Thay Đích Tỷ Gả Cho Nhiếp Chính Vương - Chương 2
3.
Ta gần như nghi ngờ người này vẫn luôn nghe lén bên ngoài.
Nếu không thì sao có thể đến đúng lúc như vậy.
Hắn vùi mặt vào vai ta, khẽ thở dài:
“Ta ở bên ngoài giải quyết công việc, trong lòng chỉ nghĩ đến phu nhân, một đường ngày đêm chạy về, cuối cùng cũng trở về… Phu nhân làm như vậy, thật khiến người ta đau lòng.”
Ta tin hắn mới là lạ.
Trong giọng nói của hắn không nghe ra chút đau lòng nào.
Ta ngẩng đầu lên, ra hiệu cho Tú Nhi, bảo nàng ta lấy giấy bút đến.
Không ngờ nàng ta lại hiểu lầm ý ta, vội vàng lên tiếng:
“Vương gia có điều không biết, khi Vương phi ở trong phủ, cả ngày buồn rầu lo lắng, lo lắng cho sự an nguy của người đến mức không ăn không ngủ. Giờ thấy người bình an trở về, trên mặt mới có nụ cười, người tuyệt đối không được hiểu lầm tấm lòng của Vương phi!”
Tú Nhi cũng không phải gọi suông mà.
Nàng ta thực sự rất tú lệ.
* (Tú nhi, với ý chỉ sự tinh xảo, đẹp đẽ)
Cũng không biết Cảnh Hành có tin hay không, nhưng sau một lúc im lặng, hắn cũng ngẩng mặt lên, hơi cong môi với ta:
“Phu nhân thực sự lo lắng cho ta đến vậy sao?”
Ta cố nuốt những lời chế giễu vào bụng, che giấu lương tâm gật đầu một cách nghiêm túc.
Đám mây mù trong mắt hắn đột nhiên tan biến, trong nháy mắt sáng như sao, tay ôm chặt ta hơn:
“Như vậy, thật là vất vả cho phu nhân vì ta mà lo lắng vất vả.”
Ta lắc đầu, nắm tay hắn áp lên mặt ta, giả vờ thân mật cọ cọ.
Thấy không khí trong phòng ấm lên, Tú Nhi cùng những hạ nhân khác rất tự giác lui xuống.
Ta há miệng, không nói gì, đang định chỉ vào giấy bút trên bàn thì Cảnh Hành đột nhiên bế ta lên, đặt lên giường mềm ở phòng bên cạnh.
Trên người hắn vẫn còn hơi lạnh ẩm ướt đặc trưng của trời mưa, quấn quanh lấy ta.
Ta kêu lên một tiếng, nhưng vì Đường Đình Nguyệt là người câm nên không dám phát ra một tiếng nào.
Ta chỉ vào vết thương vẫn đang rỉ máu trên vai Cảnh Hành, cố nặn ra hai giọt nước mắt.
Động tác của hắn đột nhiên dừng lại: “Phu nhân đang đau lòng vì ta sao?”
Cảnh Hành đưa tay lau hai giọt nước mắt nơi khóe mắt ta, dục vọng đen tối trong mắt hắn đột nhiên biến mất, thay vào đó là một chút dịu dàng lưu luyến.
Ta đang khóc cái gì?
Là khóc vì Cảnh Hành bị thương, hay là khóc vì ngay cả khi đối mặt với hắn bị thương, ta vẫn phải nịnh nọt, cẩn thận lấy lòng?
Bên ngoài trời dần tối, ta và Cảnh Hành cứ duy trì tư thế này trong vòng hai tuần trà.
Ta ngửa cổ đến mỏi nhừ, nụ hôn của hắn vẫn chưa hạ xuống.
Tự thương tự cảm không phải tính cách của ta, sự chán nản đó chỉ xuất hiện trong chốc lát rồi nhanh chóng biến mất, ta chui ra khỏi người Cảnh Hành, kéo giấy bút, bắt đầu viết vội:
“Thiếp thực sự lo lắng cho thân thể của Vương gia, chi bằng mời một đại phu đến bắt mạch, cũng tiện xử lý vết thương…”
Cửa sổ thổi vào luồng gió ẩm lạnh, một ngọn nến vàng mờ nhảy múa lay động.
Cảnh Hành ngồi dậy, chống cằm, ý cười không chạm đến đáy mắt:
“Lần này ta ra khỏi kinh để giải quyết công việc, là nhận mật lệnh của Hoàng thượng, chuyện này không thể để bất kỳ ai biết được, đương nhiên cũng không thể gọi đại phu đến bắt mạch.”
Ta vô cùng nghi ngờ hắn đang lừa ta.
Phủ Nhiếp chính vương to lớn như vậy, Nhiếp chính vương quyền khuynh triều dã, vậy mà lại không có một đại phu đáng tin dùng?
“Cho nên, chỉ có thể vất vả phu nhân thay ta bôi thuốc.”
Không vất vả, là mệnh khổ.
Ta lấy thuốc trị thương, vừa quay lại, Cảnh Hành đã cởi áo, để lộ vết thương sâu hoắm trên vai.
Da thịt lật ngược, ta nhìn mà giật mình, như thể bờ vai ta cũng đang đau.
Nhưng tầm mắt dịch chuyển xuống, hắn có một thân hình cực kỳ xuất sắc, làn da trắng bệch vì mất máu, nhưng đường nét cơ bắp lại vừa đẹp vừa gọn gàng.
Ta chỉ là nhìn nhiều mấy chục lần, hắn liền hỏi ta:
“Nếu phu nhân thích như vậy, không bằng đợi ta khỏi hẳn, thắp một ngọn đèn trong trướng, để phu nhân thưởng thức nhìn ngắm cả đêm?”
Thuốc trị thương tan ra trên đầu ngón tay ấm áp, rồi được ta cẩn thận bôi lên vết thương của Cảnh Hành.
Hắn rên lên một tiếng, trong lời đồn, Nhiếp chính vương không chớp mắt khi dao găm đâm vào xương, đột nhiên trở nên vô cùng yếu đuối.
Ta bôi thuốc bao lâu, hắn rên rỉ bấy lâu, cuối cùng còn làm nũng:
“Phu nhân, ta thực sự đau không chịu nổi, có thể dựa vào ngực phu nhân không?”
Đầu ta đầy mồ hôi, không biết là do nóng hay do nhẫn nhịn.
Nghe vậy, trực giác thấy không ổn, cúi mắt nhìn xuống, thấy sắc mặt Cảnh Hành ửng đỏ bất thường.
Ta đưa tay sờ trán hắn, nóng đến mức đáng sợ.
Giữa việc để mặc hắn sốt cao và đi gọi người, ta do dự một lát, rồi đành đỡ hắn dựa vào bên trong giường mềm, sau đó ra ngoài gọi Tú Nhi.
Không còn cách nào khác, nếu hắn thực sự sốt đến ngốc nghếch khi ở cùng ta, e rằng những hạ nhân võ nghệ cao cường trong viện sẽ không để ta sống sót bước ra khỏi căn phòng này.
4.
Bệnh tình của Cảnh Hành vừa mới khỏi, nhà họ Đường đột nhiên phái người đến, nói rằng mẫu thân ta bệnh nặng, nhớ mong nữ nhi, muốn ta về thăm một chuyến.
Bệnh nặng sao? Thật vậy thì quá tốt.
Ta suýt nữa không nhịn được mà lộ vẻ mừng rỡ, nhưng khi ánh mắt đảo qua, Cảnh Hành đang nhìn ta:
“Phu nhân trong lòng hẳn là lo lắng vô cùng, nếu vậy, hãy về thăm một chuyến đi.”
Ta đành phải ép mình lộ ra vẻ lo lắng.
“Chỉ tiếc là ta có việc quan trọng, không thể cùng phu nhân về nhà.”
Hắn đi tới, đưa tay chỉnh lại cổ áo cho ta, rồi khẽ vuốt ve má ta, đặt lên đó một nụ hôn,
“Phu nhân về nhà sớm, để ta khỏi phải nhớ nhung.”
Kết quả là khi ta về đến nhà họ Đường, mới phát hiện mẫu thân ta không hề bị bệnh.
Không chỉ vậy, bà còn rất khỏe mạnh, thậm chí còn nhàn nhã ngắm nghía ta, hỏi: “Sau khi thành hôn, Nhiếp chính vương đối xử với con thế nào?”
Ta nghĩ rằng họ chắc chắn không muốn nghe câu trả lời thực sự, vì vậy ta hít một hơi thật sâu, nức nở nói:
“Trước đây đích tỷ đã coi thường hắn như vậy, giờ hắn ngày đêm hành hạ ta, ngay cả một bữa ăn no cũng khó mà có được, trên người còn bị đánh đến không có một chỗ lành lặn…”
Đường Đình Nguyệt vừa lòng mà nhìn ta với vẻ nghi ngờ, nha hoàn Vân Tước sau lưng nàng ta phối hợp hỏi: “Nhưng nô tỳ thấy nhị cô nương dường như tròn trịa hơn nhiều?”
Ta cứng đờ: “… Có lẽ là do đói nên phù nề.”
Nói chuyện phiếm một hồi, cuối cùng ta cũng không kiên nhẫn mà nêu ra nghi vấn: “Mẫu thân thân thể khỏe mạnh, tại sao lại gọi con về phủ thăm bệnh?”
Hai mẹ con trước mặt nhìn nhau, rồi Vân Tước lui ra ngoài, còn rất tự giác đóng cửa phòng lại.
Đợi đến khi chỉ còn ba người chúng ta trong phòng, Đường Đình Nguyệt lấy từ trong ngực ra một chiếc bình ngọc trắng, đẩy đến trước mặt ta.
Ta giật mình: “Đây là cái gì?”
“Cảnh Hành làm người âm tàn độc ác, hắn hành hạ con như vậy, ta là mẫu thân của con, cũng không đành lòng.”
Đích mẫu mở miệng nói: “Con tìm cơ hội, hạ thứ này vào đồ ăn của hắn, khi việc thành, tự sẽ có người đưa con về Đường phủ, hưởng vinh hoa cả đời.”
Cả đời?
Ta khẽ cong môi, che giấu sự chế giễu trong giọng nói: “Đích tỷ sắp xuất giá sao?”
“Đương nhiên.” Mẫu thân ta thoáng hiện vẻ đắc ý trên mặt: “Thế tử phủ Trường Ninh Hầu đã sai người đến cầu hôn, giờ nàng không phải là đích tỷ của con, mà là thứ muội của con, được nuôi dưỡng từ nhỏ ở trang viên, Đường Ninh Ngọc.”
Ninh Ngọc.
Nghe gió ngắm trăng, như châu như bảo.
Tên của nàng có lời chúc tốt đẹp, có phong nguyệt nở rộ, ngay cả khi đổi thân phận với ta, nàng vẫn có thể dễ dàng có được mọi thứ mà ta không bao giờ có được.
Ta ngẩn người, im lặng một lúc.
Mẫu thân ta tưởng ta không muốn, lập tức đổi sắc mặt:
“Nếu con làm chậm trễ mối lương duyên tốt của Ninh Ngọc thì số đồ đạc ít ỏi mà tiểu nương con để lại trong phủ cũng không cần giữ lại nữa, đốt sạch đi cho xong!”
Ta ngẩng đầu nhìn bà ta: “Mẫu thân đang đe dọa con sao?”
Nàng đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống ta:
“Đường Tiểu Nhị, mạng ngươi hèn mọn, nếu việc thành, đừng nói là đồ của tiểu nương ngươi, ngay cả trả lại sự trong sạch cho nàng ta cũng được. Nhưng nếu không thành…”
“Ngươi tưởng rằng sau khi việc ngươi mạo danh bị phát hiện, Nhiếp chính vương có thể để ngươi sống đến ngày mai không?”
Mẫu thân đi trước một bước, trong phòng chỉ còn ta và Đường Đình Nguyệt.
Nàng vẫn ngồi đó, dung nhan giống ta bảy phần trông điềm tĩnh và thản nhiên.
Chỉ thấy nàng dùng đầu ngón tay chấm nước trà, trên mặt bàn viết từng nét từng chữ: “Muội muội, đây chính là số mệnh của muội.”
“Ngay cả khi giờ đây thay thế thân phận của ta, muội cũng không thể thực sự trở thành ta.”
Khi ta rời khỏi nhà họ Đường, cuối cùng cũng mang theo chiếc bình ngọc đó.
Trên xe ngựa trở về, ta cầm chiếc bình ngọc, ngưng thần suy nghĩ: Cảnh Hành tuy quyền khuynh triều dã nhưng cũng đắc tội không ít người, trong triều tứ phía gây thù hằn.
Người giờ đây muốn cưới Đường Ninh Ngọc chính là Trường Ninh Hầu, một trong số những người đó.
Hoàng thân quốc thích của đương kim hoàng thượng, mẫu tộc của Thất vương gia, chính là xuất thân từ Trường Ninh Hầu.
Vậy thì, việc hạ độc Cảnh Hành, rốt cuộc là do Trường Ninh Hầu chỉ thị, hay là…
Ta không dám nghĩ tiếp nữa.
Về đến nơi, trời đã tối, Cảnh Hành vẫn đang đợi ta dùng bữa tối.
Có lẽ phát hiện ra ta mất tập trung, hắn đưa tay nắm lấy tay ta: “Phu nhân sao vậy? Bệnh tình của nhạc mẫu chẳng lẽ rất nghiêm trọng?”
Ta lắc đầu, thở dài.
Nếu thực sự là bà ấy bệnh nặng thì tốt rồi.
Ta nhất định phải kiếm một bình rượu để ăn mừng.
Cảnh Hành ra lệnh cho Tú Nhi bên cạnh lấy giấy bút, ta do dự một lát, vẫn cầm bút viết:
“Sau khi ta xuất giá, cha mẹ đón thứ muội vốn được nuôi dưỡng ở trang viên về phủ, tận tâm dạy dỗ, đặt tên là Đường Ninh Ngọc. Ta chỉ là… chỉ là…”
Khi đang do dự không biết tiếp tục thế nào, Cảnh Hành đột nhiên đưa tay, vuốt những sợi tóc rối bên thái dương ta, giọng nói nhẹ như châu ngọc rơi vào tim ta: “Phu nhân có từng có tên tự không?”
Ta lắc đầu.
“Hay là ta nghĩ cho phu nhân một tên tự thế nào?” Hắn cầm bút viết: “Khi phu nhân cười nói vui vẻ, khiến người ta động lòng, hay là tên tự gọi là Yến Yến đi?”
Ta đột nhiên ngẩng đầu lên, ngây người nhìn hắn.
Lúc này, khuôn mặt Cảnh Hành ở gần trong gang tấc, kỳ lạ thay lại trùng lặp với nụ cười dịu dàng của tiểu nương trong ký ức của ta.
Lúc đó ta còn nhỏ, bà ôm ta đọc sách học chữ, học đến bài “Mông”, bà liền vuốt ve đỉnh đầu ta, nhẹ giọng nói:
“Yến Yến, con xem, đây chính là tên tự của con.”
“Cười nói vui vẻ, lấy ý hòa thuận. Chỉ là… ta không hy vọng con quá kính cẩn nghe lời, dù sao cũng không tốt.”
Từng chữ từng câu, lời nói vẫn còn văng vẳng bên tai.
Chớp mắt, thi thể lạnh ngắt không còn hơi thở của bà nằm ngang trước mặt ta, phụ thân giận dữ cầm roi đi tới, bị mẫu thân khuyên can:
“Dù sao thì Tiểu Nhị cũng là nữ nhi Đường gia…”
“Tiểu nương của nàng làm ra chuyện mất mặt như vậy, nàng có phải là nữ nhi Đường gia ta hay không còn chưa biết!”
Ông ta chán ghét trừng mắt nhìn ta: “Sau này nuôi làm nha hoàn thô sử là được rồi, Đường gia ta chỉ có một mình Đình Nguyệt là nữ nhi.”
“Yến Yến.” Giọng nói thở dài của Cảnh Hành vang lên.
Ta đột nhiên hoàn hồn, có chút hoảng loạn giơ tay lau nước mắt.
Hắn đưa tay, ôm ta vào lòng, vuốt ve mái tóc ta:
“Nàng đã xuất giá, cha mẹ nàng tự nhiên sẽ để tâm đến người khác. Giờ nàng là thê tử của ta, có tâm nguyện gì, cứ nói cho ta nghe.”