Thiên Kim Hàng Thật Giá Thật - Chương 2
Chương trình phát sóng trực tiếp rất nhanh chóng bắt đầu.
Nhóm sản xuất tất nhiên sẽ chú trọng đến mối quan hệ “CP” của Diệp Ôn Ôn và Cố Ngôn Triệt, vì thế cách bố trí ghế ngồi rất đặc biệt — giữa hai chiếc ghế sofa là một chiếc ghế nối với nhau, phía sau còn có một hình trái tim.
Rõ ràng là ghế dành riêng cho cặp đôi. Diệp Ôn Ôn vào đầu tiên, đương nhiên ngồi vào nửa bên trái của chiếc sofa hình trái tim.
Sau đó, đến lượt tôi.
Tôi liếc qua, thấy bên cạnh có một chiếc ghế, chắc là dành cho tôi. Tôi bỏ qua chiếc ghế đó, trực tiếp ngồi vào nửa bên phải của chiếc sofa hình trái tim.
Bình luận tràn ngập: [???]
Ngay lập tức, khán giả bắt đầu bình luận, chỉ trích tôi không ngừng.
[Giang Trúc Tâm có vấn đề à? Chiếc ghế này rõ ràng dành cho Cố Ngôn Triệt mà.]
[Cô ta ngồi đó là có ý gì, đừng làm hỏng việc chúng tôi muốn ‘ship’ CP được không?]
[Tôi muốn xem Ôn Ôn và A Triệt, ai muốn nhìn cái mặt to của cô ta ngồi ở vị trí trung tâm?]
Diệp Ôn Ôn mặt đỏ lên vì tức giận, nhưng đây là trước máy quay, cô ta vẫn phải giữ hình ảnh là một cô gái dịu dàng, không thể mắng tôi được.
Vì vậy, cô ta với vẻ dịu dàng nói với tôi: “Trúc Tâm, chỗ ngồi này là của A Triệt.”
“Á?” Tôi giả vờ ngạc nhiên: “Chỗ này không có ghi tên mà.”
Ngay lúc đó, Cố Ngôn Triệt bước vào, tôi lập tức ngẩng đầu hỏi anh: “Cố Ngôn Triệt, tôi có thể ngồi ở đây không?”
Cố Ngôn Triệt nhìn Diệp Ôn Ôn, người đang tỏ vẻ thất vọng, có chút do dự.
“Được rồi, tôi sẽ ngồi sang bên kia.”
Tôi đứng lên, định đi về phía chiếc ghế bên cạnh. Chiếc ghế đó có lưng ghế cứng và không vừa với cơ thể, chương trình phải ghi hình trong suốt bảy tám giờ, rất mệt.
Hơn nữa, tôi còn bị thương ở lưng từ khi nhỏ, khi đó tôi cùng Cố Ngôn Triệt đi trượt băng, tôi đã bị ngã khi bảo vệ nó.
Quả nhiên, Cố Ngôn Triệt nhìn thấy chiếc ghế, lập tức gọi tôi lại.
“Chị ngồi sofa đi, em ngồi ghế này là được.”
Vừa dứt lời, bình luận trực tiếp đều ngớ người.
[Sao thế? Sao ảnh đế Cố đột nhiên không bảo vệ vợ nữa rồi?]
[Sao anh ấy lại đối xử tốt với kẻ tâm cơ bám đuôi này vậy?]
[Tôi hiểu rồi, chắc là do anh ấy nể bố mình thôi.]
[Cô Giang Trúc Tâm này đúng là ác độc, yêu không được Cố Ngôn Triết thì đi làm mẹ kế của anh ấy!]
Đoàn chương trình đâu dám để Cố Ngôn Triệt ngồi ghế lẻ, vội vàng kê thêm một chiếc sofa đơn.
Lúc này, tôi ngồi giữa, bên phải là Cố Ngôn Triệt, bên trái là Diệp Ôn Ôn. Cặp đôi giờ bị tôi chia cách.
Tôi vui vẻ tận hưởng.
Cố Ngôn Triệt cũng không thấy vấn đề gì. Chỉ có Diệp Ôn Ôn là tức đến phát đ//iên.
Tôi biết từ lâu rằng Diệp Ôn Ôn đã bỏ tiền mua chuộc trưởng phòng đạo cụ của chương trình.
Chiếc ghế lẻ kia là do cô ta sắp xếp để làm tôi khó chịu.
Và với tính cách của cô ta, có lẽ đã nghĩ sẵn cách tương tác với Cố Ngôn Triệt và tạo đề tài hot.
Kết quả là giờ tôi chen vào giữa, mọi kế hoạch của cô ta đều tan thành mây khói.
Quả nhiên, tâm trạng bất ổn của Diệp Ôn Ôn bắt đầu bộc phát.
Cô ta làm như vô tình huých tôi: “Trúc Tâm, cô cứ lộ mặt lên chương trình thế này, bố sẽ không vui đâu nhỉ? Dù sao thế hệ đó rất truyền thống, thích những người phụ nữ biết chăm sóc gia đình hơn.”
Tôi cười lạnh: “Tổng giám đốc Cố chỉ lớn tuổi thôi, chứ không phải sống ở thời nhà Thanh.”
Tôi đáp lại không chút nể nang, fan của Diệp Ôn Ôn trong phần bình luận lập tức mắng chửi tôi.
[Ôn Ôn của chúng ta có lòng tốt góp ý mà cô ta lại như nuốt phải thuốc súng vậy?]
[Con nhỏ họ Giang này chỉ ghen tị với Ôn Ôn thôi, Ôn Ôn nói gì cô ta cũng phải phản bác.]
[Chỉ có Ôn Ôn là đơn thuần, còn chịu làm bạn với con hồ ly muốn c//ướp bạn trai của mình như Giang Trúc Tâm.]
Tôi không dừng lại, bình thản nói với Diệp Ôn Ôn: “Còn nữa, con gái thì phải có giáo dục, đừng vội gọi người khác là bố. Cô và Cố Ngôn Triệt mới hẹn hò một tháng, chưa đến mức bố cậu ta là bố cô đâu.”
Trong mắt Diệp Ôn Ôn lóe lên sự căm ghét nhưng cô ta nhanh chóng cúi đầu, dịu dàng nói: “Cô là trưởng bối, dạy dỗ tôi là điều nên làm, tôi nghe cô là được rồi.”
Cô ta nói vậy, khán giả lại càng mắng chửi tôi dữ dội hơn.
[Con gái tôi thật đáng thương và biết điều, Giang Trúc Tâm đối xử với cô ấy như vậy mà cô ấy vẫn xem Giang Trúc Tâm là trưởng bối.]
[Giang Trúc Tâm nghĩ mình là trưởng bối cái thá gì? Ông Cố chắc cùng lắm là thấy cô ta trẻ đẹp nên chơi đùa thôi, thật nghĩ mình có cửa vào hào môn à?]
[Nhà họ Cố chỉ cưới những cô gái dịu dàng, có học thức như Ôn Ôn thôi, Giang Trúc Tâm đừng mong bước chân vào nhà họ Cố.]
Cũng có vài người bênh vực tôi.
[Tuy là vậy, nhưng lời của Diệp Ôn Ôn cũng khó nghe thật, còn nói gì mà tổng giám đốc Cố không thích phụ nữ xuất đầu lộ diện… Bà ngoại tôi 80 tuổi còn cấp tiến hơn thế.]
[Hơn nữa, Giang Trúc Tâm và Cố ảnh đế quen nhau từ nhỏ, cũng coi là thanh mai trúc mã, ai giành chồng ai còn chưa biết chắc đâu?]
Nhưng tiếng nói của họ rất yếu ớt, hoàn toàn bị chìm trong làn sóng mắng chửi tôi.
Giữa lúc chương trình quay đến nửa chừng, một chuyện lớn xảy ra.
Tổng giám đốc Cố và vợ cũ của ông ấy, bị cánh săn ảnh bắt gặp khi đang hẹn hò.
05
Khi tin tức truyền đến, tôi và Cố Ngôn Triệt nhìn nhau, trong lòng đều ngập tràn niềm vui. Nhưng không ngờ lại có người còn vui mừng hơn chúng tôi.
Khóe miệng của Diệp Ôn Ôn gần như nở nụ cười đến tận trời.
Khi chương trình tạm nghỉ giữa chừng, cô ta lén lút đến bên cạnh tôi, cười đắc ý nói: “Thế nào, Giang Trúc Tâm, tổng giám đốc Cố bây giờ muốn tái hợp với vợ cũ rồi, giấc mộng bước vào hào môn của cô coi như tan vỡ hoàn toàn rồi nhé.”
Tôi lười chẳng muốn đáp lời cô ta, nhưng cô ta lại không buông tha, than thở: “Ngày trước chúng ta cùng vào công ty, cô nổi tiếng hơn tôi cả một trời một vực, tôi chỉ có thể nhún nhường cầu xin cô kéo tôi lên với vài tài nguyên… Lúc đó, chắc cô không nghĩ rằng tôi có ngày hôm nay đâu nhỉ?”
Không trách được Diệp Ôn Ôn lại đắc ý như vậy. Nhà họ Cố lớn mạnh, căn cơ sâu dày, ai cưới vào nhà đó đều có thể coi là cá chép vượt vũ môn.
Hiện tại mọi người xung quanh cũng đều ngầm thừa nhận Diệp Ôn Ôn sẽ là thiếu phu nhân tương lai của nhà họ Cố, vì vậy ai nấy đều kính trọng cô ta, sợ đắc tội với cô ta.
Nhưng tôi thì không bận tâm.
Lạnh lùng cười, tôi liếc nhìn Diệp Ôn Ôn: “Không nghĩ cô có ngày hôm nay à? Sao nào, hôm nay cô có gì đặc biệt à? Đặc biệt ngốc hả?”
Diệp Ôn Ôn tức điên lên, nghiến răng nói: “Giang Trúc Tâm, chờ đấy, đợi tôi gả vào nhà họ Cố rồi, phong sát cô chỉ là chuyện một câu nói thôi.”
Tôi bắt chước giọng nói ẻo lả của cô ta trên sân khấu, làm ra vẻ đáng thương: “Thật đáng sợ quá, hu hu hu.”
Diệp Ôn Ôn thấy tôi chẳng hề sợ hãi, còn dám châm chọc cô ta, lập tức tức tối, phẫn nộ đi tìm Cố Ngôn Triệt.
Nhưng cô ta tìm khắp nơi cũng không thấy Cố Ngôn Triệt đâu.
Rất đơn giản, vì Cố Ngôn Triệt đã đến tìm tôi ngay sau khi cô ấy rời đi.
Nó nhìn tôi với đôi mắt đẫm lệ. Tôi cũng nhìn nó với đôi mắt đẫm lệ.
Rồi, chúng tôi xúc động ôm nhau.
“Cuối cùng hai người họ cũng tái hợp rồi!”
Cố Ngôn Triệt rơi nước mắt: “Từ nay trở đi chúng ta cuối cùng cũng có cả bố và mẹ rồi!”
Tôi cũng rơi nước mắt: “Nếu hai người họ không tái hợp, chị làm người truyền tin này cũng mệt chet đi được.”
Tôi và Cố Ngôn Triệt chìm đắm trong niềm vui khi bố mẹ cuối cùng cũng tái hợp, hoàn toàn không nhận ra Diệp Ôn Ôn đã quay lại.
Cô ta tình cờ nhìn thấy cảnh này từ xa.
Nhìn thấy tôi và Cố Ngôn Triệt ôm chặt lấy nhau, Diệp Ôn Ôn tức đ//iên lên. Nhưng cô ta không dám chỉ trích Cố Ngôn Triệt, chỉ có thể đợi nó rời đi rồi tức tối đến tìm tôi.
Tôi đang trong phòng trang điểm để dặm lại trang điểm thì bị cô ta túm lấy và lôi đến một nơi vắng vẻ.
“Giang Trúc Tâm, cô không biết xấu hổ à? Tổng giám đốc Cố không cần cô nữa, cô lại dày mặt quay lại quyến rũ A Triệt sao?”
Tôi nhìn Diệp Ôn Ôn, không nói gì.
Diệp Ôn Ôn cao giọng: “Không nói gì? Cô cũng biết mình là một con điếm nên không dám lên tiếng phải không?”
Không phải vậy.
Tôi không nói gì, chỉ là vì…
Vừa rồi trong phòng trang điểm, tôi đã đeo mic lên.
Lúc này, lời của Diệp Ôn Ôn qua mic của tôi, đã được ghi âm lại đầy đủ trong buổi phát trực tiếp.
Ở nơi mà chúng tôi không nhìn thấy, bình luận trực tiếp đã bùng nổ.
[Tôi có nghe nhầm không, đây là Diệp Ôn Ôn?]
[Diệp Ôn Ôn không phải là bông hoa nhỏ ngoan hiền dịu dàng sao, đây là lời mà bông hoa nhỏ có thể nói ra sao?]
[Không ổn rồi, tôi cảm thấy nguy hiểm, ngôi nhà của tôi dường như sắp sập…]
Diệp Ôn Ôn hoàn toàn không biết gì về việc fan hâm mộ của mình đang bỏ đi hàng loạt, trong cơn bực tức, cô ta châm một điếu thuốc, vừa hút vừa dùng ngón tay chỉ vào tôi một cách thô lỗ: “Đừng để tôi thấy cô quyến rũ A Triệt nữa, nếu không tôi sẽ mua tám trăm tài khoản truyền thông để hủy hoại cô.”
Nói xong, Diệp Ôn Ôn quay người rời đi.
Trở lại trường quay, cô ta nở nụ cười dịu dàng với Cố Ngôn Triệt, chạy đến ôm cậu ta: “A Triệt, mặc dù chỉ xa nhau một lát nhưng em đã bắt đầu nhớ anh rồi.”
Nói xong câu thoại được sắp đặt tỉ mỉ này, Diệp Ôn Ôn lập tức nhìn lên màn hình lớn. Cô ta muốn thấy những bình luận của fan đang phát cuồng.
Nhưng phát hiện màn hình lớn đã bị tắt, chúng tôi không thể nhìn thấy bình luận trực tiếp của cư dân mạng nữa.
“Chuyện này là sao?” Diệp Ôn Ôn ngạc nhiên.
“Không có gì đâu, chỉ là theo quy trình chương trình thôi, các phần tiếp theo sẽ không hiển thị bình luận của khán giả nữa.” Đạo diễn giải thích với cô ta.
Thực ra không phải vậy.
Chỉ trong vài phút vừa rồi, đạo diễn đã quyết định tạm thời.
Vài câu chửi bới vừa rồi của Diệp Ôn Ôn khiến lượng phát sóng và thảo luận của chương trình tăng vọt.
Theo trực giác, anh ta không muốn Diệp Ôn Ôn phát hiện ra điều này ngay lập tức. Mà là trong lúc hoàn toàn không hay biết… tiếp tục bộc lộ thêm con người thật của mình.
Diệp Ôn Ôn có chút tức giận: “A, sao không báo trước với chúng tôi? Anh nói xem có phải không, A Triệt?”
Nhưng cô ta phát hiện, biểu cảm của Cố Ngôn Triệt cũng có chút kỳ lạ.
“A Triệt… A Triệt?”
Cố Ngôn Triệt nhìn Diệp Ôn Ôn, ánh mắt đó rất lạ, như thể đang nhìn lại một con người khác của cô ta.
Một lúc sau, cậu ta khẽ rút cánh tay mình ra khỏi tay Diệp Ôn Ôn một chút, khẽ đáp lại một tiếng “ừ.”
Ôi, cặp Cố – Giang kia mới tuyệt!