Thiên Kim Giả Và Giấc Mơ Nuôi Lợn - Chương 3
9
Thật ra, khoảnh khắc biết mình không phải con ruột, tôi gần như sụp đổ.
Nhưng nghĩ đến việc không phải đối mặt với những lịch trình dày đặc mỗi ngày nữa, tôi lại thấy vui.
Nhưng rồi chợt nghĩ, như vậy tôi và Chúc Vân Thanh lại thành ra không môn đăng hộ đối, không thể ở bên nhau, tôi lại bắt đầu emo.
Tôi cảm thấy mình đúng là một mâu thuẫn lớn.
Vừa không nỡ buông bỏ Chúc Vân Thanh, vừa nghe mấy câu tỏ tình sến sẩm anh ấy nhờ Phù Hỉ Lạc nhắn lại mà không thèm phản ứng.
Người bình thường chắc chắn sẽ thấy mấy câu tỏ tình “quê mùa” đó thật khó chịu.
Đến mùa đông, tôi khoác lên mình chiếc áo bông hoa to mà mình luôn ao ước, đứng trước gương tự ngắm mãi.
Rốt cuộc nhà thiết kế nào mà có gu đến thế, có thể tạo ra một chiếc áo vừa ấm áp vừa độc đáo không chút quê mùa.
Vừa ấm vừa đẹp, thật tuyệt!
Tôi đề nghị đem lợn mẹ và lợn con vào phòng nuôi cho ấm hơn.
Mẹ suýt chút nữa cầm chổi phang tôi một trận, tôi đành không dám nhắc lại nữa.
Những mùa đông trước đây, tôi luôn cuộn mình trong căn phòng đầy hơi ấm, bên tai còn vang lên những câu tỏ tình sến sẩm của Chúc Vân Thanh.
Mùa đông năm nay, tôi ôm lợn con yêu quý, ngồi trước bếp lửa để sưởi ấm.
Làng có tuyết rơi.
Tôi quay video gửi cho Phù Hỉ Lạc, cô ấy vui vẻ nói rằng ngày mai sẽ về thăm.
Cô ấy nói nhớ gia đình cũ, tôi cũng thấy nhớ.
10
Gần trưa, Phù Hỉ Lạc mới đến.
Cô ấy như chim non về tổ, chạy ùa vào nhà, lao vào vòng tay của mẹ.
Mẹ nuôi mở cửa xe, chầm chậm bước đến.
Nhìn thấy tôi, trong mắt mẹ lộ ra chút xót xa, đặt tay lên vai tôi:
“Minh Quang, con gầy đi rồi…”
Tôi thì chẳng nhận ra mình gầy đi chút nào, tôi luôn thấy mình như thế này mà.
Như mọi khi, mẹ xoa đầu tôi, nhẹ nhàng nói:
“Về nhà đi, Hỉ Lạc sẽ không để bụng đâu. Nhà vẫn có thể nuôi cả hai đứa mà.”
Tôi biết Phù Hỉ Lạc sẽ không để bụng, vì cô ấy vốn là người tốt.
Nhưng nếu tôi quay về, sẽ không công bằng với cô ấy, mà quan trọng nhất là tôi không muốn quay lại đối mặt với mớ lịch trình kín mít đó.
Cái đó thực sự sẽ giết chết tôi.
Không đùa đâu.
Tôi lắc đầu:
“Không đâu. Đây cũng là nhà của con. Hơn nữa, con đi rồi, ai chăm sóc lợn con?”
Tài lực của nhà họ Phù đúng là đủ nuôi cả hai chúng tôi, nhưng tôi không thể tiếp tục sống như một tiểu thư nhà họ Phù mà không cảm thấy áy náy.
Mẹ nuôi nắm lấy tay tôi, vỗ nhẹ:
“Hỉ Lạc vẫn không bằng con được. Nó quen sống hoang dã ở làng, không hiểu chuyện bằng con.”
“Hỉ Lạc mà nghe được sẽ buồn đấy. Trước đây là do cô ấy không phải học, không được học. Cô ấy rất thông minh, sau này chắc chắn sẽ làm tốt, chỉ là vấn đề thời gian thôi.”
Thấy tôi kiên quyết, mẹ cũng không nói thêm, chỉ thở dài bất lực.
Phù Hỉ Lạc tâm sự xong với mẹ nuôi, chạy ra ngoài, ôm lấy cổ tôi, ghé sát tai thì thầm:
“Chúc Vân Thanh cũng đến rồi.”
Tôi nhìn theo hướng cô ấy chỉ, thấy Chúc Vân Thanh trốn bên kia xe, thập thò thăm dò.
Trông cứ như trộm ấy.
Thấy tôi đã phát hiện ra, anh ta mới chậm rãi bước tới, gãi đầu, cười gượng hai tiếng.
Phù Hỉ Lạc lại ghé sát nói nhỏ:
“Hôm nay anh ấy đến tìm tớ truyền lời, nghe nói tớ về làng liền bám theo.”
Chúc Vân Thanh lén lút liếc nhìn, không dám nhìn thẳng vào tôi.
Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ ngước mắt lên, nhìn thẳng vào khuôn mặt anh.
Mấy tháng trôi qua, anh ấy vẫn là anh ấy, tôi cũng vẫn là tôi, chỉ có điều giờ thân phận đã khác biệt.
Tôi tưởng mình sẽ rất nhớ Chúc Vân Thanh, nhưng từ khi dồn hết tâm trí vào việc nuôi lợn, hóa ra cũng không nhớ đến mức ấy.
Chỉ là những đêm yên tĩnh, đôi khi ký ức về anh lại thoáng qua, rồi tôi lật người ngủ tiếp.
Ban ngày bận chăm lợn, ban đêm ngủ say, chẳng còn thời gian mà nhớ nhung.
“Lâu rồi không gặp, Chúc Vân Thanh.”
“Lâu rồi không gặp, vợ chưa cưới của anh. Con ngỗng không có chim, nữ bên có tử, tương ở trong tim, bên tai có một cái…”
Tôi ngơ ngác:
“Bên tai có cái gì?”
Chúc Vân Thanh thấy tôi không hiểu, lại nói lại lần nữa.
Tôi cứ tưởng sau mấy tháng không gặp, anh ấy sẽ trưởng thành hơn chút, ai ngờ vẫn nói năng lộn xộn như thế.
Tôi mím môi, ánh mắt lộ rõ vẻ bất đắc dĩ:
“Nghe chẳng hiểu gì cả, nói tiếng người đi.”
Chúc Vân Thanh thở dài, bất lực bĩu môi:
“Anh nhớ em.”
Câu này tôi đã nghe anh nói không biết bao nhiêu lần, nhưng lần nào cũng phải dùng cách đoán chữ đố chữ, anh nghĩ như vậy là lãng mạn.
Tôi thì thấy đúng là ngốc hết chỗ nói.
11
Sau bữa trưa, tôi dẫn Phù Hỉ Lạc đi xem mấy chú lợn con mà tôi đã đỡ đẻ. Chúc Vân Thanh lẽo đẽo theo sau như cái đuôi.
Tôi tự hào ngẩng cao đầu, chỉ vào đám lợn con đã ăn no nằm quây lại ngủ:
“Nhìn đi, lợn con do tôi tự tay đỡ đẻ đấy, lợi hại chưa?”
Phù Hỉ Lạc rướn cổ nhìn vào chuồng lợn:
“Wow, giỏi thật đấy, Minh Quang!”
Đúng lúc đó, Chúc Vân Thanh chen ngang một câu:
“Vậy sau này chẳng phải em cũng có thể đỡ đẻ cho con của chúng ta à?”
Nụ cười đắc ý của tôi lập tức tắt ngấm, nghẹn lời không nói được câu nào.
Anh ta lại nhích lại gần, giọng điệu trêu chọc:
“Sao thế, chị yêu?”
Tôi nghiến răng:
“Nếu anh còn nói nữa thì đi quét phân lợn đi!”
Anh ta cười tươi như hoa:
“Chị bảo gì em cũng làm, kể cả là quét phân lợn.”
Không nhịn nổi, tôi giáng ngay một cú cốc đầu vào anh ta. Chúc Vân Thanh ôm đầu, đau đến nhăn nhó.
Lần này thì anh ta im thật.
Phù Hỉ Lạc đứng bên cạnh, che miệng cười trộm.
Rời khỏi chuồng lợn, tôi bất ngờ yêu cầu cả hai đứng yên, còn tôi bước ra xa vài bước.
“Đừng cử động, lại gần nhau chút!”
Hai người nhìn tôi đầy thắc mắc.
Tôi đưa hai tay tạo thành khung hình, nhắm một mắt lại:
“Thiên kim thật kết hợp với thiếu gia nhà giàu, đúng là không giống bình thường.”
Y hệt như trong mấy cuốn tiểu thuyết tôi từng đọc, tôi – nhân vật nữ phụ – đáng lẽ nên nhường đường.
Ngay lúc đó, mặt tôi bị một quả cầu tuyết ném trúng, Phù Hỉ Lạc đang chuẩn bị ném quả thứ hai.
“Cậu nói gì linh tinh thế? Mấy cặp đôi kỳ quặc cậu còn ‘ship’ được, đừng có tự làm khổ mình!”
Thấy quả cầu tuyết thứ hai chuẩn bị bay tới, tôi vội vàng xoay người né, miệng líu ríu:
“Xin lỗi, xin lỗi, tha cho tôi!”
Nhân lúc đó, tôi nhanh tay nắm lấy một quả cầu tuyết ném về phía Phù Hỉ Lạc, nhưng không ngờ tôi lại ném lệch.
Quả cầu trúng ngay vào Chúc Vân Thanh vô tội.
Vậy là trận chiến cầu tuyết chính thức bắt đầu.
12
Thời gian trôi nhanh, gần đến Tết, làng bắt đầu trở nên nhộn nhịp.
Cả nhà ngồi quây quần bên bếp lửa, trong nồi tỏa ra mùi thơm của thức ăn.
Đúng lúc đó lại có một vị khách không mời mà đến.
“Ồ, đang ăn cơm à.”
Tôi quay lại nhìn, là một người đàn ông lạ mặt, nhưng mẹ và Từ Lai Phúc lại phản ứng như gặp phải kẻ thù.
Ông ta khập khiễng, đi cà nhắc tiến về phía chúng tôi.
Đầu tiên, ông ta nhìn mẹ một cái, sau đó chuyển ánh mắt sang tôi.
“Đây là đứa con gái bị ôm nhầm của tôi à? Trông cũng xinh đấy.”
Vừa nói, ông ta vừa định đưa tay chạm vào mặt tôi. Tôi ghét bỏ né tránh, đứng dậy nấp sau lưng mẹ.
Chỉ cần nghe câu nói đó, tôi đã hiểu đây chính là ông bố tệ bạc, chỉ biết về nhà đòi tiền mỗi khi hết tiền.
“Hừ, bố chạm một chút cũng không được à? Nhỏ nhen thật.”
Mẹ đứng dậy, chắn trước tôi và Từ Lai Phúc.
“Ông về đây làm gì?”
Ông ta tự nhiên ngồi xuống, cầm đôi đũa mẹ đang dùng, bắt đầu gắp thức ăn.
“Nói gì kỳ vậy. Tết đến nơi rồi, tôi về thăm các người, tiện thể xem đứa con gái ruột của chúng ta.”
Mẹ tất nhiên không tin lời ông ta:
“Bình thường chẳng thấy ông về thăm, rốt cuộc ông muốn gì?”
Ông ta ngả người ra ghế, trông như một tên côn đồ:
“Chúng ta sống với nhau bao nhiêu năm rồi, tôi không vòng vo nữa. Hết tiền rồi, đưa tiền đây.”
“Không có tiền. Mấy năm qua tôi đã đưa ông bao nhiêu tiền rồi? Ông tiêu hết vào đâu?”
Câu hỏi đó như chạm vào điểm yếu của ông ta. Ông ta ném đôi đũa xuống bàn, đứng bật dậy.
Từ Lai Phúc dù là trẻ con, nhưng vẫn bị dọa đến mức run rẩy.
Tôi xoa đầu cậu bé, kéo cậu về phía sau mình.
Người đàn ông dùng ngón trỏ chọc vào trán mẹ, giọng điệu đầy bực tức:
“Không có tiền? Bà ngu ngốc à? Chúng ta nuôi con gái nhà họ Phù bao nhiêu năm, bà phải đòi tiền nuôi dưỡng từ họ chứ!”
Mẹ hất tay ông ta ra:
“Người ta cũng nuôi con gái chúng ta bao nhiêu năm, ông có lý một chút được không? Tôi sẽ không đưa tiền cho ông nữa.”
“Gan bà to lắm rồi đấy, dám chống đối tôi!”
Ông ta nổi giận, định xắn tay áo túm tóc mẹ.
Tôi nhanh chóng tiến lên đẩy mạnh ông ta ra, chắn trước mẹ.
“Không có tiền nghĩa là không có tiền. Dựa vào đâu mà phải đưa cho loại người như ông? Làm chồng, làm cha chẳng được tích sự gì, chỉ biết chìa tay xin tiền, đúng là ăn bám!”
Dù sao tôi cũng chẳng có tình cảm gì với ông ta, suốt bao năm nay ông ta chỉ biết đến đòi tiền, loại người như thế chẳng cần khách sáo.
Huống hồ, ông ta còn dám ra tay với mẹ, tôi không thể nhẫn nhịn được.
Người đàn ông bị tôi đẩy lùi vài bước, trợn mắt nhìn tôi, ngón tay chỉ vào mũi tôi quát:
“Mày là cái thá gì mà dám đẩy tao?”
Tôi đáp lại:
“Đẩy thì sao? Đồ què!”
Ông ta bị tôi chọc tức, thở hồng hộc, lao lên định đánh tôi.
Đột nhiên, từ phía chuồng lợn vang lên hai tiếng chó sủa.
Hai con chó – một đen một trắng – từ trong bóng tối lao thẳng về phía ông ta.
Ông ta giật nảy mình, quay đầu lại thấy hai con chó to đang lao tới, sợ hãi chạy thục mạng ra khỏi nhà, miệng còn hét:
“Đợi đấy, tao sẽ xử tụi mày!”
Nhìn ông ta bỏ chạy thảm hại, tôi không nhịn được cười thành tiếng.
Hai con chó đó là do Từ Lai Phúc nhặt về nuôi, bình thường để trong chuồng lợn, chỉ khi chúng tôi đi ngủ mới thả ra sân.
Khi nhận ra tình hình không ổn, tôi đã âm thầm bảo Từ Lai Phúc ra thả chó, không ngờ lại hiệu quả thật.
Mẹ nắm lấy tay tôi, lo lắng nói:
“Minh Quang, lần sau đừng manh động như thế. Ông ta thật sự sẽ đánh con đấy, lỡ bị thương thì sao?”
Tôi lắc đầu, nhẹ nhàng đáp:
“Không sao đâu, ông ta không đánh lại con được.”
Tôi cầm đôi đũa mà ông ta đã dùng lên, nói với mẹ:
“Đũa này bẩn rồi, bỏ đi. Chúng ta dùng cái mới nhé.”
Mẹ mắt đỏ hoe, khẽ gật đầu.