Thế Thân Công Chúa - Chương 3
5
Ngụy Nhiễm dừng lại, đột nhiên giống như phát điên đánh nhau với những người ngăn cản nàng ta, miệng không ngừng hét lớn:
“Ta muốn giết ngươi! Ngươi đáng chết!”
“Hỗn xược!” Ngụy Cương từ chiếc xe phía trước đứng dậy, lạnh giọng nói:
“Mạo danh công chúa là tội chết, người đâu…”
Hắn chưa nói hết câu, Thôi các lão đã đứng dậy.
“Bệ hạ khoan đã, trên mặt nữ tử này tuy có chút bẩn thỉu, nhưng vẫn có vài phần giống tiên đế, huyết mạch hoàng thất quan trọng, không bằng giao nàng ta cho thần, ai là thật, ai là giả, chúng ta điều tra là sẽ biết.”
Nói xong hắn như có điều suy nghĩ nhìn về phía ta.
Giống như đang tính kế gì đó.
Có Thôi các lão dẫn đầu, quan lại tiền triều lần lượt ủng hộ, Ngụy Nhiễm cũng được giữ lại.
Mà lễ sắc phong của ta cũng phải đợi sau khi điều tra rõ ràng mới có thể tổ chức.
Sau khi hồi cung, Ngụy Cương trực tiếp hỏi: “Đó là Ngụy Nhiễm thật?”
Ta gật đầu: “Đúng vậy.”
Hắn trầm mặc giây lát: “Thôi các lão nhất định sẽ dùng tất cả biện pháp nghiệm chứng, ngươi có thể ứng phó không?”
Ta vốn dĩ ôm tâm trạng sẽ chết tiến cung, bọn họ còn có người thân, có gia tộc, có tiền đồ, ta chỉ có cái mạng này.
Người cho ta cái mạng này đã chết rồi, vì thế ta có thể mạo hiểm hơn bất kỳ ai khác.
vì thế ta cúi đầu nói:
“Có thể thử, nếu ứng phó không nổi, ta sẽ tìm chỗ dựa.”
Ngụy Cương mãi mới ý thức được chỗ dựa mà ta nói là hắn, không nhịn được cười: “Lượng sức mà làm.”
Quả nhiên, ngày hôm sau, Thôi các lão dẫn theo Ngụy Nhiễm tiến cung.
Nàng ta mặc y phục sang trọng, vẻ mặt dữ tợn, nghe nói trên đường tiến cung xe ngựa va vào một đứa trẻ nghịch ngợm, nàng ta dùng roi ngựa đánh đứa trẻ đó thừa sống thiếu chết, nói dám cản đường nàng ta.
So với trước kia, nàng ta càng trở nên tàn bạo hơn.
Tâm phúc mà Ngụy Cương phái đi điều tra trở về nói, sau khi ta mạo danh Ngụy Nhiễm rời đi, không có thị vệ tiếp tục tìm nàng, đại bá đại nương bắt đầu hoài nghi nàng ta là công chúa giả, không chỉ không nguyện ý hầu hạ, còn đoạt hết tiền trên người nàng, ép nàng làm việc nặng, để nàng ta gả cho đứa con trai xấu xí chơi bời của họ.
Ngụy Nhiễm không chịu nổi nữa, tìm cơ hội chạy trốn.
Giờ khắc này chắc hẳn nàng ta chỉ muốn rút gân lột da ta.
Ác giả tự có ác báo, ta vui sướng nghe những chuyện xảy ra với nàng ta.
Để kiểm chứng ai là công chúa thật, Thôi các lão tập hợp tất cả triều thần tới trước điện, hắn lớn giọng nói:
“Mọi người đều biết, năm đó khi tiểu công chúa ra đời trên trời có dị tượng, hàng trăm con chim bay lượn, sử quan từng ghi lại công chúa có năng lực gọi chim, vậy ai là thật ai là giả, thử là sẽ biết.”
Hắn nói xong, lão quan của Tư Thiên Giám đứng ra xác nhận.
Ngụy Nhiễm ngạo nghễ đi đến chính điện, nàng liếc mắt nhìn ta, trong mắt đều là sát ý.
Chỉ thấy nàng ta giơ cao cánh tay, ngẩng mặt lên trời, miệng lẩm bẩm, không lâu sau, trên trời bay tới một con chim sẻ, tiếp theo đó là một con quạ, một con nối tiếp một con, bay lượn bên cạnh Ngụy Nhiễm.
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Ngụy Nhiễm lùi lại một bước, khiêu khích nhìn ta:
“Đến lượt ngươi rồi.”
6
Ta không nhanh không chậm đi về phía trước.
Từ trong hà bao lấy ra một nắm hạt kê, không lâu sau, một chú chim hỉ tước đậu trên tay ta.
Ngụy Nhiễm cười lạnh:
“Ngươi không phải cho rằng như thế này có thể tính là gọi chim rồi chứ, dùng đồ ăn hấp dẫn, ai cũng có thể làm được!”
Ta lười biếng liếc nàng ta nói:
“Ta chỉ là nhờ chú chim hỉ tước này giúp đỡ, gọi người thân bạn bè của nó tới, có vài loại chim không tốt, chỉ cần hỉ tước tới là được.”
Lần này đến cả Thôi các lão cũng bắt đầu cười nhạo:
“Cố tình lừa bịp, ta muốn xem xem ngươi làm thế nào chỉ gọi…”
Hắn chưa dứt lời, trên trời đột nhiên xuất hiện một đám hỉ tước, chúng kêu ríu rít, bắt đầu bay lượn vòng quanh ta.
Ta vẫy tay, hỉ tước thuận theo động tác của ta thay đổi phương hướng.
Chúng như có linh tính, nhặt ngọc bội tượng trưng cho thân phận công chúa lên.
Cảnh tượng kinh hoàng này khiến cho tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Lão quan Tư Thiên Giám giơ tay cao giọng nói:
“Đây mới là gọi chim thật sự! Công chúa thiên tuế!”
có hắn dẫn đầu, triều thần trong điện quỳ xuống một nửa, giơ cao tay hô gọi công chúa thiên tuế.
Ngụy Nhiễm sau khi hoàn hồn từ trong kinh ngạc, sắc mặt trắng bệch, điên cuồng hét lớn:
“Không thể nào! Ngươi bịp bợm dối trá! Ngươi là giả! Đó là ngọc bội của ta!”
Vẫn là Thôi các lão ổn trọng, hắn nói mặc dù ta có thể gọi chim, nhưng Ngụy Nhiễm cũng có thể gọi, không thể chứng minh nàng không phải công chúa, cần tìm phương pháp khác để kiểm nghiệm.
Sau đó, Ngụy Cương hỏi ta làm như thế nào.
Ta lấy ra một lọ thuốc nhỏ nói:
“Cha ta khi còn trẻ có chút hiểu biết về y học, sau này khi làm nông, phát hiện hỉ tước đặc biệt thích một loại cỏ, liền làm loại thuốc này, chỉ cần bôi lên người, hỉ tước sẽ bị hấp dẫn.”
Ta dừng lại, âm thanh nhỏ dần.
“Khi đó, cha thường dùng cách này làm trò biến hỉ tước cho ta xem…”
Ngụy Cương tiếp lấy thuốc, sờ qua nói:
“Ngươi có người cha tốt.”
“Đúng vậy, đã từng có.”
Nhưng tất cả đã bị Ngụy Nhiễm hủy hoại.
Vị vậy, ta cũng phải hủy hoại nàng ta.
Không lâu sau, nghe nói Thôi các lão tìm đến nhân chứng quan trọng, thám tử ở phủ các lão nói, mấy ngày trước, có một đôi vợ chồng dẫn theo con trai vào ở trong phủ các lão.
Dựa theo miêu tả, đó hẳn là đại bá đại nương và đường huynh.
Biết là họ, ta ngược lại thở phào một hơi.
Ngụy Cương thấy ta cười, liền hỏi: “Không sợ bọn họ đối nghịch với ngươi sao?”
Ta lắc đầu:
“Ta chỉ sợ bọn họ không đến.”
Những người này ta chưa từng nghĩ sẽ bỏ qua, còn nghĩ khi nào đi tìm họ, không ngờ tự họ đã đưa mình tới cửa rồi.
7
Rất nhanh, Thôi các lão đã dẫn một nhà đại bá hùng hổ tiến cung.
Hắn như nắm chắc phần thắng, đến lễ nghĩa giả tạo cũng không thèm làm, chỉ vào ta mà mắng: “Bệ hạ, thần đã điều tra rõ, người này cơ bản không phải Ngụy Nhiễm công chúa, nàng ta chính là một nữ tử quê mùa, hai người này chính là đại bá đại nương của nàng ta, khi ở phủ của thần đã giải thích đầy đủ, người này mạo danh công chúa tiến cung, tội không thể tha.”
Ngụy Cương chống đầu, ánh mắt nhìn về đôi vợ chồng.
“Hắn nói thật sao? Người đang ở trong cung hiện giờ, là cháu gái của các ngươi? Nàng ta dối trên lừa dưới, mạo danh công chúa?”
Đại bá đại nương rùng mình, vô thức nhìn về phía ta.
Khóe miệng ta mỉm cười, âm thầm làm động tác móng tay cắt ngang qua cổ.
Đại bá đại nương bị dọa tới mặt trắng bệch.
Bọn họ chỉ tham chứ không ngu.
Bọn họ đối xử với Ngụy Nhiễm như thế, nếu như thật sự để Ngụy Nhiễm giành lại thân phận công chúa, lấy tính tình có thù tất báo của nàng ta, nhất định sẽ phanh thây bọn họ.
Cho dù Ngụy Nhiễm đột nhiên bộc phát lòng từ bi thì pháp luật cũng sẽ không tha cho bọn họ.
Dù sao ta mạo danh công chúa, sẽ bị tru di cửu tộc.
Nhưng nếu ta là công chúa thật, thì không như thế, chúng ta sẽ trở thành bọ ngựa trên cùng chiếc dây thừng.
Vì thế, đại bá run rẩy, trực tiếp dập đầu trước mặt bá quan:
“Bệ hạ thứ tội! Những gì thảo dân nói ở phủ Thôi đại nhân đều là nói dối! Một tiện dân như thảo dân làm sao dám nhận công chúa làm cháu gái? Đều là Thôi đại nhân cho chúng thảo dân tiền tài, lại uy hiếp nên chúng thảo dân mới nói dối, người ở phủ Thôi đại nhân mới là giả!”
Đại bá chưa nói hết câu, Ngụy Nhiễm đã trợn mắt, hét lớn xông vào ông ta mà cào xé.
“Tiện dân! Đồ tiện dân nhà ngươi! Ngươi lấy của ta nhiều tiền như thế, ngươi còn muốn hại ta! Ta muốn giết ngươi, tru di cửu tộc nhà ngươi!”
Đại bá đại nương sợ đến mức chạy vòng quanh đại điện.
“Cứu mạng! Công chúa giả muốn giết người diệt khẩu!”
Cảnh tượng này quá mức buồn cười, không đợi Ngụy Cương mở miệng, Thôi các lão đã tức giận nói:
“Hoang đường! Còn ra thể thống gì!”
Đại bá đại nương trực tiếp ngã bên chân ta, nắm lấy y phục của ta cầu xin:
“Công chúa từ bi, xin hãy cứu lấy chúng thảo dân, những lời chúng thảo dân nói đều là thật, bọn họ chắc chắn sẽ giết người diệt khẩu!”
Ta cười, quay về bên trái vẫy vẫy tay, liền có người đỡ họ đứng dậy.
“Yên tâm, các ngươi không sợ cường quyền, dám nói ra sự thật, bổn cung sẽ lấy lại công đạo cho các ngươi.”
Hiện trường một mảng tĩnh lặng.
Ngụy Cương dùng tay chạm vào trán, có chút nghi hoặc:
“Vừa nãy các lão nói, mạo danh công chúa là tội gì ấy nhỉ…..”
Ngụy Nhiễm tràn ngập tuyệt vọng, nàng ta đưa mắt cầu cứu Thôi các lão.
Thôi các lão trầm mặt, cắn răng từ trong ngực lấy ra một tấm kim bài, triều thần xôn xao.
“Đây là kim bài miễn tử tiên đế ban cho thần, bây giờ thần dùng tấm kim bài này cầu xin bệ hạ cho thần thêm một cơ hội, thần nhất định có thể tìm được chứng cứ chứng minh thân phận của công chúa.”
Sắc mặt của Ngụy Cương cũng không tốt lắm.
Nhưng hắn muốn danh chính ngôn thuận làm hoàng đế, đương nhiên không thể trực tiếp đối nghịch với tiên hoàng.
Vì thế hắn chỉ có thể đồng ý.