Thiên Hạ Trong Tay Nữ Nhân - Chương 2
5.
Ban đầu ta cũng vui mừng vì việc này, nhưng chỉ hai ngày sau, Bùi Hoàn đã tìm đến ta.
Vì thức đêm mấy ngày liền, cơ thể ta hơi suy nhược, nên đã miễn lễ thỉnh an vài hôm, cũng coi như nể mặt Quý phi, để nàng hưởng chút thể diện.
Khi Bùi Hoàn hạ triều, ta vẫn còn nằm ngủ trong chăn.
Lúc Sở Nhi đến thông báo, ta vẫn còn mơ mơ màng màng, cho đến khi Bùi Hoàn mặc triều phục bước vào, ta mới tỉnh táo hẳn.
Đã bao lâu rồi ta không gặp hắn, ta cũng không nhớ nữa.
Có lẽ từ khi Quý phi nhập cung, hắn chưa từng tìm đến ta.
“Tham kiến Hoàng thượng.” Ta vén chăn, lảo đảo đứng dậy hành lễ.
Khuôn mặt Bùi Hoàn không được vui, sắc mặt khó coi, nhưng hắn lại không dám nói gì.
“Nghe nói mấy hôm nay cung của nàng náo nhiệt lắm?” Giọng hắn nặng nề, lạnh lùng hỏi.
Ta nhìn hắn, nở nụ cười:
“Nhờ phúc của Hoàng thượng, hiếm khi được vui vẻ như vậy.”
Ta châm chọc, còn hắn chỉ giận dữ ngồi xuống bàn, tự rót trà uống.
Ta định nhắc hắn rằng trà này là của đêm qua, chưa được thay mới, nhưng hắn đã uống rồi.
Thôi kệ, nếu có bị đau bụng cũng là hắn đáng đời.
“Hoàng thượng hôm nay sao lại rảnh ghé cung thần thiếp?” Ta ung dung thay y phục, hỏi một cách thản nhiên.
“Quý phi sinh nở, nàng có biết không?”
“Thần thiếp đã biết.”
“Tiệc bách nhật do nàng lo liệu.” Giọng Bùi Hoàn dịu đi đôi chút.
“Việc này vốn do sinh mẫu phụ trách. Giờ thần thiếp đảm nhận, Quý phi bên kia e rằng…”
“Ngươi là Hoàng hậu, là Quốc mẫu, cũng là đích mẫu của đứa trẻ.”
Ánh mắt Bùi Hoàn dừng trên ta, như đang cố nhẫn nhịn điều gì.
Hắn dường như muốn nói gì đó, nhưng lại mấp máy môi rồi im lặng.
6.
Đến ngày mở tiệc, ta mới hiểu vì sao hắn không nói thẳng ra trước đó.
Trước mặt bao nhiêu nữ quyến, hắn tuyên bố rằng Thập Thất Hoàng tử sẽ được nuôi dưỡng dưới danh nghĩa ta. Đây không khác gì một quả bom.
Sắc mặt Quý phi tái xanh, ánh mắt nhìn ta như muốn lột da nuốt sống.
Nhưng ta cũng không còn cách nào khác.
Sau bữa tiệc, ta bảo Sở Nhi lấy những món đồ chơi cũ của Chất ca nhi từ trong kho ra.
Năm đó, khi Chất ca nhi bị ám sát, ta giữ lại những món đồ này làm kỷ niệm, không bỏ vào quan tài cùng hắn.
Nhìn thanh kiếm gỗ nhỏ do chính tay Bùi Hoàn làm, ta bỗng ngẩn ngơ.
Tựa như mình vừa quay về những ngày còn ở Thái tử phủ, sống cuộc sống an ổn, cùng hắn chăm sóc con cái.
Dòng suy nghĩ ấy bị giọng nói của Quý phi cắt ngang.
Nàng đến với dáng vẻ hùng hổ, xem ra đã hồi phục rất tốt.
Nghe nói Bùi Hoàn đã bố trí không ít bà tử chăm sóc nàng, chẳng kém gì những gì ta từng nhận được.
“Tham kiến nương nương.” Dù không cam lòng, nàng vẫn phải hành lễ với ta theo đúng phép tắc.
“Quý phi hôm nay sao rảnh ghé thăm?” Ta đặt thanh kiếm gỗ xuống, đứng dậy đi về phía nàng.
“Từ trước ta cứ ngỡ nương nương không tranh không giành, hóa ra lại chơi thủ đoạn.”
Ta không hiểu ý nàng, chỉ nhíu mày nhìn dáng vẻ tức giận của nàng.
“Bản cung…”
“Tại sao lại chọn con của ta?”
Thì ra là vì chuyện này.
“Chuyện đó, ngươi phải hỏi Hoàng thượng.” Ta thản nhiên đáp.
“Hoàng thượng nói ngươi cần một đứa con.”
Ta cần một đứa con.
Nghe đến đây, ta bật cười mỉa mai.
Bùi Hoàn à, bao nhiêu năm trôi qua, ngươi vẫn không thể buông bỏ thể diện.
“Đúng vậy, bản cung cần.”
Ta thẳng thắn nói, khiến sắc mặt Quý phi càng thêm khó coi.
Ta cần đứa trẻ ư?
Ta đâu cần thứ gì như vậy.
Chỉ là đứa trẻ này không thể thuộc về nhà họ Hà mà thôi.
Bùi Hoàn sợ nhất là giang sơn không được đích tử kế thừa.
Không biết vì sao, nhưng hễ là Hoàng tử thì đều yểu mệnh.
Có lẽ sau những bài học trước đây, hắn đã khôn ngoan hơn, để đứa trẻ này được nuôi dưỡng dưới danh nghĩa của ta.
Thật đúng là một bài toán khó mà hắn dành cho ta.
7.
Từ khi tiểu Hoàng tử được đưa đến, số lần Bùi Hoàn đến cung ta ngày một nhiều.
Hắn luôn mượn cớ thăm con để ghé qua.
Ta cũng chẳng buồn để tâm.
Hắn đặt tên cho đứa trẻ là Bùi Chí Hoán, vì nói rằng mệnh đứa bé thiếu hỏa, thiếu gì bổ nấy.
Nhìn hắn vui vẻ chơi đùa với đứa bé, tâm trạng ta không tốt chút nào.
Quả nhiên, sau khi Bùi Hoàn rời đi, Quý phi lại đến gây sự.
Một tuần ba lần, lần nào cũng khóc lóc xé gan xé ruột, làm ầm ĩ như muốn chết đi sống lại, khiến hậu cung chẳng ngày nào yên ổn.
Đám tần phi trong cung không ai dám đến tìm ta trò chuyện nữa.
Ta đau đầu nhìn nàng ta đang ăn vạ dưới đất, bỗng cảm thấy có lẽ Bùi Hoàn đã đúng, đứa trẻ này quả thực nên để ta nuôi dưỡng.
Chờ đến khi nàng khóc mệt, ta vẫy tay, bảo cung nữ của nàng đưa người về.
Sau lần đó, nàng không còn gây ồn ào nữa.
Nhưng sự im lặng này mới là điều đáng sợ nhất.
Chưa được mấy ngày, khắp cung đã lan truyền những lời bàn tán, nói rằng ta ngược đãi tiểu Hoàng tử, không cho hắn ăn uống tử tế.
Thật nực cười, trong cung của ta, có thứ gì không phải là tốt nhất?
Dẫu ta không ưa Bùi Hoàn, nhưng đứa trẻ thì vô tội.
Ta đang đút sữa dê cho tiểu Hoàng tử thì Quý phi lại đúng giờ xuất hiện.
“Ngươi rốt cuộc có trả con lại cho ta không!”
Quý phi tức giận đến phát run, đứng trước mặt ta chỉ trỏ không ngừng.
“Không trả.”
“Không trả đúng không!” Nàng trợn mắt, nghiến răng nghiến lợi: “Không trả, ta sẽ tìm Hoàng thượng sinh thêm một đứa nữa!”
Nhìn nàng giận dữ bỏ đi, ta cười đến mức hoa dung thất sắc.
Cũng chỉ có kẻ ngốc như nàng mới chịu sinh con cho hắn.
8.
Từ ngày đó, Quý phi không còn đến tìm ta nữa.
Nàng lại viện cớ không dậy nổi sau khi hầu hạ Hoàng thượng để trốn việc thỉnh an.
Hậu cung tần phi đều mắt nhắm mắt mở, coi như không biết.
Hôm nay, Hân Tần mang theo bình rượu tùng hoa đến cho ta nếm thử, tiện thể tiết lộ một tin tức.
“Vừa rồi thần thiếp đến Thái y viện lấy thuốc, tình cờ nhìn thấy bệnh án của Quý phi.”
Hân Tần cầm bình bạc, rót cho ta một chén rượu.
Ta nâng chén, khẽ nhấp một ngụm, cảm nhận hương vị thơm ngọt của rượu.
Nghe nói đây là bí phương độc quyền của nhà nàng, rượu thuốc bên ngoài không có loại nào sánh được.
Hơn nữa, rượu này còn có tác dụng điều dưỡng cơ thể, làm đẹp da.
Thấy ta không mấy hứng thú với lời quảng cáo của mình, Hân Tần ngồi xuống cạnh ta, đẩy hộp bánh khoai sơn đến trước mặt ta.
“Nương nương không tò mò về nội dung bệnh án sao?”
“Là gì?”
Ta nhấp một ngụm rượu, vị ngọt dịu nhẹ lưu lại dư vị khác hẳn những loại rượu đắng nghét thường thấy.
“Là hỉ mạch đấy!”
Nghe vậy, chén sứ trong tay ta suýt chút nữa trượt xuống.
Nàng ta quả nhiên nói được làm được.
“Nhưng dường như thai tượng không ổn, e là khó giữ được.”
Hân Tần thoáng vẻ trăn trở.
“Ngươi ở đây, còn lo không giữ được?” Ta liếc nhìn nàng đầy ẩn ý.
Nàng phụng phịu, lẩm bẩm điều gì đó rồi tự mình uống thêm một chén.
Ánh mắt xa xăm nhìn về phía gốc cây hạnh trong cung ta.
9.
Phụ thân của Hân Tần là Tần Tranh, Thái y lệnh của Thái y viện.
Nàng từ nhỏ đã học y thuật, thường cùng phụ thân ra vào nội viện Hoàng cung, sau này được tuyển vào hậu cung làm nữ y.
Nàng chuyên phụ trách điều dưỡng thân thể cho các phi tần trong cung, cũng như trị liệu các di chứng sau sinh hoặc xảy thai.
Những vấn đề liên quan đến phụ khoa, nàng đều có thể giải quyết.
Việc nàng được chọn làm tần phi, thực ra có chút liên quan đến ta.
Khi ấy, ta và Bùi Hoàn vì chuyện phong vị cho vũ cơ Tây Vực mà xảy ra tranh cãi.
Đúng lúc đó, Hân Tần mang hòm thuốc đến cung ta để kiểm tra định kỳ.
Khi Bùi Hoàn rời khỏi cung, hắn liền va phải nàng.
Theo lời cung nữ kể lại, Hân Tần lúc đó bị vẻ mặt giận dữ của Bùi Hoàn dọa đến nỗi làm rơi cả hòm thuốc.
Thuốc thang và các dụng cụ khám bệnh rơi vương vãi khắp sân, thậm chí cả mạch án của ta cũng nằm trong đó.
Bùi Hoàn nhìn thoáng qua mạch án, và khi hắn đưa lại mạch án cho Hân Tần, trong khoảnh khắc ấy, giữa họ dường như nảy sinh một thứ cảm xúc dịu dàng.
Hân Tần được nạp vào hậu cung, cảm thấy thân phận đã khác, nên không còn khám bệnh cho hậu cung nữa, mà trở thành một chủ tử.
Dù đã là nữ quyến trong hậu cung, Bùi Hoàn vẫn đặc cách cho nàng được tự do ra vào Thái y viện.
Còn lý do vì sao, Hân Tần chưa từng nói với ta.