Thanh Hà - Chương 2
3
Một chiếc ô giấy dầu đưa đến mặt
Bàn tay cầm khung ô trắng như ngọc vành ô khẽ nghiêng lộ một đôi mắt dịu dàng và ôn hòa
Ta xách đèn trong tay nhất thời ngẩn ngơ chẳng biết nên nhận lấy
“Chuyện tình cảm là việc nhỏ sức khỏe mới là chuyện lớn Cô nương đừng vì chút chuyện cỏn con mà cảm lạnh thế thì thật đáng ”
Chiếc ô còn vương ấm nhét tay phần lớn cái lạnh thấu xương liền ngăn
Ta khẽ khàng lời cảm tạ
Vãn Nhu lúc ánh mắt dịu đôi phần nhẹ giọng khuyên nhủ:
“Cô nương đừng quá buồn Chuyện tình nam nữ vốn dĩ là như Tuy rằng Chu công tử… nhưng trong lòng vẫn còn cô”
Ta bật
Người đính hôn với nhiều năm từng quan tâm đến lấy một chút ngược là một hoa khôi từng quen biết quan tâm sâu sắc đến
Cảnh tượng lúc thật sự quá đỗi nực
Thấy đáp Vãn Nhu còn định gì đó nhưng từ nhã gian tầng hai đột nhiên vang lên tiếng ồn ào nàng thoáng ngẩn đành vén váy trở lên
Ta che ô xách đèn về tiểu viện
Một bàn thức ăn đã sớm nguội lạnh nồi canh vịt hầm từ chiều cũng đã phủ một lớp mỡ dày
Tâm huyết cả một buổi chiều của cứ thế uổng phí
đồ ăn nguội còn thể hâm nóng trái tim đã lạnh thì chỉ thể bỏ thôi
Ta thu dọn tàn cục đem bộ những gì liên quan đến Chu Phù Nghiễn trong nhà gói thành bọc ném hành lang
Lúc mới bắt đầu thắp đèn kiểm số bạc tích góp
Lúc đính hôn với Chu Phù Nghiễn lấy một đồng trong mà cũng chỉ là một tên tú tài nghèo bụng đầy thi thư
Vậy mà thoáng chốc đã bảy năm đỗ Thám hoa còn cũng tích cóp một khoản nhỏ
Không nhiều ít tròn một trăm lượng vàng
Chỉ tiếc là bao năm cực khổ chuẩn của hồi môn đến khi gả thì gả chẳng còn
Thế sự vô thường chắc là như thế đây
Đêm hôm trời đổ một trận mưa trong nhà lật giở ký ức cũ bên đèn đậu suốt nửa đêm đôi má cũng ẩm thấm ướt đẫm
Sáng hôm khi đeo giỏ rau chuẩn cửa Ngọc nương chặn
Nàng trông thấy tay trống đôi mắt sưng đỏ liền hiểu ngay hơn nửa phần
Nàng vội vã giải thích:
“Là lắm mồm mấy chuyện vớ vẩn Nếu cô và Chu công tử vì mà nảy sinh hiềm khích thì thật sự thành kẻ tội ”
“Vòng ngọc đó quý giá chắc là Chu công tử còn đang chuẩn bất ngờ gì đó nên tiện đưa ngay Cô đừng nghĩ nhiều nhé”
Nàng nắm lấy vạt áo vẫn còn đang tìm cớ cho Chu Phù Nghiễn
nàng biết đôi vòng ngọc đó sớm đã đeo tay khác
Bất ngờ thì đúng là bất ngờ thật chỉ tiếc… dành cho
Thấy nàng luống cuống như khẽ lắc đầu:
“Sao thể trách tỷ ”
Nếu trách chỉ thể trách nhầm đem vỏ sò lầm tưởng là ngọc trai ôm trong lòng trân quý biết bao năm
Không bán giá thì thôi còn rước lấy mùi tanh cá quanh
Phía chân trời le lói một dải mây xanh lợt như vỏ cua trời cũng sắp sáng
Ta còn đang lo lắng rau ngoài ruộng bán giá nên tiện thêm chỉ định rời
Ngọc nương ở phía gọi với theo:
“Hôm nay e là sẽ mưa đấy Thanh Hà nhớ mang theo ô nhé—”
Ta đáp đeo giỏ rau xoay rời
Chỉ là lúc chợt nhớ điều gì
Ô … chiếc ô đó
4
Khi đến Xuân Phong lâu trời đã gần đến giờ ngọ
Rau trong giỏ đều đã bán sạch chỉ còn mấy trái dưa chuột tươi non lấy khăn lụa gói đặt cẩn thận đáy
Còn chiếc ô vẫn nắm trong tay
Để qua một đêm ẩm của cơn mưa đã sớm tan hết ngửi kỹ thấp thoáng hương lan nhè nhẹ
Ta cầm ô đeo giỏ rau cửa thật lâu dám bước
Cũng chẳng vì sợ hãi mà là nơi bất cứ ai bước đều tốn bạc
Ta mới tích cóp đủ một trăm lượng vàng tất nhiên là nỡ phá của
Ban đầu chỉ định đưa chiếc ô cho gã sai vặt trong lâu nhờ chuyển cho Vãn Nhu cô nương
nghĩ hôm qua nàng đã vì mà che ô một phen vẫn nên tự một lời cảm tạ thì hơn
Ta bèn : “Ta gặp Vãn Nhu cô nương”
Gã sai vặt vẻ thấy lạ liền nhạo: “Ngươi là kẻ bán rau cũng học theo công tử thiếu gia đến đây chọn hoa khôi Vãn Nhu cô nương hạng mà ngươi gặp là gặp ”
Đang biết nên trả lời thì một cánh cửa nhỏ tầng hai ai đó đẩy hé lộ gương mặt như hoa sen nở rộ
“Thanh Hà Cô nương nàng đến ”
Hoa khôi lên tiếng vẫn là tác dụng hơn nhiều
Ta thuận lợi bước Xuân Phong lâu
Vừa đến gian phòng còn kịp đưa giỏ rau và chiếc ô cho nàng lời cảm ơn còn thoát khỏi miệng đã thấy Chu Phù Nghiễn bên bàn
Hắn đầu thấy vẻ mặt luống cuống gọi khẽ một tiếng:
“Thanh Hà…”
Ta ở cửa cũng dở mà lui cũng chẳng xong
Vãn Nhu như thấu tâm tư vội vàng bước hòa giải:
“Thanh Hà Cô nương bận rộn cả buổi sáng chắc khát nhỉ Ta pha trà”
Nàng xoay rời cánh cửa gỗ tử đàn khép trong phòng chỉ còn và Chu Phù Nghiễn
Hắn áo quần xộc xệch đuôi mắt ửng đỏ rõ ràng là dáng vẻ của kẻ tỉnh cơn say
“Buổi tiệc hôm qua… là uống rượu bừa Thanh Hà …”
Hắn như thôi môi mấp máy thật lâu mới thấy âm cuối của câu
“Ta cũng nỗi khổ riêng của ”
Nỗi khổ gì đây
Là vì một vị hôn thê bán cá bán rau nên cảm thấy mất mặt mặt bằng hữu
Hay vì đang con đường quan lộ trói buộc bởi hôn ước cũ mà thấy chán ghét
Ta nghĩ e là… đều cả
Chỉ là hiện tại Chu Thám hoa đã tên bảng vàng chẳng thể đem những oán hận và dơ bẩn đó miệng Như e là quá mất mặt
Thế nên dứt khoát đổ hết mọi lầm lên đầu
Hứa Thanh Hà xuất thân ngư nữ thấp hèn quê mùa xứng
Cho nên dù nuốt lời cưới cũng chẳng của
Mà là ngay từ đầu nên si tâm vọng tưởng
Nha bưng trà nhanh chóng bước đặt lên bàn là một ấm tiểu đoàn trà
Nước trà trong vắt hương thơm ngào ngạt
Khiến bất giác nhớ bảy năm
Khi đến tuổi cập kê bắt đầu bàn chuyện hôn sự
Bách tính bình dân tìm vợ chẳng như nhà quyền quý cứ xem cầm kỳ thi họa gì đó
Họ chỉ xem nữ tử chăm chỉ biết tề gia nội trợ
Dù là ngư nữ nhưng rốt cuộc cũng tiếng hiền lương đến hỏi cưới gần như giẫm nát cả bậc cửa
Từ con trai nhà đồ tể đến quản lý tiệm gạo đều từng đến
Ai ai cũng đáng tin hơn Chu Phù Nghiễn nhà ai cũng dư dả hơn Chu Phù Nghiễn
Thế nhưng chọn
Vì ư
Tất nhiên vì đầy bụng thi thư
Ta bán cá bán rau biết xem trời nhưng đoán nổi tương lai
Ta biết sẽ thi đỗ Thám hoa
Ta chỉ nhớ rõ năm đó thiếu niên áo xanh ôm theo một gói trà tiểu đoàn chờ suốt một ngày ngoài cửa sân nhà mãi mới đợi thu hàng trở về
Vì giữ lễ dám bước chỉ hành lang cả lưng ướt đẫm nước mưa
Chỉ gói trà trong lòng vẫn còn nguyên vẹn
“Đây là trà mà tổ phụ lúc sinh thời đồng liêu tặng Nay hai tay trắng sắm nổi sính lễ chỉ thứ …”
Nói đến đây hai má đỏ bừng nhưng giọng điệu kiên định hơn hẳn:
“Hứa Cô nương dám hứa sẽ cho nàng vinh hoa phú quý nhưng một điều: nếu ăn rau nàng nhất định sẽ ăn cám Nếu ăn thịt nàng tuyệt đối húp nước”
Chu Phù Nghiễn khi năng lắp bắp chẳng theo khuôn phép gì mà lọt hết tim
Có lẽ ngày hôm mưa lớn quá làm mờ cả đôi mắt
Để mở mắt làm kẻ mù suốt bảy năm
Nay trà cũng chẳng gì ghê gớm cả
Ta khẽ lắc nhẹ chén trà trong tay cất tiếng:
“Chu Phù Nghiễn chỉ hỏi một câu”
“Ngươi đã cùng đính hôn vì mãi chịu cưới ”