Thiên Kim Giả Và Giấc Mơ Nuôi Lợn - Chương 4
13
Hôm đó, mẹ bảo tôi mang ít đồ ăn qua cho bà Lý ở gần nhà.
Mùa đông, ban ngày ngắn ngủi, mới tám giờ tối mà trời đã tối om như mười một giờ.
Đèn đường trên mấy con ngõ nhỏ trong làng bị hỏng, nhưng trong dịp lễ chẳng ai đến sửa.
Đêm đen như mực, tôi lấy điện thoại ra bật đèn pin.
Vừa quấn chặt áo bông dày quanh người, vừa nghĩ lát nữa về nhà sẽ làm thế nào để tranh đồ ăn với Từ Lai Phúc.
Đi đến khúc cua, đột nhiên từ trong bóng tối của rừng cây, một bóng người lao ra, đập mạnh vào sau đầu tôi.
Cơn đau dữ dội ập tới, tôi ngã xuống đất. Người đó lại đấm thêm mấy cú, như dồn hết sức lực, đánh mạnh vào người tôi.
“Con tiện nhân! Cho mày kiêu ngạo! Cho mày dám thả chó cắn tao! Lần này bị tao tóm được rồi nhé, không cho mày biết mặt thì tao không phải là đàn ông!”
Giọng nói này…
Là hắn – ông bố vô trách nhiệm đó.
Mấy hôm không thấy hắn đến, chúng tôi đều nghĩ hắn đã đi rồi, ai ngờ hắn lại mai phục ở đây.
Còn chơi trò đánh lén nữa, đúng là không có chút tinh thần thượng võ!
Tôi dùng hết sức đá mạnh vào cái chân què của hắn, hắn đau đến mức lùi lại vài bước.
Toàn thân đau nhức, tôi cố gắng đứng dậy, ổn định lại cơ thể.
Nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của tôi, hắn cười ngạo mạn:
“Xem mày lần này trốn kiểu gì! Gọi chó ra cắn tao đi! Không phải giỏi lắm sao? Dám cãi lại bố mày? Không có tao thì con nhãi như mày làm gì có trên đời!”
Hắn túm lấy vai tôi. Tôi nhìn đúng thời điểm, dùng một cú quật vai mạnh mẽ, ném hắn xuống đất.
“Định đánh lén à? Hôm nay không đánh cho mày răng rơi đầy đất thì đúng là phụ lòng cái đai đen của tao!”
“Đai đen gì?”
Tôi nhếch môi cười:
“Đai đen Taekwondo.”
Nói xong, tôi đấm mạnh vào bụng hắn một cú.
Rồi tát thêm một cái thật lực vào đầu hắn, mỗi lần đều dùng hết sức.
“Không phải muốn dạy dỗ tôi sao? Sao không ra tay đi? Tưởng tôi sợ ông à? Đồ què, đồ ăn bám, đồ cặn bã của xã hội!”
Sau đó, tôi co gối thúc mạnh vào bụng hắn, khiến hắn hét lên thảm thiết.
Nắm đấm tôi như mưa, đấm liên tục vào người hắn.
Một cú, lại một cú.
Hắn đau đến mức rên rỉ:
“Cô gái, cô gái ơi, tôi sai rồi! Đừng đánh nữa! Nể tình chúng ta là cha con mà tha cho tôi đi, tôi xin cô!”
Tôi ra tay tàn nhẫn, nhanh và mạnh, nhìn sắp sửa đánh cho hắn mặt mũi sưng như đầu lợn.
Đúng lúc đó, có người ôm lấy tôi từ phía sau, kéo tôi ra khỏi hắn vài bước.
“Đủ rồi, Minh Quang, bình tĩnh lại.”
Bên tai vang lên giọng nói quen thuộc, nhờ ánh trăng mờ, tôi nhận ra người giữ tôi lại là Chúc Vân Thanh.
Phù Hỉ Lạc và mẹ cũng đứng ở gần đó.
14
Mẹ phát hiện tôi lâu quá không về, đúng lúc Phù Hỉ Lạc và mọi người tới nhà cùng đón Tết, bà bảo cô ấy nhắn tin WeChat cho tôi.
Nhưng tôi mãi không trả lời, mẹ thấy không ổn.
Thế là mọi người chia nhau ra dọc đường tìm tôi.
Khi họ tìm thấy tôi, vừa đúng lúc nhìn thấy cảnh tôi tung cú đấm mạnh vào người đàn ông đó.
Tôi cố gắng vùng ra khỏi vòng tay của Chúc Vân Thanh, nhưng anh ta ôm quá chặt.
“Buông ra! Để tôi đánh cho hắn gãy răng, quỳ xuống gọi tôi là bà cô!”
Gã đàn ông như vớ được cọng rơm cứu mạng, ôm lấy chân mẹ, liên tục van xin:
“Tôi sai rồi! Tôi không dám nữa! Tôi sẽ không làm vậy nữa, tha cho tôi!”
Mẹ cười lạnh, xoay tay một vòng rồi giáng thẳng vào đầu hắn một cái “chát” rõ to.
Như thể cuối cùng cũng tìm được cách trút hết những ấm ức bấy lâu.
“Buông chân tôi ra! Ông là loại người gì tôi còn không rõ sao? Cút đi!”
Phù Hỉ Lạc kéo váy chạy đến, tung một cú đá thẳng vào ngực hắn.
“Ông còn mặt mũi nào mà quay lại? Biến mau!”
Gã đàn ông hoàn toàn sụp đổ, vừa xin lỗi vừa khóc lóc.
Tôi thở hổn hển, vỗ vỗ tay Chúc Vân Thanh:
“Buông ra, tôi không thở nổi rồi.”
Chúc Vân Thanh cũng là đai đen Taekwondo như tôi, sức ôm mạnh đến mức suýt bóp nghẹt tôi.
Anh như bừng tỉnh, “À” một tiếng, rồi vội vàng thả tay ra.
Mẹ đi tới bên tôi, nhờ ánh trăng lờ mờ mới thấy rõ vết thương trên mặt tôi.
Chúc Vân Thanh cũng nhìn thấy, lập tức bật ra một câu chửi thề:
“Chết tiệt! Hắn dám đánh em à?”
Không nói hai lời, Chúc Vân Thanh lao tới, đá mạnh vào người gã đàn ông.
Gã lập tức ngã lăn ra đất, chưa kịp phản ứng thì đã bị Chúc Vân Thanh túm cổ áo kéo lên.
Từ khi quen anh đến giờ, tôi chưa từng thấy anh tức giận như vậy.
Khuôn mặt anh lúc này hoàn toàn sa sầm, ánh mắt như nhìn một đống rác thối.
“Ông dám ra tay với cô ấy? Làm sao ông dám?”
Nói xong, anh chuẩn bị tung nắm đấm vào mặt gã đàn ông, tôi vội ngăn lại.
Ôi trời, suýt nữa là có án mạng rồi.
Sức của Chúc Vân Thanh mạnh hơn tôi nhiều, một cú đấm chắc chắn có thể lấy mạng người.
“Em không sao, anh đừng kích động.”
Anh nhìn tôi một cái, cuối cùng cũng thả tay, đứng dậy nhưng vẫn không quên đá thêm một cú vào người đàn ông đó.
“Đi bệnh viện.”
15
Bác sĩ kiểm tra một hồi, kết luận tôi chỉ bị xây xát nhẹ.
Còn gã đàn ông kia thì thương tích nặng hơn nhiều, khi bác sĩ hỏi, chúng tôi chỉ lén nhìn nhau, ngầm hiểu.
Rõ ràng không cần nhập viện, nhưng Chúc Vân Thanh nhất quyết bắt tôi ở lại.
Không cãi nổi anh ta, tôi đành đồng ý ở lại một đêm.
Trong phòng bệnh, Phù Hỉ Lạc nhìn tôi, rồi lại nhìn Chúc Vân Thanh, đột nhiên đứng dậy, quay người đi ra ngoài.
“Hai người nói chuyện đi, mình ra ngoài gọi điện cho mẹ.”
Chúc Vân Thanh đưa cho tôi một quả táo đã gọt vỏ, tôi nhận lấy, nghe anh nói:
“Gã đàn ông đó dám đối xử với em như vậy… Người mà tôi nâng niu trong lòng bàn tay, tôi còn không nỡ, hắn lấy quyền gì mà dám…”
Nghe quen quen, hình như tôi đã từng đọc câu này trong mấy cuốn tiểu thuyết tổng tài bá đạo.
Tôi nhướng mày:
“Tôi không ăn nổi kiểu tổng tài bá đạo đó đâu.”
Anh cười khẽ:
“Vậy à? Tôi cứ nghĩ em đọc mấy cuốn đó là thích kiểu đàn ông như vậy chứ.”
Tôi không khỏi liếc anh một cái đầy bất lực, sao anh không hiểu là đọc là một chuyện, thích lại là chuyện khác.
Sau đó, tôi lại nghe anh lên tiếng:
“Minh Quang, chúng ta nói chuyện một chút được không?”
16
Chúng tôi nhìn nhau vài giây, nhưng chẳng ai chịu mở lời trước.
Tôi thở dài, đặt quả táo lên bàn.
“Tôi biết anh muốn nói gì… Nhưng tôi không còn là tiểu thư nhà họ Phù nữa. Bây giờ chúng ta thân phận khác biệt, không môn đăng hộ đối.
“Nếu tôi cứ cố chấp ở bên anh, chẳng phải là trèo cao sao? Anh là thiếu gia nhà họ Chúc, còn tôi chỉ là người mỗi ngày trông chuồng lợn, chờ lợn con lớn lên.”
Chúc Vân Thanh cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt tôi:
“Nhưng yêu nhau là đủ rồi.”
Mũi tôi cay cay:
“Nhưng…”
Anh khẽ cười, chậm rãi tiến lại gần, ánh mắt anh long lanh, khiến tôi bất giác nín thở, giọng anh trong trẻo như rượu nồng:
“Ánh mắt là hạt giống của tình yêu, đôi mắt em nói rằng em vẫn còn yêu anh.”
Tôi hỏi:
“Nếu nhà anh và nhà tôi thực sự liên hôn, người anh kết hôn phải là đại tiểu thư nhà họ Phù. Bố anh sẽ không bao giờ đồng ý anh ở bên một thiên kim giả, chỉ biết chăm lợn như tôi.”
Chúc Vân Thanh bối rối gãi đầu:
“Ai bảo với em là hai nhà chúng ta liên hôn?”
Câu nói đó vừa thốt ra, không chỉ anh ngơ ngác mà tôi cũng ngẩn người.
Tôi lắp bắp:
“Anh… anh nói vậy là sao?”
Anh nhẹ nhàng gõ nhẹ lên trán tôi, bật cười bất lực:
“Em nghĩ nhà anh cần dựa vào liên hôn để đứng vững à?”
Tôi lắc đầu.
Nhà họ Chúc là đại gia trong giới kinh doanh, nắm giữ nhiều ngành công nghiệp lớn, chẳng cần phải dựa vào liên hôn để củng cố địa vị, vì chẳng có ai có thể lay chuyển được họ.
Có vẻ như chuyện liên hôn chỉ là tôi tự suy diễn, bố mẹ nuôi cũng chưa từng nói đó là liên hôn.
Tình huống này… thật sự xấu hổ quá.
“Chính anh đã tìm gặp bố mình để xin chuyện hôn sự. Là anh muốn cưới em nên mới có chuyện này. Bố anh cũng không quan tâm em là thiên kim thật hay giả, ông ấy nhìn nhận con người của Phù Minh Quang chứ không phải danh phận. Nói thẳng ra, nếu bố anh không hài lòng về em, chuyện hôn sự này đã không bao giờ tồn tại.
“Là anh thích em, muốn cưới em về nhà, chỉ đơn giản vậy thôi, từ đầu đến cuối chưa bao giờ là liên hôn.”
Giọng anh nhỏ dần:
“Đừng chia tay, được không?”
Trước khi anh hỏi, trong lòng tôi đã có câu trả lời rồi.
Chúc Vân Thanh đã bước chín mươi chín bước về phía tôi, bước cuối cùng này, tôi phải là người tiến tới.
Tôi nghe chính mình nói:
“Được.”