Thẻ Đại Cát - Chương 2
Cha với vẻ mặt đầy trêu chọc gật đầu tỏ vẻ hài lòng
“Được lắm so với tiểu tử Tạ Yến Tống hợp ý hơn nhiều Hôn sự đồng ý”
Tống An Chi khẽ thở phào ánh mắt dịu dàng đến mức như nhỏ nước
Trong mắt y dường như chứa đựng những cảm xúc sâu sắc khiến trong chốc lát hiểu nhưng khỏi đỏ mặt vô cớ
Khi bầu khí trong phòng đang hòa hợp bỗng vang lên một giọng đầy bất hòa
“Ta đồng ý”
6
Chúng đồng loạt đầu về phía phát tiếng ngoài dự đoán đó chính là Tạ Yến
Hắn bước nhanh tới khuôn mặt đen quỳ sụp xuống mặt cha
“Cố bá phụ và Tô Tô là thanh mai trúc mã sớm đã hứa hẹn trọn đời bên Chắc hẳn là đã làm gì khiến nàng giận dỗi nên hôm nay nàng mới cố ý đối nghịch với Vì hạnh phúc cả đời của Tô Tô mong bá phụ đừng đồng ý hôn sự ”
Cha nhướng mày ý vị thâm sâu hỏi :
“Ý ngươi là con gái rời xa ngươi thì thể hạnh phúc ”
Tạ Yến dường như nhận lỡ lời mặt đỏ bừng vội vàng biện bạch:
“Vãn bối ý đó chỉ là Tô Tô vì một phút hiểu lầm mà hối hận”
Ta thật sự thể thêm nữa lập tức lên tiếng để làm rõ mối quan hệ:
“Tạ đại ca đây là do hiểu chuyện cứ mãi quấn lấy khiến hiểu lầm
Đến bây giờ mới nhận với chỉ tình thật may là mọi chuyện vẫn còn kịp để sửa chữa Ngày và Tống thành thân mong đến uống chén rượu mừng”
Lời đã rõ ràng như thế Tạ Yến kinh ngạc phẫn uất như lao lên xé toạc mặt để xem ai đó giả mạo
Ta phí lời với liền cúi hành lễ với cha rằng tiễn Tống An Chi cổng
Chúng bước Tạ Yến cũng bám theo dáng vẻ như thể nếu thay đổi ý định sẽ chịu từ bỏ
Ta vốn chỉ định tiễn Tống An Chi đến cổng nhưng với cái kiểu “cao dán buông” của Tạ Yến cứ bám riết phía thật sự phiền chịu nổi
Để hết hy vọng sang Tống An Chi nửa như van xin nửa như làm nũng:
“Tống trời vẫn còn sớm thể đến thăm tư thục của ngài ”
Tống An Chi liếc phía lập tức hiểu ý gật đầu ôn hòa
“Là vinh hạnh của Tống mỗ”
7
Ta theo Tống An Chi bước về phía tư thục dọc đường trò chuyện rôm rả
Trên con đường nhỏ làng quê ánh mặt trời vàng rực rỡ xuyên qua những tán cây xanh mướt đổ bóng loang lổ xuống mặt đất
Thỉnh thoảng vài chú chim kinh động sải cánh vụt qua đầu miệng ríu rít hót những khúc ca tên
Ta và Tống An Chi những chuyện vụn vặt bầu khí nhẹ nhàng và hài hòa
Thật kỳ lạ tuy đây chỉ âm thầm giúp đỡ y bề ngoài giữa và y chẳng nhiều giao tình
giờ phút ở cạnh y hề cảm thấy gượng gạo ngược còn thấy thoải mái lạ thường
Y dường như trời sinh mang một loại sức mạnh khiến khác cảm thấy yên tâm
Thấy nghiêng đầu chăm chú Tống An Chi khẽ chạm mặt chút ngại ngùng hỏi:
“Trên mặt gì ”
Ta giật lắc đầu bản thân cũng cảm thấy hổ
“Người trong trấn thường khen Tạ Yến ngọc thụ lâm phong dung mạo xuất chúng nay ngắm kỹ Tống thấy còn vượt trội hơn nhiều”
Tống An Chi ngẩn đột nhiên mím môi
Nụ tựa như mang ma lực trực tiếp xâm chiếm tâm trí khiến tim đập loạn nhịp như chú nai con đang chạy rông trong lồng ngực
Y dừng bước cúi đầu tìm kiếm trong vạt áo đôi tai trắng trẻo ẩn gò má dần đỏ ửng
Ta nhận nên chằm chằm khác liền giả vờ vô tình đưa ánh mắt nơi khác
Trước mắt bỗng xuất hiện một chiếc túi thơm
Trên túi thêu một nhành hoa sen
Lá xanh biếc hòa cùng đóa hoa hồng phấn chúm chím sống động như thật
Ta khẽ giật trong đầu thoáng hiện ký ức chợt nhận chiếc túi thơm quen thuộc
Phải chăng đây chính là chiếc túi mà kiếp Tống An Chi từng cầm mộ
Nhìn chiếc túi đung đưa mắt dám đưa tay nhận lấy
chỉ trong chớp mắt bàn tay mềm nhũn chiếc túi đã rơi tay
Đôi mắt Tống An Chi tựa như chứa đựng cả bầu trời lấp lánh y mỉm ngượng ngùng
“Nhờ tiểu thư âm thầm giúp đỡ Tống mỗ mới thể an nơi trấn Tuế An
Vẫn luôn biết cảm tạ thế nào nên đã đến miếu Phương đại sư ở chùa Nam Giác xin một quẻ xăm
Tiểu thư lòng nhân hậu tất sẽ trời cao phù hộ Thật hiếm đây là một quẻ đại cát
Cố tiểu thư tên là Tô Tô nên lấy âm ‘Tô’ để thêu lên túi thơm
Hoa sen thanh khiết mọc từ bùn mà nhiễm mùi bùn thật giống như tiểu thư
Ta biết tiểu thư đã trong lòng vốn định ngày tiểu thư xuất giá sẽ tặng quẻ mong nó thay phù hộ tiểu thư một đời bình an
ngờ hôm nay kết cục như …
tặng nó trong cảnh … vui”
8
Ta ngẩn ký ức như kéo về kiếp
Thì trong chiếc túi thơm chứa quẻ đại cát mà y đã xin
Còn nhớ ngày ném tú cầu dường như Tống An Chi từng gọi
tâm trí khi chỉ đặt Tạ Yến y gọi chỉ hành lễ qua loa vội vàng tìm Tạ Yến
Phải chăng khi đó y định tặng quẻ xăm
Vì tặng nên y vẫn luôn giữ bên đến khi đặc biệt từ kinh thành để lo liệu hậu sự cho
Ta sớm đã nghi ngờ tại y đến kịp lúc như
Phải chăng y đã tình ý với ngay cả khi đã thành thân vẫn luôn âm thầm dõi theo tin tức về
Ta xiết chặt chiếc túi thơm trong tay trong lòng trỗi dậy những cảm giác khó diễn tả thành lời
Quẻ xăm bên trong gấp thành một mảnh vuông nhỏ góc cạnh khẽ cọ đầu ngón tay mang cảm giác ngứa ngáy
Đại sư miếu Phương ở chùa Nam Giác vốn là cao tăng đắc đạo tuổi đã cao bình thường khó mà diện kiến chứ đừng đến xin quẻ
Bao nhiêu bậc quyền quý vượt ngàn dặm gặp đại sư cuối cùng đều trở về tay trắng
Không biết Tống An Chi dùng cách gì mà thể gặp đại sư xin một quẻ đại cát như
Ta sống một kiếp lẽ nào chính là nhờ quẻ xăm
Thu hồi suy nghĩ cẩn thận cất túi thơm trong áo đặt sát ngực tháo từ cổ xuống một chiếc khóa vàng nhỏ đưa tay Tống An Chi
“Lễ vật quá trân quý thích Để đáp đây là chiếc khóa vàng luôn mang từ nhỏ từng rời khỏi Dù thứ đáng giá ngàn vàng nhưng nó mang ý nghĩa đặc biệt với Giờ tặng nó cho mong đừng ghét bỏ”
Tống An Chi siết chặt chiếc khóa vàng trong tay hiểu vì đỏ mặt nhưng vẫn mạnh dạn hỏi:
“Đây… đây là tín vật định tình mà cô nương tặng cho Cô nương thật sự đã nghĩ kỹ Ta quyền thế nương tựa nàng thật sự gả cho ”
Nhìn gương mặt đỏ bừng của y cảm thấy vô cùng thú vị liền trêu đùa một chút:
“Đương nhiên Chẳng lẽ tin rằng thể cho một cuộc sống Hơn nữa hiện giờ mối quan hệ của chúng gọi là ‘cô nương’ e rằng phần xa cách chi bằng gọi thẳng tên ”
Tống An Chi cúi đầu biết đang suy nghĩ điều gì Khi ngẩng lên đôi mắt y thoáng đỏ nhưng lời từng chữ như một lời thề:
“Chỉ cần A Tô nguyện ý sẽ dốc lực để nàng sống hạnh phúc A Tô cũng đừng gọi là ‘’ nữa gọi tên là ”
Ta y ánh mắt dao động khẽ gọi: “An… An Chi…”
Mấy chú bướm bay qua lượn quanh chúng vài vòng nhẹ nhàng bay xa
Bầu khí thật vi diệu mọi thứ đều vặn
Ngoại trừ…
Tạ Yến như âm hồn bất tán mãi theo phía
9
Hắn lẽ chịu đựng thêm nữa vài bước đã xông giữa và Tống An Chi như một bức tường phiền phức ngăn cách chúng
“Chúng cần chuyện”
Tạ Yến chằm chằm ánh mắt chịu rời Ta đành bất đắc dĩ gật đầu với Tống An Chi
Y chậm rãi rời ở một cách quá xa cũng quá gần chờ đợi
Ta khoanh tay ngực cách Tạ Yến mấy bước giọng điệu xa lạ và lạnh nhạt:
“Tạ đại ca còn điều gì thì hết Từ nay về chúng cầu cầu đường về đường đừng dây dưa thêm nữa”
Đôi mắt Tạ Yến đỏ hoe như thể chịu một cú sốc lớn bước lên vài bước định kéo
Ta lập tức lùi về ánh mắt lạnh lùng đối diện một cách đầy quyết liệt
“Tạ Yến nếu còn vô lễ như chúng chẳng còn gì để nữa”
Hắn cuối cùng cũng dừng bước ánh mắt đầy tổn thương