Thanh Mai Đột Ngột Xuất Hiện - Chương 5
14.
Cuối cùng, tôi và Lý Tầm Ngộ cũng ly hôn.
Tài sản gia đình chia 7-3, tương đối công bằng.
Khoản năm triệu Cơ San San mượn được, để Lý Tầm Ngộ tự gánh vác, không liên quan gì đến tôi.
Tôi nhanh chóng tìm đối tác mới cho mảng nhà hàng, bắt đầu xây dựng lại những gì Lý Tầm Ngộ đã lấy đi.
Dù phải làm lại từ đầu, tôi vẫn tự tin.
Hiện tại tôi đã có đủ kinh nghiệm khởi nghiệp, tiền bạc không thiếu, nhân lực cũng sẵn sàng. Việc vực dậy mảng nhà hàng chỉ là vấn đề thời gian.
Ngược lại, tôi có linh cảm rằng Lý Tầm Ngộ sẽ không ổn lắm.
Vài ngày sau, Cơ San San đăng một bài lên mạng xã hội: “Có người cứ làm to chuyện. Ở chỗ chúng tôi, những chuyện này chẳng đáng để tâm, nhưng ở đây, lại trở thành tội lỗi.”
Tiếp đó, cô ta lại đăng một bài khác: “Từ năm 18 tuổi, tôi đã có được anh rồi, thế nên ai đó ghen tuông cũng phải thôi.”
Tôi cũng đăng bài đáp trả: “Vô tình bị cho ăn một miếng đồ bẩn, không muốn ăn nữa, vậy mà người ta lại không vui.”
Bạn bè chung của tôi và Lý Tầm Ngộ rộn ràng bàn tán phía dưới.
Cùng lúc đó, bạn thân của tôi cũng chia sẻ video hai người họ liếm kem cho mọi người xem.
Kết luận chung của tất cả là: “Tình cũ nồng thắm, càng che đậy càng lộ rõ. Ngoại tình phiên bản mới: giấm cũ thành rượu mới, khẩu vị vẫn không đổi.”
Sau đó, Lý Tầm Ngộ cũng đăng lên mạng xã hội: “Tôi vốn định tự kiểm điểm, nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, thôi thì cứ đập bể bình vậy. Chúng tôi đến với nhau rồi, mọi người vừa ý chưa?”
Tôi trả lời phía dưới: “Không có gì bất ngờ cả. Chỉ là từ một cô em gái tự dưng thành người phụ nữ của mình, cảm giác ra sao, kích thích chứ?”
Vòng bạn chung của chúng tôi lại xôn xao.
Trong một buổi tụ họp bạn bè, tôi kể lại chuyện này mà không ngại vạch trần vết thương lòng.
Tôi nói với mọi người:
“Lần đầu tiên ra sân bay đón người, anh ta bảo Cơ San San là em gái nuôi trong nhà.
Lần thứ hai, tôi về nhà thấy hai người họ ôm nhau xem phim kinh dị, tôi rất tức giận, anh ta lại nói tôi nghĩ nhiều.
Lần thứ ba, anh ta đòi mượn năm triệu để giúp Cơ San San, không một chút đảm bảo, nói rằng đó là ‘em gái’ của anh, cần được chăm sóc, và bảo tôi không có tình người.
Mọi người thấy đấy, từ ’em gái’ bỗng dưng thành ‘người phụ nữ của mình’. Thật mượt mà, phải không?
Mọi người xem thử, thế này là gì?”
Mọi người xôn xao: “Chỉ là tìm chút kích thích thôi.”
“Rõ ràng anh ta có tâm tư đen tối. Thích em nuôi cũng không sao, nhưng giấu giếm thì không đúng. Sớm đến với nhau thì thôi đi. Anh ta làm vậy chẳng phải lỡ dở cô à?”
“Đúng là không có nhân phẩm.”
Không biết ai đã mời Lý Tầm Ngộ, tôi quay đầu nhìn thoáng qua, thấy anh ta đứng lặng trong góc tối ở cửa, thần sắc không rõ.
Vì sao tôi không ngừng tuyên bố chuyện này khắp nơi? Bởi vì các mối quan hệ rất quan trọng.
Tôi muốn khiến anh ta vấp ngã.
Lên kế hoạch sẵn.
Để sau này, nếu anh ta gặp khó khăn, sẽ không có ai chìa tay giúp đỡ.
15.
Theo thỏa thuận chia tài sản sau ly hôn, tôi vẫn sở hữu một phần nhỏ cổ phần trong công ty nhà hàng của Lý Tầm Ngộ. Anh ta hứa sẽ từng năm mua lại bằng tiền mặt.
Tôi cử người đến kiểm toán sổ sách.
Nhân viên tài chính đi kiểm toán quay về kể lại, nói rằng hai người đó cãi nhau.
Cơ San San bảo: “Anh à, giờ không còn ai cản trở nữa, sao mua cho em cái túi cũng nhát tay thế? Anh có phải đàn ông không đấy?”
Lý Tầm Ngộ đáp: “Anh còn phải để dành tiền. Hiện tại dòng tiền không dư dả, khả năng chống rủi ro không cao.”
“Xì,” Cơ San San nói, “người bên anh toàn chuyện lôi thôi. Bên chỗ bọn em chẳng bao giờ để dành tiền. Cũng sống tốt đó thôi.
“Anh nên bỏ cái thói tiểu nông đó đi. Dành dụm, dành dụm, dành đến bao giờ mới đủ?
“Sống là để tận hưởng hiện tại. Sống là phải vui vẻ.
“Anh vui không?”
Lý Tầm Ngộ lắc đầu, định phản bác nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
Cuối cùng, anh ta đành lấy tôi ra để đối phó với cô ta: “Anh còn nợ tiền Hà Húc. Không trả không được.”
“Ơ, sao ly hôn mà anh còn nợ nần thế này.” Cơ San San tỏ vẻ khinh thường: “Anh à, anh thật là tốt bụng, mới bị cái đứa như Hà Húc nó bám lấy.”
Người kiểm toán của tôi nghe không lọt tai, liền lên tiếng đáp lại: “Nghe nói bên cô, chồng sau khi ly hôn không chỉ phải chu cấp cho con cái mà còn phải chu cấp cho cả vợ cũ đến khi cô ấy tái hôn.
“Sao cô không khoe chuyện đó đi? Lúc nào cũng chê bên này kém cỏi, tệ hại. Sao cô không nói rằng ở đây chia tài sản ly hôn vẫn còn có lợi cho đàn ông hơn?”
Người của tôi tiếp lời: “Nghe cô nói chuyện, lúc nào cũng chọn nói điều có lợi cho mình, lúc nào cũng vênh váo chỉ trích người khác. Đây là chuẩn hai mặt điển hình. Không lạ gì khi Hà tổng không ưa cô.”
Cơ San San tức giận đến tái mặt: “Anh, đuổi cô ta đi ngay. Cô ta nói thêm câu nào nữa là em tức chết mất.”
Lý Tầm Ngộ lạnh lùng đáp: “Cô ấy đến kiểm toán, không thuộc thẩm quyền của anh. Em bảo Hà Húc không tốt, cô ấy mới lên tiếng.”
Cơ San San nổi đóa: “Sao? Ly hôn rồi mới biết đứng về phía vợ cũ à? Trước đây không phải lúc nào anh cũng bênh vực em vô điều kiện sao?”
Lý Tầm Ngộ ngẩn ra tại chỗ, không thể tin nổi nhìn Cơ San San, lẩm bẩm: “Anh… từng như thế à?”
Một lúc lâu sau, anh ta lại tự lẩm bẩm: “Anh… đã tệ đến vậy sao?”
16
Khi nền kinh tế gặp khó khăn, ngày tháng của Lý Tầm Ngộ cũng chẳng còn tốt đẹp.
Cơ San San thì lại bảo anh buông bỏ quyền quản lý, giao cho một giám đốc chuyên nghiệp để cùng cô đi du lịch vòng quanh thế giới.
Họ cãi nhau rất lớn. Tại hiện trường có người quen, và câu chuyện của họ nhanh chóng lan truyền khắp nơi.
Cơ San San nói: “Giờ cả thế giới đều như vậy, càng cố gắng càng nợ nần chồng chất. Thay vào đó, sao anh không đi chơi với em?”
Lý Tầm Ngộ cau mày: “San San, anh tự nhận chưa bao giờ bạc đãi em. Vì em, anh đã ly hôn. Nhưng em thử nhìn xem, từ lúc em trở về nước đến giờ, em đã tiêu bao nhiêu tiền của anh rồi. Sao mãi vẫn không đủ?”
“Ha.” Cơ San San cười lạnh: “Giờ mới thấy em tiêu tiền nhiều? Thế cảm giác kích thích và thỏa mãn anh nhận được từ em đâu rồi?
“Không phải anh chê Hà Húc cứng nhắc, thiếu thú vị sao?
“Sao? Đã hưởng niềm vui từ em rồi, giờ lại không muốn trả giá?”
Lý Tầm Ngộ nhìn Cơ San San hồi lâu từ trên xuống dưới, cuối cùng hỏi: “San San, nếu bây giờ anh nói anh không còn tiền nữa, chuỗi nhà hàng sắp phá sản, liệu em có ngay lập tức bỏ đi mà không thèm nhìn anh lấy một cái không?”
“Xì.” Cơ San San tỏ vẻ bất cần: “Bây giờ anh vẫn còn tiền mà?”
Lý Tầm Ngộ đột nhiên bật cười, cười đến gập cả người, nước mắt rơi xuống đất.
17.
Lý Tầm Ngộ thật sự đã gục ngã.
Anh đến tìm tôi, tay cầm bó hoa tươi, mặt đầy vẻ chân thành: “Hà Húc, anh sai rồi. Anh không đến để cầu tái hợp, mà thật lòng muốn xin lỗi em.”
Tôi ngồi trên ghế chủ tịch, lười biếng nhìn anh: “Nếu muốn vay tiền thì đi ngân hàng, ngân hàng nhiều tiền.”
Điều bất ngờ là, Lý Tầm Ngộ không nổi giận, mà tiếp tục chân thành nhận lỗi: “Anh phá sản cũng không sao.
“Anh hiểu ngành nhà hàng, đã bước chân vào đó từ năm 20 tuổi. Anh có thể làm lại từ đầu, anh nhất định sẽ phục hồi.
“Chỉ là, anh bỗng hiểu được em. Sự chuẩn bị chu đáo, kế hoạch kỹ lưỡng, không bao giờ đứng yên. Cuộc sống là không ngừng tiến lên. Anh hiểu rồi. Anh thật lòng đến đây để xin lỗi em.”
“Hiểu rồi.” Tôi đáp lại một cách hờ hững, “Anh không trả nổi số tiền nợ tôi nữa, phải không?”
Anh cúi đầu xấu hổ.
Tôi lạnh lùng nói: “Khi phá sản thanh lý tài sản, nợ phải được ưu tiên, cổ phần để sau. May mà tôi đã sớm chuyển cổ phần thành nợ. Hy vọng lúc đó, khi thanh lý, anh sẽ công bằng, không để tôi thiệt thòi.”
“Anh…” Lý Tầm Ngộ lúng túng: “Anh có thể làm việc cho em để trả nợ, em biết năng lực của anh mà.”
Tôi lắc đầu: “Không cần đâu. Bây giờ mọi người đều đang thu hẹp quy mô, tôi chưa có kế hoạch tuyển dụng.”
Lý Tầm Ngộ cúi đầu: “Hà Húc, chúng ta đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, để anh ở bên em, nhìn em hạnh phúc, được không?”
Tôi đáp lạnh lùng: “Tôi không nuôi người vô dụng.”
Lý Tầm Ngộ ngập ngừng không chịu rời đi.
Tôi hỏi anh ta: “Anh nghĩ tôi và Cơ San San, mỗi người có ưu khuyết điểm gì?”
Anh ta trả lời thản nhiên: “Về cách đối nhân xử thế, hai người hoàn toàn khác nhau. Còn về những điều khác, Hà Húc, anh chưa từng nói xấu người cũ, cũng chưa từng nói điều không tốt về em.”
“Vậy à.” Tôi cuối cùng cũng nở một nụ cười, nhưng là nụ cười nhạt nhẽo: “Thứ mà Cơ San San cũng không cần, tại sao tôi phải nhặt lại?”
Lý Tầm Ngộ như thể mất hết sức lực, đứng lặng tại chỗ, cúi đầu ủ rũ rất lâu, rất lâu.
18.
Sau khi phá sản, Lý Tầm Ngộ bị chẩn đoán mắc bệnh gan nghiêm trọng.
Bệnh này một phần do nhiều năm tiệc tùng xã giao, một phần cũng liên quan đến quan niệm sống của anh ta.
Thật ra, ngay từ đầu, anh ta và Cơ San San đã có điểm chung: Cả hai đều thích sống cho hiện tại.
Nhưng vì không thực sự hiểu ý nghĩa của điều đó, họ đã mù quáng buông thả bản thân.
Tình hình hiện tại còn khó khăn hơn nhiều so với những gì Lý Tầm Ngộ từng nghĩ.
Càng đối mặt với thực tế, anh ta càng tuyệt vọng.
Nội tâm bức bối, cơ thể cuối cùng cũng suy sụp.
Muốn vực dậy từ đây là điều không tưởng; sống sót thôi đã là tốt lắm rồi.
Cơ San San quả nhiên đã rời bỏ anh ta.
Chính điều này khiến cả cha mẹ Lý Tầm Ngộ cũng bất mãn, mắng Cơ San San là kẻ vô ơn.
Cơ San San không còn cách nào khác, lại ra nước ngoài.
Nhưng sau đó cô ta quay về, lại muốn tìm đến Lý Tầm Ngộ.
Lý Tầm Ngộ cảm thấy có gì đó không ổn, bèn tra cứu một chút, phát hiện ra Cơ San San đã nghiện thuốc, không còn tiền chữa trị, và giờ lại muốn tìm anh ta để “gánh hộ.”
Lý Tầm Ngộ chỉ nói một câu: “Không ngờ người từng kiêu ngạo như em cũng có ngày hôm nay.”
Câu nói ấy khiến mặt Cơ San San tái mét.
Chắc cô ta đã nhớ lại cái ngày tôi ra sân bay đón, những lời nói ngạo mạn của mình khi đó.
Cô ta từng nói tôi chưa từng học đại học tốt, cảm xúc không ổn định, nhưng giờ đây tôi đang nắm giữ tài sản hàng trăm triệu, cô ta còn khó lòng gặp được tôi.
Hóa ra, cô ta mới chính là kẻ hề.
Tôi đứng trước cửa sổ kính trong văn phòng, nơi tọa lạc ở tầng cao của một tòa nhà tại khu CBD. Ngước mắt lên là trời xanh mây trắng; cúi đầu xuống là một đô thị phồn hoa.
Tôi quay lại nói với trợ lý: “Những tin tức về họ sau này, không cần báo lại cho tôi.”
Trước đây, tôi mong Lý Tầm Ngộ mãi mãi thất bại, không bao giờ vực dậy được.
Từ nay, họ không đáng để tôi phải bận tâm thêm nữa.
– Hết –