Thay Đích Tỷ Gả Cho Nhiếp Chính Vương - Chương 1
1.
Trong kinh thành, lời đồn về Cảnh Hành nhiều vô kể.
Hắn và đương kim thánh thượng là huynh đệ cùng cha khác mẹ, nhưng vì mẫu thân không được sủng ái nên bị tiên đế ghét bỏ, thậm chí mười hai tuổi đã lưu lạc dân gian, bốn năm sau khi tiên đế bệnh nặng mới được tìm về.
Hai người thê tử trước đều chết bất đắc kỳ tử trong đêm tân hôn, sau đó hắn lại đến cầu hôn đích tỷ của ta.
Nghe nói là vì những năm tháng khốn cùng đó, hắn từng bị đích tỷ tính tình kiêu căng coi như ăn mày, làm nhục giữa đường.
Nghĩ đến tính cách có thù tất báo của người này, ta kinh hồn bạt vía, vô thức nhắm mắt lại.
Ngay sau đó, hắn đột nhiên dừng lại.
“Sợ hãi?”
Hắn nhéo da thịt sau gáy ta, lại nhẹ nhàng vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi của ta ra sau tai: “Nếu không thoải mái, cứ nói với ta.”
Trong lòng ta cười ha hả.
Rõ ràng biết thân phận hiện tại của ta là một nữ hài bị câm, còn giả vờ giả vịt bảo ta nói cho hắn nghe.
Nói thế nào? Dùng mạng để nói à?
Ánh nến lay động, hắn nhéo cằm ta, giọng điệu không rõ cảm xúc: “Phu nhân, nàng nên mở mắt ra nhìn ta.”
Lông mi khẽ run rẩy, cuối cùng ta cũng mở mắt ra, nhìn về phía hắn.
Cảnh Hành có một khuôn mặt rất nổi bật, làn da trắng nõn, đôi mắt đen láy, sâu thẳm như đầm sâu trong núi không thấy đáy.
Giữa đôi mày phảng phất một làn sương mù mưa phùn, đôi môi mỏng luôn hơi nhếch lên, trông có vẻ vô hại.
Nhưng không ai trong kinh thành không biết thủ đoạn của hắn.
Hai năm trước, Sở vương ở quận Tây Nam dẫn theo tâm phúc lén vào kinh, định ám sát tiểu hoàng đế mới mười ba tuổi, sau đó mưu quyền đoạt vị.
Đáng tiếc chưa kịp hành động đã bị Cảnh Hành dẫn người bắt giữ.
Nghe nói tiếng kêu thảm thiết trong ngục kéo dài ba ngày ba đêm, khi khiêng thi thể Sở vương ra ngoài, trên người không còn một mảnh da lành lặn.
Đích tỷ của ta là Đường Đình Nguyệt, từ nhỏ đã được phụ thân và đích mẫu nuôi dưỡng nên tính tình kiêu căng.
Lúc đó nàng vẫn có thể nói chuyện như người bình thường, Cảnh Hành chỉ đi ngang qua trước xe ngựa của nàng, nàng đã nắm một nắm tiền đồng ném trước mặt hắn, cười nhẹ nhàng nói:
“Đã ra ngoài ăn xin, thì nên hạ thấp tư thế một chút. Ngươi hãy dập đầu tạ ơn ta, những đồng tiền này sẽ là của ngươi.”
Thật là kiêu ngạo, nhưng ngu ngốc.
Khuôn mặt của Cảnh Hành, cho dù quần áo rách rưới, vẫn không che giấu được vẻ quý phái.
Nàng không cam tâm khi một tên ăn mày gặp nàng mà lại không tự ti mặc cảm, tùy tiện làm nhục, cuối cùng người phải gánh chịu hậu quả lại là ta.
Mẹ kiếp, ta thật oan uổng.
Thấy ta cứ nhìn hắn một cách mềm yếu như vậy, Cảnh Hành im lặng một lúc, đột nhiên cười khẽ một tiếng, giơ tay che mắt ta lại.
“Phu nhân đừng nhìn ta như vậy.” Giọng hắn nghe như tiếng thở dài: “Ta suýt quên mất, trước kia nàng không sợ trời không sợ đất như thế nào.”
“Ngày đó phu nhân thưởng cho ta tiền đồng, ta đã nhặt từng đồng một, đến giờ vẫn cất giữ cẩn thận.”
Quả nhiên hắn là muốn trả thù.
Ta sợ đến nỗi mặt mày tái mét.
Không phải người thứ ba chết thảm trong đêm tân hôn là ta chứ?
Nhưng Cảnh Hành cũng không giết ta.
Hắn thậm chí còn hành động nhẹ nhàng hơn, mặc cho ta chìm đắm trong những đợt sóng dài dằng dặc cùng thủy triều cuồn cuộn bên trong, cho đến khi trời hửng sáng.
Ngày hôm sau, ta ngủ đến giữa trưa mới tỉnh dậy, chống thân thể đau nhức đi đến trước bàn trang điểm, nhìn người trong gương có quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt, ta đưa ra một kết luận——
Cảnh Hành tạm thời không định lấy mạng ta.
Có lẽ hắn muốn nấu ếch trong nước ấm, từ từ hành hạ ta.
Những ngày sau đó, quả nhiên đã chứng minh cho suy đoán của ta.
Cảnh Hành giống như một yêu tinh nam hút tinh khí của người khác.
Thời gian ta thức dậy ngày càng muộn.
Nhưng hắn lại ngày càng tươi tỉnh.
Trưa hôm đó, ta còn chưa ngủ dậy, hắn đã về sau khi chầu triều, xách ta dậy dùng bữa trưa.
Trong lúc mắt nhắm mắt mở, ta thấy hắn gắp thứ gì đó vào bát ta, rồi có tiếng nói vang lên:
“Phu nhân nếm thử món thịt nhồi dưa chuột mới làm hôm nay đi.”
Dưa chuột là món ta ghét nhất.
Ta cầm đũa, mơ màng nói: “Ta——”
“Không thích ăn dưa chuột.” mấy chữ còn lại chưa kịp nói ra, ta giật mình, đột nhiên tỉnh táo lại.
Thân phận hiện tại của ta là Đường Đình Nguyệt không thể nói được.
Vì vậy, những lời sau đó bị nuốt ngược vào bụng, ta nở một nụ cười ngoan ngoãn: “Ừm Ừm.”
Sau đó cố nhịn thống khổ, nuốt xuống miếng thịt nhồi dưa chuột to đùng mà Cảnh Hành gắp.
Hắn chống cằm, nhàn nhã nhìn ta: “Phu nhân rất muốn nói chuyện với ta sao?”
Ta lắc đầu, rồi lại gật đầu.
Vì vậy, Cảnh Hành ra hiệu cho người hầu lấy giấy bút.
Ta vội vàng viết trên giấy tuyên: “Phu quân ngày ngày bận rộn việc triều chính, hẳn là rất vất vả.”
Hắn liếc nhìn, cười nhạt nói: “Cũng ổn, sao phu nhân đột nhiên lại quan tâm đến ta?”
“Là thê tử nên quan tâm nhiều hơn đến sức khỏe của phu quân.”
Ta dừng lại một chút, cuối cùng cũng viết ra mục đích thực sự của mình: “Vì muốn suy nghĩ cho sức khỏe của phu quân, hay là cân nhắc lại đi…”
Chưa viết xong, ta đã bị Cảnh Hành nắm lấy cổ tay, kéo mạnh qua.
Màn trướng khép lại, trước mắt tối sầm, hắn nhìn ta từ trên cao xuống, cong môi:
“Mới tân hôn không lâu, vậy mà đã khiến phu nhân lo nghĩ như vậy, là lỗi của vi phu.”
Ta trừng mắt nhìn hắn không thể tin nổi, cố gắng dùng ánh mắt để lên án sự tàn nhẫn của hắn.
Nhưng hắn lại đưa tay che mắt ta, cười nói: “Phu nhân, đừng nhìn ta như vậy.”
“Ta sẽ… đau lòng.”
2.
Tâm lý của Cảnh Hành này chắc chắn không bình thường.
Ngày hôm sau khi ta tỉnh dậy, đã không thấy hắn đâu.
Nha hoàn Tiểu Xuân cùng ta xuất giá đến đây cũng không biết đã đi đâu.
Trong phòng có một nữ tử lạ mặt.
Nàng ta hành lễ với ta, cung kính nói: “Vương phi, nô tỳ là Tú Nhi. Vương gia đã dặn, từ hôm nay trở đi, nô tỳ sẽ hầu hạ người.”
Ta nhìn nàng ta.
Nàng ta rất nhanh trí lấy giấy bút lại đây: “Vương phi có gì muốn dặn dò?”
“Nha hoàn hồi môn của ta đâu?”
“Vương gia có việc khác sắp xếp cho nàng ta làm, Vương phi muốn trang điểm không? Nô tỳ hầu hạ người là được.”
Tú Nhi đỡ ta đến trước bàn trang điểm, mở hộp trang sức: “Vương phi muốn đeo trang sức gì? Nô tỳ chải tóc cho người.”
Ta nhìn chằm chằm vào những thứ trong hộp, đột nhiên có chút ngẩn ngơ.
Những thứ này đều là thứ Đường Đình Nguyệt không muốn.
Trước khi xuất giá, đích mẫu cố ý gọi ta đến phòng của bà ta, vẻ mặt nhàn nhạt nói:
“Theo lý mà nói, ngươi thay Đình Nguyệt xuất giá, chúng ta nên sắm cho ngươi một ít của hồi môn. Chỉ là mẫu thân ngươi trước kia đã làm ra chuyện như vậy, trong lòng phụ thân ngươi vẫn không thể vượt qua được. Ta là đích mẫu của ngươi, đương nhiên phải tính toán cho ngươi.”
Ta không nói gì, chỉ cúi đầu cung kính.
Bà ta gọi Đường Đình Nguyệt đến, bảo nàng mở hộp trang sức, chọn những thứ không thích cho ta.
“Muội muội xuất giá, thân là tỷ tỷ thêm đồ trang sức, ít nhất cũng phải gom đủ một hộp cho muội ấy.”
Đây đâu phải là thêm đồ trang sức, rõ ràng là cảnh cáo.
Cảnh cáo ta, những thứ Đường Đình Nguyệt không thích, không muốn mới có thể cho ta, đừng có sinh ra những ảo tưởng không thiết thực.
Ta là thứ nữ nhà họ Đường, mẫu thân ta không được sủng ái, vì vậy cha ta cũng không thích ta.
Lớn đến mười tuổi, ngay cả một cái tên chính thức cũng không có.
Mẫu thân đã đặt cho ta một nhũ danh, gọi là Yến Yến.
Sau này mẫu thân hồng hạnh xuất tường bị phát hiện, bị loạn côn đánh chết, mặc dù ta may mắn thoát chết.
Nhưng từ đó ta không còn là cô nương Đường gia nữa, bị nuôi như một nha hoàn hầu hạ trong hậu viện.
Nếu không phải lần này Cảnh Hành đột nhiên cầu hôn Đường Đình Nguyệt, nàng không muốn gả đến đây chịu nhục, thì e rằng người Đường gia đến chết cũng không nhớ đến ta.
Ta đang ngẩn người, Tú Nhi lại lấy một chiếc hộp gỗ hoàng hoa lê, mở ra đặt trước mặt ta.
Hoàn hồn lại, ta cúi đầu nhìn xuống, thấy một hộp đầy vàng bạc, ngọc ngà, suýt nữa thì lóe mù mắt.
“Vương gia nói, nhà mẹ đẻ của Vương phi thanh liêm, Vương phi có ánh mắt cao, những trang sức mang đến chắc không xứng với người, đặc biệt sai người đến kho lấy những thứ này ra. Nếu Vương phi không hài lòng, ngày khác cũng có thể đích thân đi chọn.”
Nhà mẹ đẻ thanh liêm, nói đến rất là uyển chuyển.
Thực ra hắn muốn ám chỉ Đường gia rất nghèo đúng không?
Nếu Đường Đình Nguyệt thực sự nghe thấy Cảnh Hành đánh giá trang sức mà nàng yêu thích như vậy, chẳng phải tức chết sao?
Ta cười một tiếng, tùy tiện lấy một chiếc trâm cài tóc bằng vàng khảm ngọc trai trong hộp, đưa cho Tú Nhi.
Nàng ta cũng rất biết điều, thay ta búi tóc, rồi lại đi chuẩn bị bữa sáng.
Nhìn qua, nàng ta chỉ là một tiểu thị nữ bình thường.
Nếu lúc nàng ta quay người không để lộ con dao găm giấu ở thắt lưng.
Đẩy cửa đi ra, hai gã sai vặt trông coi trong sân, lòng bàn tay và các đốt ngón tay đều có vết chai mỏng, một người đeo trường kiếm ở thắt lưng, một người mang theo Cửu tiết tiên*.
* (Cửu tiết tiên) là một loại vũ khí cổ truyền trong võ thuật Trung Hoa. Tên gọi xuất phát từ việc vũ khí này được chia thành chín đoạn (tiết), nối với nhau bằng dây xích hoặc khớp nối linh hoạt.
Khi nhìn về phía ta, vẻ mặt mang theo hàn ý lạnh thấu xương.
Nghĩ đến hai người thê tử trước của Cảnh Hành chết bất đắc kỳ tử, ta càng thấy lạnh toát trong lòng.
Liệu có ngày nào hắn không vui, trực tiếp giết chết ta không?
Ta thấp thỏm lo âu chờ đợi mấy ngày, vẫn không thấy Cảnh Hành, cuối cùng không nhịn được viết chữ hỏi Tú Nhi:
“Đã nhiều ngày không gặp phu quân, chàng có việc gì quan trọng sao?”
“Được Vương phi nhớ thương như vậy, Vương gia biết được chắc chắn sẽ rất vui.”
Tú Nhi nói, vẻ mặt lo lắng,
“Chỉ là, Vương gia được lệnh ra khỏi kinh để giải quyết công việc, giờ đã mất liên lạc hai ngày, nghe nói trước khi mất tích còn bị thương…”
Nghe nàng ta nói vậy, ta không nhịn được lộ vẻ mừng rỡ, kết quả là khoảnh khắc tiếp theo, một bóng người cao lớn thẳng tắp bước vào cửa, trên người còn mang theo mùi máu tanh ẩm ướt.
Nụ cười trên môi ta chưa kịp thu lại, lập tức cứng đờ ở đó.
Cảnh Hành cởi chiếc áo choàng bị mưa làm ướt, sải bước đến trước mặt ta, đưa tay nắm lấy cổ tay ta.
Đầu ngón tay hắn lạnh ngắt, sắc mặt tái nhợt vì mất quá nhiều máu, ý cười trong mắt như bị sương mù che khuất, không rõ ràng lắm.
Hắn hơi dùng sức, trực tiếp kéo ta vào lòng hắn, giọng điệu giống như cười mà không phải cười:
“Sao vậy, nghe nói ta bị thương, phu nhân dường như rất vui?”