Thanh Mai Trúc Mã - Chương 2
5
Sự thật chứng minh, cái gọi là “biết rồi” của Chi Chi chỉ tồn tại trên miệng.
Tối hôm sau, gần mười hai giờ, cô ta lại mò lên tầng hai.
Nhưng khác ở chỗ lần này cô ta gõ cửa phòng tôi.
Tôi vừa mới nằm xuống chưa được bao lâu thì lại bị chuỗi âm thanh “cốc cốc” kiên trì ấy đánh thức.
Tôi nhắm mắt cố gắng chịu đựng một lúc, nhưng tiếng gõ vẫn không ngừng lại.
Tôi với tay lấy điện thoại nhìn qua một cái.
Mười hai giờ sáu phút.
Nếu không dỗ yên được Chi Chi thì tối nay tôi đừng mơ ngủ ngon, ngày mai hiệu suất học tập chắc chắn sẽ tụt dốc không phanh.
Tôi ra khỏi giường mở cửa, liền thấy Chi Chi đang cầm một ly sữa đứng chờ bên ngoài.
“Chị Tô Diệp…” Cô ta lí nhí gọi tôi, “Em mang sữa đến cho chị, uống vào giúp dễ ngủ.”
Tôi: “…”
Nếu cô ta không tới làm phiền tôi, giờ này tôi đã ngủ ngon từ lâu rồi.
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, nhẹ nhàng giải thích:
“Tôi đã nói rồi, tôi không cần sữa của cô, sau này cũng không cần mang đến nữa. Hơn nữa tôi vừa súc miệng xong, ly sữa này cô tự uống đi.”
Khóe mắt Chi Chi lập tức đỏ lên.
“Nhưng em đã hâm nóng rồi mà, chị chỉ cần uống một chút thôi.”
Cô ta đưa tay ra định đưa cho tôi, tôi theo phản xạ gạt tay cô ta ra, ai ngờ ly sữa đổ tràn lên người cô ta, làm một vùng da lớn trên cánh tay bị phỏng đỏ lên.
Cô ta kêu lên một tiếng, khiến Lý Trí Hằng ở phòng bên phải cũng phải chạy sang.
“Cô lại giở trò gì nữa thế?”
Tuy miệng anh quát Chi Chi, nhưng ánh mắt lại vô thức liếc vào phòng tôi.
Anh đang tìm hộp thuốc y tế mà tôi thường để sẵn trong phòng.
Tôi đứng nguyên tại chỗ, im lặng nhìn Lý Trí Hằng mang thuốc mỡ giảm bỏng đến bôi cho cô ta.
Chi Chi vừa khóc vừa lí nhí nói cảm ơn.
6
Sau đêm đó, Lý Chi Chi vẫn không từ bỏ việc mang sữa.
Sau một tuần liên tiếp bị cô ta đánh thức, tôi cuối cùng cũng không nhịn được nữa.
Tôi đề nghị với ba tôi và Lý Trí Hằng rằng tôi muốn thuê một căn hộ bên ngoài để ở.
Lý Trí Hằng nhìn tôi với vẻ mặt phức tạp:
“Em nhất định phải làm đến mức này sao?”
Tôi dứt khoát gật đầu.
Tôi không thể khẳng định rằng Chi Chi có ác ý gì, nhưng cuộc thi lần này với tôi quá quan trọng, không thể có bất kỳ sơ suất nào.
Tôi nhanh chóng hoàn tất thủ tục thuê nhà, dọn ra khỏi nhà, bắt đầu toàn tâm toàn ý chuẩn bị cho kỳ thi.
Quãng thời gian đó không nghi ngờ gì là những ngày tháng vui vẻ và trọn vẹn nhất trong cuộc đời tôi.
Không có Chi Chi, không có những chuyện vụn vặt trong tập đoàn, chỉ còn lại một nhóm bạn cùng chí hướng chiến đấu vì một lý tưởng chung.
Tôi gặp Tần Chí vào thời điểm ấy.
Cậu ấy học cùng khối với tôi, cũng theo đuổi toán chuyên sâu, gia thế tương đương, nên cũng biết đôi chút về chuyện nhà tôi.
Hồi đó, Tần Chí từng nói với tôi:
“Lý Tô Diệp, thành tích em giỏi, năng lực cũng mạnh, có gì mà phải sợ? Đợi đến khi kết quả kỳ thi lần này có rồi, ba em sẽ biết ai mới là đứa con gái khiến ông ấy nở mày nở mặt.”
Đôi mắt thiếu niên ấy ánh lên ánh sáng, nhìn tôi bằng ánh mắt kiên định.
Tôi có thể cảm nhận rõ ràng rằng, khi ấy Tần Chí đối với tôi là một sự tồn tại rất khác biệt.
Nếu không, sau này khi được hỏi về ý định kết thân qua liên hôn, tôi đã không gật đầu đồng ý mà chẳng hề do dự.
May mà kết quả của kỳ thi cuối cùng không phụ sự nỗ lực bấy lâu của tôi.
Tôi trở thành học sinh lớp 11 duy nhất của năm đó được chọn vào đội tuyển tỉnh và giành được giải quốc gia.
Ngay lúc tôi đang háo hức muốn chia sẻ tin vui này với Lý Trí Hằng, thì lại phát hiện ra rằng, có rất nhiều chuyện, trong lúc tôi không để ý, đã thay đổi hoàn toàn.
Ngày tôi trở về nhà, là một ngày hiếm hoi nắng đẹp.
Trong ngoài biệt thự được bày tiệc linh đình.
Chú Vương quản gia thấy tôi trở về thì mặt mày hớn hở, lập tức bảo người hầu vào báo với Lý Trí Hằng.
Không lâu sau, Lý Trí Hằng bước ra.
Tôi không hỏi anh bữa tiệc hôm nay là để làm gì, chỉ tháo ba lô xuống, lấy bản hợp đồng bên trong đưa cho anh xem.
Lý Trí Hằng cầm lấy, lật xem mấy trang.
Không hiểu sao, tôi cứ cảm thấy cảm xúc của anh không hề phấn khởi như vẻ mặt biểu hiện ra bên ngoài.
Anh hỏi tôi:
“Tô Diệp, ký cái này rồi là coi như em được tuyển thẳng vào Top2 đúng không?”
Tôi gật đầu.
“Em định nhập học năm nay à? Hay là đợi thêm một năm nữa đi, đợi thi đại học xong rồi hãy đi. Dù gì em vẫn còn học lớp 11, có nhiều kiến thức phổ thông chắc cũng chưa học xong hết…”
“Không, em muốn đi.” Tôi cắt ngang lời anh, “Anh à, tốt nghiệp đại học sớm một năm, đồng nghĩa với việc em có thể sớm một năm vào tập đoàn giúp anh.”
Lý Trí Hằng im lặng rất lâu, cuối cùng mới cười gượng một tiếng:
“Em muốn đi thì cứ đi, dù sao em cũng giỏi như vậy, đám người trong hội đồng quản trị chắc cũng trông em tốt nghiệp từng ngày rồi.”
Anh nhét bản hợp đồng trả lại tay tôi:
“Chỉ có một chuyện, chút nữa khi vào nhà, đừng để Chi Chi nhìn thấy bản hợp đồng này. Kỳ thi tháng này cô ta làm bài không tốt, mà hôm nay lại là ngày cô ta chính thức đổi họ, em đừng làm hỏng tâm trạng của cô ấy.”
Bước chân tôi đang đi vào trong đột nhiên khựng lại, không thể tin nổi nhìn Lý Trí Hằng.
“Anh đồng ý để cô ta đổi sang họ Lý rồi à?”
Lý Trí Hằng thản nhiên:
“Ừ, chỉ là một cái họ thôi mà. Cô ta muốn mang thì cứ cho cô ta mang, cũng đỡ bị người ngoài coi thường.”
Khi ấy tôi không nói gì, nhưng mơ hồ đã nhận ra, mọi chuyện dường như đang lao về phía không thể cứu vãn được nữa.
7
Tôi không ngờ mình còn có cơ hội tỉnh lại lần nữa.
Bởi theo đúng diễn tiến cốt truyện, cái kết cuối cùng của một vai ác chuyên đi bắt nạt nữ chính như tôi, chính là tan biến vào hỗn độn, mãi mãi không còn cơ hội quấy nhiễu cuộc sống hạnh phúc viên mãn của cặp nam nữ chính.
Thế nhưng trong màn đêm u ám ấy, tôi luôn có thể nghe thấy Trình Tại Hà, bằng giọng điệu ngứa tai đặc trưng của cậu ta, thì thầm đọc gì đó không ngừng.
“Ngày xửa ngày xưa, có một người phụ nữ rất mong muốn có một đứa trẻ nhỏ xinh đáng yêu.
“Thế là cô ta tìm đến một mụ phù thủy, mụ ta đồng ý biến ước nguyện đó thành hiện thực, đưa cho cô ta một hạt giống lúa mạch, dặn đem gieo vào chậu hoa…
‘Rodrigo, cái cậu tìm ra là chuyện cổ tích gì vậy? Sến súa không chịu nổi, chuyện này chắc cô ấy nghe không biết bao nhiêu lần rồi, tôi đọc mấy cái này sao khiến cô ấy tỉnh lại được chứ?”
“Trong đống cổ tích tôi tìm được chỉ có bấy nhiêu thôi. Giờ cậu có giết tôi thì tôi cũng không bịa nổi truyện mới đâu…” Người đàn ông tên Rodrigo đáp, “Với lại, chuyện cũ chưa chắc đã không hiệu quả… Cậu xem, cô Lý chẳng phải đã tỉnh rồi sao?”
Đúng vậy, ngay trong lúc Trình Tại Hà và người tên Rodrigo kia đang trò chuyện, tôi bất ngờ mở mắt ra.
Trình Tại Hà rõ ràng không tin lời hắn, quay đầu lại định xác minh thì bất ngờ chạm vào ánh mắt của tôi.
“Cậu…”
Cậu ta nghẹn họng, im lặng một lúc lâu, rồi chớp mắt một cái, hàng mi cụp xuống mang theo một tia nước mắt lấp lánh.
“Lý Tô Diệp, cậu còn biết tỉnh lại cơ đấy.”
Giọng cậu khàn đặc, chẳng khác gì cái cổ họng đang cháy rát của tôi lúc này.
Tôi mấp máy môi, Trình Tại Hà như bừng tỉnh, vội vàng rót cho tôi một ly nước ấm.
Tôi không còn sức cầm, đành uống vài ngụm nước nhờ tay cậu đưa sát vào miệng.
Nửa ly nước trôi xuống bụng, tôi mới ngẩng mắt nhìn cậu, nhất thời không biết phải nói gì.
Trình Tại Hà đặt ly xuống, nét mặt lại trở về kiểu cợt nhả quen thuộc.
“Cậu nhìn tôi kiểu gì thế?” Cậu ta giơ tay đếm đếm ngón tay, “Không phải mới chỉ… một hai ba bốn… bao nhiêu năm không gặp thôi mà, cậu đừng nói là quên tôi rồi đấy nhé?”
Tôi im lặng một lát, bỗng bật cười:
“Trình Tại Hà, tôi đâu có quên cậu.”
8
Trong cốt truyện, để làm nổi bật mối thâm tình giữa Tần Chí và Lý Chi Chi, người ta viết rằng tôi và Tần Chí là thanh mai trúc mã, nhưng tôi lại không hiểu cậu ấy, cũng chẳng đủ bao dung cho cậu ấy, còn Chi Chi mới là tri kỷ đích thực của cậu.
Nhưng rõ ràng, tôi mới quen Tần Chí từ khi mười sáu tuổi.
Còn ngoài kịch bản, Trình Tại Hà mới là thanh mai trúc mã đúng nghĩa của tôi.
Nhà cậu ấy kinh doanh chuỗi thương hiệu thể thao, sống cùng khu biệt thự với nhà tôi.
Trình Tại Hà, về mặt học hành thì không thể nói là kém, mà là hoàn toàn không có năng khiếu.
Vậy nên, từ nhỏ đến lớn, hễ ai học cùng lớp với cậu ấy thì chưa bao giờ phải lo lắng về thành tích thi cử — vì lúc nào cũng có Trình Tại Hà làm điểm mốc thấp nhất lớp.
Thế nhưng ông trời vốn rất công bằng.
Cậu ấy không học giỏi, nhưng tài năng bóng đá lại khiến người ta phải kinh ngạc.
Không phải kiểu giỏi để đi thi cấp trường, mà là giỏi đến mức đủ sức đi theo con đường chuyên nghiệp.
Vì vậy, khi mới mười ba tuổi, cậu ấy đã sang Tây Ban Nha thử việc tại một câu lạc bộ, từ đó sống hẳn ở châu Âu.
Ba mẹ cậu cũng vì sự nghiệp của con trai mà dần dần chuyển hướng đầu tư ra nước ngoài.
Vài năm đầu, cậu ấy vẫn thỉnh thoảng quay về nước một chuyến.
Nhưng đến khi mười sáu tuổi được đôn lên đội một, bận bịu với chuyện giành suất đá chính và tham gia các trận đấu, rồi lại được chuyển nhượng sang giải Ngoại hạng Anh với mức phí kỷ lục, trở thành ngôi sao chủ lực của đội, thì từ đó không quay về nữa.
Cùng lúc đó, tôi cũng bắt đầu tìm hiểu công việc trong nội bộ tập đoàn, đồng thời dốc toàn lực chuẩn bị cho các kỳ thi chuyên ngành.
Thế là chúng tôi giống như bao cặp thanh mai trúc mã khác giữa thế gian rộng lớn này, lớn lên rồi, mỗi người đi một con đường hoàn toàn khác biệt, cuối cùng cũng chỉ còn lại kết cục “ngày càng xa nhau”.
Trong toàn bộ mạch truyện, cái tên Trình Tại Hà thậm chí còn chưa từng được nhắc đến.
Nhưng đối với tôi, cậu ấy là một người thật sự, là người tôi đã gắn bó mười mấy năm trời.
Tôi không ngờ rằng cậu ấy lại có thể quay về.
9
Tôi uống đủ nước, tựa lưng vào giường bệnh:
“Sao cậu lại quay về?”
Trình Tại Hà còn chưa kịp mở miệng, người đàn ông tóc vàng mắt xanh bên cạnh cậu đã chen vào trước:
“Cô Lý, bây giờ đang là kỳ nghỉ giữa mùa. Trình ở nước ngoài nghe nói cô sắp đính hôn, nên đặc biệt quay về, không ngờ lại gặp phải chuyện như thế này…”
Tôi quay đầu nhìn về phía anh ta, lúc này anh mới như sực tỉnh mà bắt đầu tự giới thiệu.
“Xin chào cô Lý, tôi tên Rodrigo, trước đây là phóng viên của tờ The Sun, bây giờ là trợ lý đời sống của Trình.”
“Được rồi.” Trình Tại Hà mất kiên nhẫn ngắt lời, đẩy hắn ta ra khỏi tầm mắt của tôi.
“Đừng làm ồn nữa. Nếu anh rảnh quá thì xuống nhà mua cho cô ấy một giỏ trái cây đi.”
Rodrigo bĩu môi, mặt không tình nguyện, rồi đóng cửa bước ra ngoài.
Trình Tại Hà kéo một cái ghế đến ngồi trước giường tôi, nhìn tôi một lúc lâu mới chậm rãi mở miệng:
“Lý Tô Diệp, cậu thật sự không được à? Một đứa con rơi mà cũng có thể bắt nạt cậu thành ra thế này sao?
“Cậu mau khỏe lại có được không? Cậu mà khỏe lại, tôi sẽ cùng cậu đánh trả.”
Tôi lặng lẽ nhìn cậu ta, trong ánh mắt vô thức mang theo vài phần dò xét.
Rất lâu sau, tôi mới từ tốn cất lời:
“Trình Tại Hà, tôi nên tin cậu không?”
Cậu ta nhướn mày:
“Cậu nói cái gì thế? Chỉ mấy năm không gặp mà tôi đã không đáng tin với cậu nữa à?”
Tôi mím chặt môi.
Thật ra không phải tôi không tin cậu ấy, mà là tôi không thể tin rằng trong thế giới này — cái thế giới được tạo ra để Lý Chi Chi được yêu thương — lại có ai đó có thể vô điều kiện đứng về phía tôi, tin tưởng tôi, giúp đỡ tôi.
Ví như trước đây, Tần Chí cũng từng như vậy.
Khi còn chưa quen biết Lý Chi Chi, cậu ta cũng từng nói những lời tương tự với tôi.
Nhưng chỉ cần Chi Chi xuất hiện, tất cả những lời nói đó đều trở nên vô nghĩa.
Thậm chí cậu ta còn quay lại trách ngược tôi không đủ thấu hiểu.
Lúc này, Rodrigo quay lại phòng bệnh với một giỏ trái cây.
Trình Tại Hà lục lọi trong đống trái cây một lúc, cuối cùng chọn lấy một quả táo đỏ au.
Cậu gọt nguyên vỏ quả táo một cách gọn gàng.
Đúng lúc tôi tưởng cậu sẽ đưa cho tôi, thì lại thấy cậu khựng tay, cắt một miếng nhỏ rồi… bỏ vào miệng mình.
Tôi sửng sốt nhìn cậu ta, không thể tin nổi.
Trình Tại Hà cau mày, quay sang hỏi Rodrigo:
“Sao lại mua loại táo bở thế này? Từ nhỏ cô ấy đã không thích loại này rồi, phiền anh đi mua lại loại giòn dùm có được không?”
Lòng tôi bỗng nghẹn lại, như có thứ gì đó đánh thẳng vào nơi mềm yếu nhất, chạm đến tận đáy nước mắt — khiến tôi bất giác muốn bật khóc.