Thê Tử Hèn Mọn Của Phò Mã Gia - Chương 2
Từ Khâm Sinh rên lên một tiếng đau đớn, loạng choạng hai bước, còn chưa kịp phản ứng gì khác, Lâm ma ma đã vén rèm cửa, mặt lạnh như tiền, quát lớn: “Còn không mau vào! Ở đây làm mất mặt ai hả!?”
Tên hoạn quan cười gượng, túm lấy Từ Khâm Sinh, lôi hắn vào trong phòng.
Lâm ma ma nhếch miệng với chúng ta: “Mọi người đều là người hiểu chuyện, hẳn là sau khi ra khỏi phủ Trưởng Công Chúa thì biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói chứ?”
Một đám người vội vàng quỳ xuống đất, liên tục vâng dạ.
Phò mã đương triều, thám hoa lang nổi tiếng, vậy mà lại là tên nô tài mà ngay cả nô tỳ của Trưởng Công Chúa cũng có thể tùy tiện ức hiếp.
Nếu trước hôm nay có người nói như vậy, hẳn là cả kinh thành này không một ai tin.
Trong phòng không có tiếng động, yên tĩnh đến mức kỳ lạ.
Ta cúi đầu, quỳ tại chỗ, hai tay để trên đầu gối từ từ nắm chặt lại.
Qua vài khắc, rốt cuộc vẫn không nhịn được, liếc nhìn về phía phòng trong.
Lâm ma ma vẫn đứng đó, nghiêm nghị nhìn chúng ta.
Vị đại phu nhỏ tuổi bên cạnh đột nhiên lên tiếng gọi bà: “Ma ma, xin hỏi cặn thuốc của Trưởng Công Chúa điện hạ thường ngày được chôn ở đâu? Tại hạ muốn đi xem thử.”
Lâm ma ma nhíu mày, đánh giá hắn vài lần, suy nghĩ một lát, chỉ tay vào góc sân: “Ở chỗ đó, tự ngươi đi xem đi.”
Nghe vậy, không chỉ vị đại phu nhỏ tuổi đó mà những đại phu khác cũng đi theo.
Ta đứng dậy, đi theo đám người, không lộ vẻ gì mà tìm một góc nhìn thuận tiện.
Cửa sổ phòng ngủ của Trưởng Công Chúa mở hé một nửa, vừa tiện cho ta quan sát.
Từ Khâm Sinh quỳ rạp trên mặt đất, tên hoạn quan hung dữ lúc nãy đang đắc ý giẫm một chân lên mặt hắn, liên tục nghiền nát, dường như muốn chà sạch thứ gì đó bẩn thỉu.
Từ Khâm Sinh tỏ ra đã quen, không nói một lời, chỉ nằm phục trên mặt đất, mặt không biểu cảm nhắm mắt lại.
Trưởng Công Chúa dựa vào bên cạnh, đột nhiên cười thành tiếng, tuy giọng nói yếu ớt nhưng lại ngạo mạn: “Ngươi đang hận bản cung sao?”
Từ Khâm Sinh không nhúc nhích, không phản ứng.
“Căn bệnh này của bản cung đến rất kỳ lạ, những người khác hầu như đều bị lây nhiễm, sao ngươi lại may mắn như vậy, không bị lây, không chết được?”
Trưởng Công Chúa nghiêng người lại gần hắn, như đang dụ dỗ nhỏ nhẹ: “Không phải là ngươi hạ độc bản cung chứ?”
Từ Khâm Sinh phảng phất đã chết, cuối cùng cũng có một chút phản ứng.
Hắn hơi lắc đầu, giọng khàn khàn: “Không phải ta.”
“Cũng đúng.” Trưởng Công Chúa từ từ thở ra, nhìn những ngón tay đỏ tươi của mình: “Người vợ bị bỏ cùng hài tử của ngươi vẫn còn trong tay ta, sao ngươi dám hạ độc ta chứ?”
Dường như nàng ta nghĩ đến điều gì đó, trên mặt nở nụ cười độc ác, vung tay áo, hất đổ một đĩa bánh ngọt tinh xảo.
Rồi ngửa đầu dựa vào chiếc giường trải mấy lớp da cáo thượng hạng, liếc mắt ra hiệu, Lâm ma ma liền đưa chân ra giẫm nát đĩa bánh ngọt, rồi khạc một bãi nước bọt lên đĩa bánh.
Trưởng Công Chúa mím môi gọi như gọi chó “xuy xuy xuy” vài tiếng.
“Bản cung thưởng cho ngươi những chiếc bánh ngọt này, ăn đi.”
Từ Khâm Sinh như không nghe thấy.
Trưởng Công Chúa lại cười: “Ăn hay không?”
“Nếu không ăn, thị vệ của ta nhiều như vậy, có thể chia ra mười mấy người, đi cho người vợ bị ngươi bỏ của ngươi nếm thử.”
“Thể chất nàng ta yếu đuối, mà thị vệ của ta lại cao to như vậy, không biết nàng ta chịu được mấy người…”
Tay Từ Khâm Sinh đột nhiên nắm chặt, gân xanh nổi lên.
Lòng bàn tay ta như muốn bị chính mình bóp đến chảy máu, toàn thân hơi run rẩy, chỉ có một khuôn mặt miễn cưỡng giữ được bình tĩnh, nhìn khuôn mặt vừa kiều diễm vừa vặn vẹo của Trưởng Công Chúa.
Nàng ta chưa bao giờ chỉ nói suông, chúng ta đã sớm thấy rõ thủ đoạn của nàng ta.
Trưởng Công Chúa tiếp tục ra đòn mạnh: “Đứa con của ngươi gần đây bệnh rất nặng, không biết nó nhìn thấy mẹ mình ân ái với người đàn ông khác thì có thể xung hỉ để xua tan bệnh tật của nó không nhỉ?”
“Còn nữa…”
Không đợi nàng ta nói tiếp, Từ Khâm Sinh đã ngắt lời: “Ta ăn!”
Hắn nghiến chặt răng, đưa tay đi nhặt chiếc bánh ngọt đã bị nghiền nát thành bùn còn dính nước bọt.
Trưởng Công Chúa đắc ý, thong thả chờ hắn đưa đống bùn đó vào miệng.
Ta không nhịn được nữa, lớn tiếng ngắt lời những đại phu đang thảo luận về cặn thuốc và những người trong phòng: “Quả nhiên là thuốc này có vấn đề!”
Trong nháy mắt, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía ta.
Từ Khâm Sinh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn ta.
Chỉ một cái liếc mắt, trong đôi mắt không gợn sóng của hắn đã hiện lên vô vàn sự khó xử, tủi nhục, đau khổ và tuyệt vọng.
Hắn nhận ra ta.
7.
Trước khi vào kinh, ta và Từ Khâm Sinh từng là đôi vợ chồng trẻ mà mọi người đều ngưỡng mộ.
Cha mẹ chúng ta từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, là những người bạn thân thiết sống chết có nhau, ta và hắn là thanh mai trúc mã đã được định hôn từ nhỏ.
Hắn sớm mất cha mẹ, bốn năm tuổi đã được cha mẹ ta đưa về nhà nuôi dưỡng, dạy dỗ tử tế.
Không giống như mấy người ca ca nghịch ngợm của ta, hắn có tâm tư điềm tĩnh, khiêm tốn biết lễ, dung mạo đẹp, học hành lại đặc biệt chăm chỉ, mười hai tuổi đã đỗ tú tài, mười lăm tuổi trở thành vị cử nhân trẻ tuổi nhất của huyện.
Sau khi trúng cử, hắn cầm theo miếng ngọc bội truyền gia, cầu xin cha mẹ ta gả ta cho hắn.
Tính tình sở thích của chúng ta hợp nhau, trải qua một thời gian ân ái mặn nồng, vài năm sau, chúng ta có được một đứa con thông minh đáng yêu là Thanh Nhi.
Thanh Nhi thông minh hiểu chuyện, được một đám cữu cữu cưng chiều nhất, ngay cả Từ Khâm Sinh là người luôn giấu mọi chuyện trong lòng cũng không giấu được tình yêu thương của mình dành cho Thanh Nhi.
Gia đình ba người chúng ta hạnh phúc mỹ mãn, mong ngóng hai năm nữa sẽ sinh thêm cho Thanh Nhi một muội muội.
Nhưng tất cả những ngày tháng tốt đẹp đó, kể từ khi hắn đỗ tân khoa tiến sĩ, đều không còn nữa.
Hắn là người có dung mạo mà ngay cả hoàng đế cũng công nhận, tại chỗ thi đình liền được chỉ định làm thám hoa lang.
Gió xuân đắc ý ngựa phi nhanh, đáng lẽ là những ngày tháng đắc ý nhất trong cuộc đời, nhưng hắn lại bị Trưởng Công Chúa kiêu căng để mắt tới.
Mọi người đều biết hắn đã có gia đình, còn có hài tử, nhưng Trưởng Công Chúa vẫn cưỡi ngựa đến trước mặt hắn, hỏi hắn có nguyện ý làm phò mã của nàng ta không.
Hắn nói mình đã có gia thất, không dám trèo cao với Trưởng Công Chúa điện hạ, Trưởng Công Chúa nhìn hắn, không nói thêm gì, chỉ cười lạnh một tiếng rồi bỏ đi.
Chúng ta cho rằng đây chỉ là một khúc nhạc dạo không đáng kể, ai ngờ từ đó về sau, tất cả các quan viên đều ngầm hiểu mà tránh xa hắn, Bộ Lại cũng không công bố quyết định bổ nhiệm hắn.
Chúng ta là thường dân, chưa từng tiếp xúc với quyền thế, chỉ nghĩ rằng “hoàng tử phạm pháp cũng giống như thường dân”, cho rằng Trưởng Công Chúa nhiều nhất là hoãn bổ nhiệm hắn, không làm được chuyện gì khác.
Nhưng Thanh Nhi bị bệnh, chúng ta tìm khắp kinh thành, thế mà không có ai dám đến khám bệnh cho Thanh Nhi, có người gan lớn hơn một chút thì bảo chúng ta hãy nghĩ xem gần đây có đắc tội với ai không.
Chúng ta không tin tà, tìm khắp kinh thành mấy ngày liền, đầu cũng dập sưng lên, mới tìm được một lão đại phu tốt bụng, đồng ý đến khám bệnh cho Thanh Nhi.
Đêm hôm đó, tiệm thuốc của lão đại phu bị một đám cháy thiêu rụi, lão nhân gia cũng chết trong đó.
Trưởng Công Chúa tìm đến Từ Khâm Sinh, nói với hắn: “Bản cung có đủ kiên nhẫn, nhưng đứa nhỏ của ngươi có chịu đựng được hay không thì lại là chuyện khác.”
Chúng ta muốn từ quan, từ bỏ tất cả, không chọc vào Trưởng Công Chúa nữa, ra khỏi thành đi tìm đại phu ở các vùng lân cận, nhưng lại bị lính canh thành dùng lý do đường hoàng ngăn lại.
Trưởng Công Chúa nghe tin mà đến, xông vào sân nhà chúng ta, cưỡi ngựa nhìn xuống gia đình ba người chúng ta, cười như không cười: “Người mà bản cung không muốn thả, chưa có ai có thể thoát được.”
Nàng ta giết chết chúng ta, không khó hơn giết chết một con kiến là bao.
Chúng ta vẫn luôn tỏ ra không sợ chết, tình nghĩa sắt son, cuối cùng cũng chọc giận nàng ta, nàng ta cười lớn, cử động hai ngón tay, mấy tên thị vệ liền đến giữ chặt ta.
Nàng ta nói: “Ta có đủ thủ đoạn, trước đây sợ ngươi đau lòng, nên đã chọn cách ôn hòa nhất. Đã như vậy, cả nhà các ngươi không chịu uống rượu mời mà lại thích uống rượu phạt, ta cũng đành phải nhẫn tâm thôi.”