Thanh Mai Trúc Mã - Chương 4
13
Khi đến biệt thự nhà họ Lý, người ra đón đầu tiên chính là chú Vương quản gia.
Ánh mắt ông ta nhìn tôi đầy hoảng hốt.
Dù ông nhanh chóng cúi đầu tránh đi, nhưng chỉ một ánh mắt ấy thôi cũng đủ để tôi khẳng định — vụ tai nạn xe của tôi tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên.
Tôi lén ra hiệu cho Rodrigo. Hắn lập tức hiểu ý, bắt đầu lôi kéo chú Vương tán dóc, chuyện trò rôm rả.
Trình Tại Hà thì chỉ huy đám người giúp việc thu dọn hành lý giúp tôi.
Còn tôi thì đi một mình vào phòng, trèo lên ghế, với lấy mấy cuốn sách bìa cứng phủ bụi đặt ở tầng cao nhất trên giá sách. Sau cùng, tôi nhìn thấy một chiếc hộp sắt nhỏ bằng bàn tay nằm sâu trong góc.
Tôi cầm chiếc hộp lên, dùng sức bẻ mở nắp — bên trong là một chiếc USB màu bạc nằm yên tĩnh.
Lúc ấy tôi mới thở phào nhẹ nhõm, giấu chiếc USB vào trong ngực áo.
Khi tôi sắp xếp lại sách vở và đẩy ghế về chỗ cũ xong xuôi, giọng nói trong trẻo của Trình Tại Hà vang lên từ ngoài cửa sổ.
“Này —— Lý Tô Diệp, ra đây một chút!”
Tôi nhìn ra ngoài qua khung cửa sổ, liền thấy thiếu niên đang đứng giữa thảm cỏ xanh mướt, phía sau cậu là những khóm tú cầu xanh tím đan xen, tầng tầng lớp lớp.
Tôi xuống lầu, bước ra sân, thấy Trình Tại Hà đang chỉ vào cây táo giữa sân, hào hứng hỏi:
“Cây này, có phải là cây tôi tặng cậu năm tôi mười sáu tuổi không?”
Tôi gật đầu.
Cậu tiếp tục:
“Hồi đó tôi vừa được đưa lên đội một, nhưng vì còn nhỏ, trong đội toàn là mấy ông lớn có tiếng tăm quốc tế, nên tôi chẳng có cơ hội ra sân, cứ ngồi ghế dự bị dài dài.
“Nhưng huấn luyện viên của tôi là người tốt. Ông ấy nhìn ra tôi chán nản nên cho tôi vài ngày nghỉ, bảo tôi đi loanh quanh Tây Ban Nha xả hơi.
“Tôi đã đến quảng trường Columbus, rồi đi dạo trên đại lộ La Rambla — mấy ngày đó đông nghẹt người, náo nhiệt vô cùng.
“Sau này tôi mới biết là sắp tới Lễ Thánh George ở xứ Catalan, người ta tặng hoa khắp nơi. Thế là tôi cũng mang tặng cậu một bông — mà là bông to nhất đấy nhé.”
Tôi sửa lời:
“Đó là cây táo.”
“Ai nói cây táo không ra hoa?” Trình Tại Hà cãi, “Mà cũng không quan trọng… Cậu có biết Lễ Thánh George là gì không?”
Tôi thành thật lắc đầu.
Cậu thở dài:
“Không biết thì thôi… À đúng rồi, tôi nhớ là lúc đó còn tặng kèm theo một con mèo nữa, nó còn sống không?”
Cậu nhìn tôi chăm chú, ánh mắt đầy chờ mong.
Cổ họng tôi bỗng nghẹn lại.
“Trình Tại Hà… con mèo cậu tặng tôi… không còn nữa rồi.”
Và đó cũng là lúc — tôi thật sự bắt đầu từ tận đáy lòng mà căm ghét Lý Chi Chi.
14
Năm đó khi Trình Tại Hà đem con mèo đến, tôi gần như yêu nó ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Đó là một con mèo Mỹ lông ngắn vằn bạc, mới bốn tháng tuổi.
Tôi đã chuẩn bị riêng cho nó một căn phòng, còn xây thêm một ngôi nhà mèo khá lớn trong sân vườn.
Để tiện nuôi thả tự do, tôi còn cho người thay toàn bộ hoa hồng gai trong sân thành những bụi tú cầu.
Thậm chí để theo dõi tình trạng sống của nó, tôi còn gắn vài chiếc camera giấu kín quanh biệt thự.
Nhưng thời gian yên bình chẳng kéo dài được bao lâu.
Ngay đúng khoảng thời gian tôi đi thi đấu, con mèo đã bị Lý Trí Hằng sai người đánh chết.
Đó là lần đầu tiên trong đời tôi nổi giận với Lý Trí Hằng.
Tôi đỏ hoe mắt chất vấn anh ta vì sao lại làm vậy.
Không ngờ anh ta lại thản nhiên đáp:
“Nó cào một vết rất sâu lên tay Chi Chi, chết là đáng.”
“Anh biết em không thích Chi Chi,” anh ta liếc mắt nhìn tôi, “nhưng cũng không cần dùng một con vật nhỏ để làm công cụ trả đũa.”
Nhưng tôi biết rõ — Lý Chi Chi không hề bị mèo cào.
Vì con mèo của tôi tính tình rất hiền, chưa bao giờ chủ động lại gần người lạ.
Hơn nữa tôi chăm nó rất cẩn thận.
Dù bận thi đấu xa, tôi vẫn thường xuyên dặn người giúp việc tắm rửa, cắt móng cho nó.
Vết thương mà Lý Chi Chi nói bị cào xảy ra ngay sau đợt cắt móng — ngay cả khi nó có lỡ cào phải, cũng không thể để lại vết thương sâu và sắc như vậy.
Chỉ cần Lý Trí Hằng gọi điện hỏi tôi một tiếng, tôi đã có thể nói cho anh ta biết — tôi gắn camera giám sát.
Chỉ cần tra lại là rõ sự thật.
Nhưng anh ta thậm chí không cho tôi cơ hội đó, đã tự mình phán quyết mọi thứ là lỗi của tôi.
Suy đoán ấy của tôi đã được xác thực ngay đêm hôm đó.
Nửa đêm, Lý Chi Chi lấy cớ mang cháo nóng đến, gõ cửa phòng tôi.
Cô ta ngồi bên mép giường, cẩn trọng nhìn tôi.
“Chị Tô Diệp, mèo con chết rồi, chị đừng buồn quá, cũng đừng tự trách bản thân. Em không sao mà…”
Tôi lạnh lùng nhìn cô ta, nói thẳng:
“Cô căn bản không hề bị mèo cào.”
Cô ta im lặng một lúc, giọng vẫn nhẹ nhàng mềm mỏng như thường, nhưng lời nói ra thì—
“Nhưng ba và anh trai đều rất để ý đến em.”
Quả thật rất để ý — để ý đến mức lần nào cũng đứng về phía cô ta, phủ nhận tôi.
“Mèo con thật là phiền, mỗi lần em đều bị nó làm ồn đến phát bực.”
Nhưng con mèo của tôi rất ngoan, bình thường gần như không kêu, chỉ khi tôi rảnh rỗi chơi với nó, nó mới phát ra vài tiếng nhỏ.
— Thế nên, lúc đầu tôi tưởng cô ta đang ám chỉ tôi là đồ phiền phức.
Lúc ấy tôi nghĩ vậy.
Nhưng khi tôi ngẩng đầu lên, lại chạm vào ánh mắt đang dò xét của cô ta.
Dù chỉ thoáng qua, nhưng tôi vẫn bắt được.
Khi đó tôi không nghĩ nhiều.
Nhưng lúc này, khi kể lại chuyện đó với Trình Tại Hà, tôi bỗng có một suy nghĩ rất kỳ lạ.
Có vẻ như Lý Chi Chi không phải đang thấy tôi phiền.
Mà ánh mắt ấy… giống như đang thăm dò xem có phải tôi — trong lúc chơi với mèo trong sân — đã phát hiện ra điều gì đó.
Một điều có thể uy hiếp đến cô ta.
Nên cô ta muốn dùng cái chết của con mèo làm lời cảnh cáo gửi đến tôi.
Tôi đưa tay xoa nhẹ lên chiếc USB trong túi áo.
Cảm thấy mọi chuyện bắt đầu… thú vị rồi đây.
15
Trình Tại Hà im lặng lắng nghe tôi kể hết, rồi đưa tay ra phía tôi, nhưng chẳng hiểu sao lại khựng lại giữa không trung.
“Nè, cậu đang khóc đấy à?”
Tôi đưa tay lau mặt, mới phát hiện hai má đã ướt lạnh từ bao giờ.
“Xin lỗi… Tôi đã không bảo vệ được nó.”
Trình Tại Hà cúi đầu nhìn tôi một lúc:
“Đừng buồn nữa… Thế giờ cậu có muốn ôm mèo thêm lần nữa không?”
Tôi không hiểu ý cậu lắm, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt phấn khích ấy, tôi vẫn gật đầu.
Cậu lập tức nở nụ cười rạng rỡ:
“Vậy thì quá hợp rồi.”
Thiếu niên kéo phắt chiếc áo khoác ngoài đang mặc lỏng lẻo, để lộ chiếc áo thun cotton đen bên trong.
Trên áo in hình một chú mèo Mỹ lông ngắn vằn bạc — giống hệt với con mèo năm xưa cậu tặng tôi.
“Thế này nhé, tôi cho cậu mượn tôi ôm tạm một lát, đừng khóc nữa được không?”
“Biến đi.”
Tôi vừa cười vừa mắng cậu một câu.
Nhưng dù sao thì, tâm trạng rối bời của tôi cũng nhờ những lời trêu chọc ấy mà dịu đi phần nào.
Sau khi thu dọn xong hết mọi đồ đạc ở biệt thự, tôi mới chợt nhận ra — tôi vẫn chưa sắp xếp chỗ ở cho mình.
Tôi mở điện thoại ra kiểm tra danh sách bất động sản đứng tên mình.
Phần lớn các căn hộ đơn lẻ đã được tôi cho các thành viên cốt cán trong nhóm thuê lại với mức giá thấp.
— Cũng là một cách để giữ người.
Một vài căn biệt thự còn lại thì nằm ở ngoại ô, mà lúc này kéo theo cả đống hành lý đi đến đó thì thật không tiện.
Đúng lúc tôi đang suy nghĩ, giọng nói lười biếng của thiếu niên vang lên bên cạnh:
“Này, Lý Tô Diệp, giúp tôi một chuyện được không?”
Tôi quay đầu nhìn cậu.
Trình Tại Hà đang ngồi bên cạnh tôi, tựa đầu vào cửa kính xe, tay lật lật quyển sách trong tay một cách vô cùng buồn chán.
Là sách ôn luyện thi chuyên môn hồi cấp ba của tôi — rõ ràng là chẳng đọc được chữ nào, nhưng vẫn cứ lật trang rào rào.
“Nhà tôi bán dần hết rồi trong mấy năm tôi ra nước ngoài. Lần này về, tôi thuê tạm một căn hộ ở khu trung tâm.”
Cậu giơ tay ra làm động tác minh họa, “Căn hộ rộng ba trăm mét vuông, mỗi tháng gần bốn, năm vạn tiền thuê, cậu chia với tôi một ít được không?”
Nhưng cậu ta hiện giờ là một trong những ngôi sao bóng đá hàng đầu thế giới, riêng tiền lương mỗi tuần đã vượt 500.000 bảng Anh, chưa kể ba mẹ cậu còn điều hành một tập đoàn thời trang quốc tế.
Trên đời này ai thiếu tiền cũng được, chứ Trình Tại Hà thì không.
Tôi lập tức nhận ra — cậu ấy nhìn ra tình thế khó xử của tôi, nên mới mượn cớ vụng về này để rủ tôi về ở chung.
Thấy tôi mãi không lên tiếng, cậu lại nói thêm:
“Chê đắt à? Vậy tôi trả chín phần, cậu trả một phần, được chưa?”
Tôi nhìn cậu với ánh mắt phức tạp, tim bắt đầu đập từng nhịp rõ ràng.
“Trình Tại Hà… cảm ơn cậu.” Tôi khẽ nói.
Cậu giơ quyển sách trong tay lên:
“Vậy cậu lấy quyển sách này đổi lấy chỗ ở đi, công bằng rồi ha? Đôi bên cùng có lợi, ai cũng không thiệt.”
16
Trình Tại Hà lấy chìa khóa mở cửa, đèn phòng khách vừa bật sáng, tôi liền nghe thấy một tràng “meo meo”.
Cẳng chân tôi bỗng thấy nhột, cúi đầu nhìn xuống liền thấy một chú mèo Mỹ lông ngắn đang cọ cọ quanh chân tôi hai vòng, đôi mắt tròn xoe long lanh tò mò nhìn người khách lạ là tôi.
“Trình Tại Hà?” Tim tôi khẽ run lên, ngẩng đầu nhìn cậu.
Cậu liếc tôi một cái, giải thích:
“À, nó là anh em cùng lứa với con mèo tôi tặng cậu hồi đó. Con mèo mẹ chỉ sinh hai con, tôi giữ lại một con, con còn lại tặng cho cậu.”
Tôi ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mượt như lụa trên lưng nó, trong lòng âm thầm nói lời xin lỗi — thay cho người chị em song sinh mà tôi đã không thể bảo vệ được.
“Cậu ở đây cho nó ăn đi, tôi đi trải giường cho cậu.”
Đêm hôm đó, nằm trong một không gian xa lạ, tôi trở mình mãi vẫn không ngủ được.
Tôi rời giường, định ra ban công phòng khách hít thở chút không khí.
Không ngờ vừa hé cửa phòng một chút, tôi liền thấy Trình Tại Hà đang mò mẫm trong bóng tối, ngồi xổm bên ổ mèo cạnh tường, lẩm bẩm nói điều gì đó.
Cậu nói rất tập trung, hoàn toàn không phát hiện ra cánh cửa phòng tôi đang khẽ hé mở.
Giọng cậu chậm rãi mà nghiêm túc:
“Nhớ kỹ nhé, sáng mai vừa thấy cô ấy ra khỏi phòng, phải chạy đến chào hỏi ngay, làm cô ấy vui lên, nghe chưa?
“Ừm… nhưng bây giờ thì không được kêu, đừng làm cô ấy mất giấc ngủ.
“Nếu làm được, tôi sẽ làm lại món cơm mèo từng nấu hồi ở Manchester cho cậu ăn, giao kèo sòng phẳng.”
Hốc mắt tôi bỗng thấy nóng ran, cổ họng cũng nghẹn lại, chẳng rõ là cảm xúc gì đang dâng lên.
Chỉ biết rằng — cơn gió mát ngày nào tôi đã từng tha thiết mong mỏi lúc mười sáu tuổi mà chẳng thể có được, hôm nay, ở tuổi hai mươi hai, cuối cùng cũng vượt qua cả những ngọn sóng nhỏ nơi Địa Trung Hải và lục địa Âu – Á rộng lớn, thổi đến nơi tim tôi.