mã giữa hai chúng tôi, không ai biết.
Tôi trả lời cô ấy một câu: “Đừng đến làm phiền tôi.”
2.
Bố mẹ nuôi của tôi thực sự bị bệnh, nhưng là do tôi làm họ tức giận phát bệnh.
Thu lại nụ cười trên môi, tôi lặng lẽ bước vào bệnh viện.
Mùi thuốc nồng nặc trong bệnh viện khiến tôi khó chịu. Nghĩ đến việc phải ở đây thêm nửa tháng, tôi chỉ muốn nôn mửa.
Vừa nhìn thấy tôi, mẹ nuôi đã mắng ầm lên, giọng nói chua ngoa thu hút sự chú ý của những bệnh nhân khác đang đi ngang qua.
“Mày còn mặt mũi đến đây? Có phải thấy tao nằm trên giường bệnh mày vui lắm đúng không?”
Đương nhiên là tôi vui.
“Mẹ, sao mẹ có thể nghĩ về con như vậy? Con…”
Lời nói của tôi bị bà ta cắt ngang.
“Con cái gì mà con? Tao khổ cực nuôi mày ăn học đến lớn như vậy, mày không hiếu kính tao thì thôi, còn ngày nào cũng làm tao tức giận!”
Giọng của bà ta ồn ào, cảm xúc còn dồn dập, dẫn đến người bệnh ngoài hành lang đều ló đầu vào phòng bệnh hóng hớt.
“Mẹ, con đâu có chọc mẹ giận đâu?”
Tôi uất ức nhỏ giọng nói, mẹ nuôi nghe vậy càng tức giận hơn, bà ta dùng tay chỉ vào mũi tôi.
“Mày còn muốn làm tao tức thế nào nữa? Phải đến khi tao tức chết mày mới vui đúng không! Trần Vĩ tuấn tú lịch sự, lại là con một trong nhà, một người tốt như vậy sao mày không chịu cưới?”
“Mẹ! Sao mẹ có thể nhẫn tâm đẩy con vào hố lửa? Trần Vĩ mấy năm trước ăn chơi sa đọa bên ngoài, mắc bệnh lây qua đường sinh dục, huống hồ năm nay ông ta đã gần năm mươi tuổi, còn có một đứa con riêng. Con năm nay mới hai mươi tuổi, mẹ muốn con đi làm mẹ kế cho người ta sao!”
Tôi nghẹn ngào khóc lóc kể lể.
“Mẹ kế thì sao nào? Mày cứ coi như đấy là con ruột đi, sau hai năm lại cùng Trần Vĩ sinh thêm một đứa con trai kháu khỉnh, địa vị của mày sẽ vững chắc! Chờ nó chết rồi, tài sản của nhà nó chẳng phải là của mày sao?”
“Mẹ! Ông ta mắc bệnh lây qua đường sinh dục! Căn bản là không thể chữa khỏi!”
“Thì sao? Mày lấy được tiền của nó là được rồi?”
Nét mặt mẹ nuôi toàn là vẻ mất kiên nhẫn.
“Mẹ, con còn trẻ khỏe mạnh, sức khỏe của con đối với mẹ không quan trọng bằng tiền sao?”
Tôi chất vấn bà ta.
“Thứ hao tiền tốn của nói nhiều làm gì? Tao không quan tâm mấy thứ linh tinh đó, nói chung là mày phải gả cho Trần Vĩ!”
Mẹ nuôi trừng mắt sắp nứt tới nơi rồi.
Tôi không phản bác lại, im lặng rơi nước mắt. Những bệnh nhân ở giường xung quanh đều nhìn tôi với vẻ đồng cảm.
“Mày khóc lóc cho ai xem? Làm như tao đang bắt nạt mày vậy!”
Tôi không nói gì.
“Nói chuyện với mày mà như nói với người câm!”
Mẹ nuôi cầm bình giữ nhiệt trên bàn ném về phía tôi.
“Chị ơi, chị cũng bớt nói vài câu đi.”
Dì bên cạnh không thể nhìn nổi nữa.
“Chuyện của tao liên quan gì đến mày? Á à? Mày ở đây nói mát à?”
Dì ấy bị nghẹn họng, im lặng không nói gì nữa.
“Mày ngày ngày chỉ biết đọc sách có ích lợi gì? Cái bằng cấp chó má của mày đổi được tiền không? Bây giờ còn muốn làm tao tức giận!”
“Mẹ, con còn chưa tốt nghiệp, hơn nữa con vào đại học sẽ không tốn của mẹ một đồng nào, ngay cả tiền viện phí của mẹ cũng là con trả.”
“Tốt! Bây giờ mày đủ lông đủ cánh rồi đúng không? Từ nhỏ đến lớn mày dùng tiền của tao hết bao nhiêu? Mày có bao giờ làm tao vừa lòng chưa? Khi còn nhỏ làm việc nhà, làm vỡ bao nhiêu cái đĩa! Linh tinh đủ thứ mày gây ra bắt tao phải trả tiền, tao còn phải lo việc kinh doanh mày biết không? Lớn rồi vẫn chưa thôi, tao nằm viện còn không phải do mày làm tao tức đến mức ngã à? Lau nhà mày lau nhiều nước thế, tao không té ngã mới là lạ!”
Mẹ nuôi lải nhải, tôi thật sự chịu không nổi, bụm mặt chạy ra ngoài.
Bên ngoài không khí thật tươi mát, tôi gọi xe taxi đến nhà họ Tề.