Thẻ Đại Cát - Chương 3
“Tô Tô rốt cuộc vì Rõ ràng hôm qua vẫn còn tại hôm nay nàng trở thành một con khác Nàng vẫn là Tô Tô từng chạy theo gọi là ‘ca ca’ đó ”
Ta khẽ nhếch khóe môi hờ hững đáp:
“Ai mà biết Có lẽ con đó đã giết chết từ lâu ”
Hắn thoáng ngẩn vẻ mặt hoang mang
“Nếu chỗ nào nàng cứ sẽ sửa Đừng vì một chút giận dỗi mà tùy tiện gả cho khác Ta thể đợi đợi đến khi nàng nguôi giận”
Ta nhạt đầy vẻ chế giễu:
“Tạ đại ca quá tự tin bản thân Ta Cố Tô Tô dù Tạ Yến vẫn thể sống thì chắc Có vì lý do mà dù trong lòng đã yêu vẫn nhất mực cưới đạt mục đích thì thề từ bỏ”
Nghe Tạ Yến sững ngơ ngác
“Nàng… nàng biết Không thể giải thích”
Ta chống nạnh gật đầu:
“Được thôi giải thích đây”
khi thật sự chuẩn như mắc nghẹn lắp bắp mãi nên lời
Ta thở dài lần cuối cùng dứt khoát rõ ranh giới:
“Ngươi và duyên tận từ đây hãy tự lo liệu lấy”
Không thèm thêm một lần xoay chạy về bên Tống An Chi
Y tự nhiên nắm lấy tay động tác thuần thục như đã luyện tập cả trăm ngàn lần Lòng bàn tay y xoay nhẹ đan ngón tay tay y như thể mọi thứ vốn dĩ như
Tạ Yến cuối cùng cũng còn đuổi theo
Ta chiếc bàn đá trong sân tư thục chống cằm Tống An Chi giảng bài
Y học vấn uyên thâm nhẫn nại giải đáp từng thắc mắc của đám học trò
Dù là câu hỏi hóc búa đến y vẫn bình thản trả lời từng câu một cách rành mạch
Dáng vẻ tự tin ung dung của y ánh mặt trời buổi trưa tựa như phủ một tầng ánh sáng vàng nhạt trông thật dễ chịu
Có lẽ quá chăm chú một đứa trẻ nghịch ngợm bất ngờ chỉ lớn tiếng :
“Tiên sinh vị là sư nương Nàng cứ chằm chằm như thể mê hoặc Nàng thật xinh nha”
Ta giật hồn đỏ bừng mặt vội xoay tránh ánh mắt của Tống An Chi
giọng ôn hòa của y mang theo ý vang lên:
“Hôm nay học đến đây thôi các trò về nhà sớm ”
Đám trẻ vẻ cũng cảm thấy chuyện thú vị vội vàng thu dọn sách vở ríu rít như những chú chim sẻ rời khỏi lớp học
Khi ngang qua từng đứa đều cố ý gọi một tiếng “sư nương”
Ta hổ đến mức lấy tay che mặt dám ngẩng đầu
Vai bỗng vỗ nhẹ qua kẽ ngón tay thấy nụ của Tống An Chi đôi mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm
“Có thử tài nghệ của ”
11
Hiếm khi tan học sớm Tống An Chi đưa chợ
Y tính tình ôn hòa quen biết hầu hết các chủ quán ở chợ
Thấy y cùng một nữ nhân lòng hiếu kỳ của các chủ quán bỗng bùng lên Vừa bận rộn đưa hàng họ nháy mắt trêu ghẹo:
“Đây là trong lòng của Tống ”
“Tống học vấn hơn tính tình khiêm nhường đúng là một vị lang quân lý tưởng Vị cô nương thật phúc”
“Bấy lâu nay Tống chịu mai mối hóa là đã trong lòng”
Mọi bàn tán rôm rả quên nhét thêm đồ giỏ của chúng đến mức cán cân nghiêng hẳn
Tống An Chi bận bịu chọn đồ vẫn gật đầu cảm ơn từng nhưng tuyệt nhiên phủ nhận lời “ là trong lòng y”
Những điều khiến băn khoăn từ lâu đột nhiên trở nên rõ ràng
Thì từ kiếp đã một lặng lẽ đối xử chân thành với
Chỉ tiếc khi hiểu cứ mù quáng đuổi theo Tạ Yến để nhận lấy kết cục bi thảm
May thay kiếp cơ hội làm từ đầu và mọi thứ vẫn quá muộn
Kiếp sẽ trân trọng Tống An Chi để lãng phí một phút giây nào nữa
Mua xong đồ ăn trở về nhà Tống An Chi trời đã gần tối
Nhà của y lớn bài trí đơn giản nhưng sạch sẽ hề một hạt bụi
Y pha cho một ấm trà thắt tạp dề nhanh chóng bước bếp
Không lâu từ bếp truyền tiếng xào nấu xèo xèo kèm theo đó là mùi hương nồng đậm chính là mùi vị chân thực nhất của nhân gian
Tống An Chi cẩn thận bày lên bàn một mâm thức ăn màu sắc phong phú hương thơm ngào ngạt khiến khỏi động đũa
Người xưa : “Quân tử xa nhà bếp”
Nam nhân sẵn lòng nấu ăn vốn đã nhiều huống hồ tài nghệ nấu nướng của Tống An Chi còn vượt quá mong đợi
Nào là cá diếc hấp canh gà tươi giá đỗ xào tôm luộc… món nào cũng đúng khẩu vị của
Ta kinh ngạc ngẩng đầu ngay lúc đó một miếng cá đã gắp bát cơm đầy ụ của
Tống An Chi mỉm ngượng ngùng đặt đôi đũa xuống cạnh:
“Đôi đũa dùng qua nàng thử xem hợp khẩu vị ”
Không nỡ từ chối tấm lòng của y gắp một miếng cá đưa miệng
Thịt cá mềm mại thơm ngon nêm nếm vặn khiến bất giác nhướng mày thích thú
Y vẻ căng thẳng dè dặt hỏi:
“Sao hợp khẩu vị ”
Ta gắp thêm một miếng cá bỏ bát y chống cằm y đáp:
“Còn ngon hơn cả món đầu bếp nhà làm”
Y miếng cá trong bát mặt đỏ bừng lẩm bẩm:
“Vậy… … ngày nào cũng nấu cho nàng ăn”
Xem lời hứa thật mộc mạc mà chân thành biết bao
Sau bữa tối y chậm rãi tiễn về nhà con đường làng nhỏ
Trước khi chia tay y khẽ thì thầm như tiếng gió thoảng:
“Cảm ơn nàng đã chọn ”
Ta đầu chỉ lặng lẽ đáp trong lòng:
“Cũng cảm ơn vì hai kiếp đều dành trọn tình yêu cho ”
12
Sáng hôm nha Loan Nhi hớt hải chạy báo tin:
“Tiểu thư tiểu thư Tạ công tử hôm qua đánh ”
Ta đang nhàn nhã uống cháo yến thì “phụt” một tiếng phun hết cháo ngoài
“Ai đánh ”
Loan Nhi gãi đầu vẻ mặt đầy chán ghét:
“Không rõ là giờ Tuất Triệu đại thẩm bán bánh bên đường về nhà mẹ đẻ trông thấy Tạ công tử gục bên đường dậy Cái mặt ôi chao sưng to như đầu heo luôn”
Nhà mẹ đẻ của bà Triệu ngay bên cạnh tư thục mà đường về nhất định qua đoạn đường và Tống An Chi từng qua tối qua
Còn lúc là giờ Tuất
Tạ Yến làm xuất hiện ở đó
Hơn nữa thời gian trùng khớp với lúc Tống An Chi trở về nhà
Chẳng lẽ vì chuyện ban ngày lén núp đường tập kích Tống An Chi hòng phá hủy hôn sự của chúng
đánh thê thảm đến
Tống An Chi rõ ràng là một thư sinh yếu đuối tay trói gà chặt cơ mà
Ta đặt bát xuống bỗng nhiên cảm thấy hứng thú:
“Thật đánh thành đầu heo Ngươi chạy xem ”
Loan Nhi bĩu môi ánh mắt liếc ngoài:
“Tạ phu nhân sáng sớm nay đã dẫn Tạ công tử tới tìm lão gia đỡ mong nối hôn sự của hai ”
Ta lập tức bật dậy
Ban đầu chỉ cắt đứt với là xong nhưng xem nhà bọn họ sẽ từ bỏ việc bám víu cha
“Đi xem thử”
13
Chưa đến chính sảnh từ xa đã thấy giọng nhún nhường của Tạ phu nhân đang cố gắng thuyết phục:
“Cố đại đương gia hai nhà chúng môn đăng hộ đối hai đứa nhỏ tình cảm từ nhỏ Tô Tô cũng là đứa trẻ lớn lên từ lâu đã coi nó là con dâu Nay hai đứa giận dỗi chúng làm bậc trưởng bối nên khuyên giải một chút mới ”
Thấy cha đáp Tạ phu nhân tiếp:
“Còn như Tống An Chi chẳng qua chỉ là một thư sinh sa sút cha mẹ ngay cả một căn nhà hồn cũng làm xứng với Tô Tô Sau làm cho con bé một tương lai tươi sáng ”
Cuối cùng cha cũng mở miệng:
“Chuyện đó cũng chẳng Ta chỉ một đứa con gái tất cả của đều để cho nàng Chỉ cần nàng thích thì cuộc sống cũng sẽ thôi”
Nghe đến đây Tạ Yến kìm nén nữa vội vàng cất tiếng:
“Cố bá phụ Tống An Chi đơn giản như vẻ ngoài Còn vết thương của …”
Ta đúng lúc bước liếc gương mặt Tạ Yến suýt nữa nhịn bật
Quả thật như lời Loan Nhi mặt sưng húp như đầu heo
“Sao vết thương là do Tống đánh Tạ đại ca từ nhỏ đã luyện võ chẳng lẽ đánh một thư sinh yếu đuối”
Thấy nhướng mày mặt Tạ Yến đỏ bừng miệng mấp máy mấy lần cuối cùng vẫn đổi giọng sang khuyên nhủ :
“Tô Tô Tống An Chi nhã nhặn như vẻ ngoài nàng đừng nhẹ cả tin”
Thật lòng mà nếu bảo rằng vết thương của do Tống An Chi đánh cũng tin
Tống An Chi thông minh chắc hẳn đã nghĩ kế sách gì đó mới khiến nông nỗi
Nghĩ đến đây càng cảm thấy hả hê tâm trạng hẳn lên
Tạ Yến vẫn ngừng khuyên nhủ giọng đầy đau khổ:
“Tô Tô cho thêm một cơ hội Chuyện nàng lo lắng tuyệt đối sẽ xảy Ta đã rõ với Mạnh Vân Nhu chẳng bao lâu nữa nàng sẽ lấy khác
Đời chỉ một đời một kiếp bên nàng”
Thật nực
Bây giờ bất quá là cần nữa liền quyết tâm từ bỏ mà kiếp đã mưu tính năm năm cũng cấp cho nàng một danh phận
Người yêu nhất lẽ từ đầu đến cuối chỉ là chính bản thân mà thôi
Ta thở dài từng chữ từng câu dứt khoát :
“Tạ Yến đã trong lòng Giữa và đời tuyệt đối khả năng”
14
Từ hôm khi từ chối Tạ Yến còn gặp nữa
Tạ phu nhân cho rằng biết điều trong bóng tối tung ít lời đồn về
Nào là “hồng hạnh xuất tường” từ lâu đã lén lút qua với Tống An Chi