Thanh Hà Biệt Mộng - Chương 3
07
Hắn ở ngoại ô kinh thành một nơi cưỡi ngựa mời cùng
Lần đến lượt nghi ngờ thôi
Hắn đời đổi tính
Khiến cả đêm trằn trọc ngủ
Ta đến nơi mới biết còn mời cả Bạch Mộng Dao
Không cũng dẫn theo Trần Khởi
Chỉ dựa tay nghề cưỡi ngựa của mà còn trổ tài
rõ ràng Vệ Thanh Hà đã chuẩn từ cho dắt tới hai con ngựa — một đen một đỏ con đỏ giống A Châu đến lạ
Ta thoáng ngẩn mới chợt nhớ A Châu đã sớm còn nữa
Nhìn Vệ Thanh Hà leo lên ngựa sắc mặt Trần Khởi bối rối nhưng liếc thấy gì liền hiệu cho những khác lui xuống
Dáng cưỡi ngựa của Vệ Thanh Hà thật phần vụng về và chậm chạp nhưng là đã luyện qua
Cả đời đều cố gắng làm một quân vương trầm ưu nhã và thông tuệ nhưng hết lần đến lần khác mặt thể giữ nổi sự bình tĩnh
“Võ cô nương chứ”
Hắn đắc ý khựng một chút
Hắn lưng ngựa vươn tay về phía dáng thẳng tắp ánh nắng chiếu lên khiến gần như mở mắt nổi
Ta lắc đầu từ chối:
“Không ”
Bây giờ đã còn cưỡi ngựa nữa
Hắn nắm lấy dây cương vẫn còn coi như tiêu sái mà dạo một vòng
Cuối cùng phong độ nhẹ nhàng trao dây cương tay
“Võ cô nương đeo bên hông một chiếc lục lạc cũ là biết yêu ngựa Chỉ rõ vì nay còn cưỡi nữa
Con ngựa tính tình tặng cho Võ cô nương xem như một chút an ủi”
Ta theo bản năng siết chặt dây cương con tuấn mã màu đen hừ mũi một tiếng dịu dàng
Ta bỗng thấy hối hận
Kiếp nếu cũng dịu dàng mềm mỏng với như thế thì lẽ chúng đã——
Ta khẽ vỗ lên mũi Tiểu Hắc che giấu cảm xúc đang dậy sóng trong lòng lấy một cục đường mạch nha cho nó ăn
Bên Bạch Mộng Dao bày điểm tâm và trà thấy chúng đang chuyện liền chủ động bưng điểm tâm bước tới:
“Mệt Chi bằng nếm thử chút điểm tâm nghỉ ngơi một lát đều là làm theo khẩu vị mà Vệ công tử thích đấy”
Vệ Thanh Hà mỉm cảm tạ:
“Đa tạ nàng đã để tâm”
Hắn với ai cũng như thế
Ta mặt hai bọn họ trò chuyện vui vẻ nữa nhưng nơi chóp mũi vẫn ngửi thấy hương ngọt của bánh
Chắc chắn nàng bỏ nhiều đường điểm tâm
Không chỉ ngay cả ngựa cũng ngửi thấy
Con Tiểu Hồng vốn đã đường mạch nha kích thích khẩu vị giờ trở nên xao động ngờ nó giật đứt dây cương lao thẳng về phía bên
“Cẩn thận”
Trần Khởi bước nhanh lên theo bản năng chắn :
“Không chứ”
Ta lắc đầu ngước mắt về phía Vệ Thanh Hà
Hắn theo phản xạ bảo vệ Bạch Mộng Dao đang hỏi nàng thương gì
Ta bỗng còn tâm trạng ở nữa
Hà tất như thế
Ta xoay rời khỏi trường đua ngựa
08
Ta tìm một chỗ cạnh cửa sổ ở Tửu lâu Bình Uyển thể thấy ánh trăng lấp lánh dòng kênh đào phía xa
Chuyện mượn rượu giải sầu cũng đã lâu còn làm nữa
Ở trong cung thì nhưng ở quân doanh mà ai dám đưa rượu cho nhất định giết tha
Một bàn tay bất ngờ thò tới giật lấy chén rượu của
Vệ Thanh Hà thân hình cao ráo mỉm đầy mặt:
“Tìm nàng ”
Ta đầu đêm tối ngoài cửa sổ buồn
Hắn dịu giọng hỏi:
“Rượu ở đây thế nào”
Ta hừ lạnh một tiếng chẳng đáp lời nhưng âm thầm dùng chân đẩy mấy bình rượu trống gầm bàn
Hắn cầm lấy ly uống khẽ nhấp một ngụm trông như chuyện trò cùng lâu
Không biết từ khi nào Vệ Thanh Hà đã còn là kẻ phú quý nhàn rỗi nữa mà trở thành một vị quân vương thật sự
Những ngày chinh chiến bên ngoài đêm nào cũng trong Hoàng Cực điện xem tấu chương đến tận khuya hao tâm tổn sức
Vậy mà lúc thấp thoáng thấy bóng dáng của thiếu niên phú quý mười bảy tuổi thuở nào
Ta :
“Ta sắp ——”
Rượu lượng bây giờ của ngày một kém chỉ chút rượu nếp nhạt nhẽo mà cũng khiến thấy men say bốc lên
Vệ Thanh Hà phản ứng nhanh khẽ kéo nhẹ một cái liền ngã lòng
Kỳ lạ thật vẫn luôn lấy việc thủ lễ làm đầu như Vệ Thanh Hà mà hề đỡ dậy mà ôm chặt lấy
Nhiệt độ thân thể quen thuộc truyền đến khiến lập tức vùng vẫy thoát
Ta thích khác ôm
Thân hình nam nữ chênh lệch trong vòng tay luôn cảm nhận sự yếu ớt của chính
là thống lĩnh Võ gia quân
Ta thể yếu mạnh đến mức đủ sức bảo vệ tất cả mọi
Cha tiếc vì nhi tử để kế thừa nhưng biết rằng còn hận bản thân nam nhi hơn cả ông
Chỉ là mẫu thân mất sớm nên phụ thân cũng sớm dẹp bỏ tâm tư đó
Ngày từng nghĩ giá như là con trai thì biết bao
Về phát hiện cho dù là nam nhi vẫn thể chiến trường thay cha
Từ nhỏ đã biết dũng cảm hơn mạnh mẽ hơn thông minh hơn khác
Người khác lời thô tục sẽ càng thô hơn
Ta chứng minh cũng thể gánh vác Võ gia quân nữ nhi cũng thể thống lĩnh binh mã
Vệ Thanh Hà thuần thục an ủi qua một hồi mới chịu buông
Hắn thì thào:
“Võ cô nương mùi hương của nàng thật dễ chịu”
Trước từng chê chọn hương hợp chịu dùng chung thậm chí còn lén đổi cả hương liệu trong tủ của
Trái là quen dùng mùi của
Ta lắc đầu nghĩ ngợi một chút Vệ Thanh Hà đến tìm lúc chắc là đã biết thân phận thật của
Vệ Thanh Hà khen:
“Võ cô nương khi nãy một bên cửa sổ uống rượu thân hình thẳng tắp dáng rót rượu cũng tao nhã đổ một giọt quả là giáo dưỡng ”
Ta nhất thời nghẹn lời
Thật mấy điều đều là Vệ Thanh Hà “hun đúc” cả sống với ngần năm lâu cũng học theo
Ta mặt :
“Ta là thô kệch lớn lên từ biên cương khác hẳn với các vị công tử phong nhã như các ngươi”
Hắn ghé sát :
“Ta thích phong cảnh nơi biên cương nhất”
Ta xoay đầu về hướng khác:
“Ta thích chữ sách chỉ thích cưỡi ngựa nuôi trâu”
Hắn tiến gần thêm:
“——Vậy sẽ xây cho nàng một chuồng ngựa thật lớn một bãi cưỡi ngựa rộng mênh mông ”
Ta mặt :
“Thế nào Định làm hùng cứu mỹ nhân chắc”
Hắn chằm chằm ánh mắt mang theo ý nhẹ nhẹ:
“——Diểu nương nàng đang ghen ”
09
Ta bối rối đỏ mặt:
“Ngươi đang linh tinh cái gì đó”
Hắn nghiêm túc giải thích:
“Lúc thật định giật miếng điểm tâm khỏi tay nàng ngựa ham ăn lỡ cắn thì ”
Ta cắn môi chẳng biết đầu hướng nào nữa
Hắn nước lấn tới nghiêng sát gần :
“Võ cô nương ngay từ cái đầu tiên đã sinh lòng yêu mến”
Ta cắt ngang lời lạnh:
“Tất nhiên vì sắp trở thành đại tẩu của ngươi mà”
Vệ Thanh Hà trừng lớn mắt sửng sốt:
“Gì gì cơ”
Ta vịn ghế dậy kiêu ngạo :
“Tiểu thúc gặp đại tẩu dĩ nhiên vui mừng thay cho trưởng”
Vệ Thanh Hà cuống quýt kêu lên:
“Hai trưởng của đều lớn tuổi cả ——”
Ta làm vẻ ngạc nhiên:
“Không chỉ lớn hơn ngươi ba năm năm năm thôi ”
Hắn nghiêm giọng:
“Nam tử hơn ba tuổi đã là một cách Lấy chồng thì vẫn nên lấy trẻ hơn là hơn”
Ta thật sự nổi mấy lời ngụy biện của nữa đầu bỏ
Vệ Thanh Hà vẫn còn kêu đằng :
“Thật mà Diểu nương nàng nghĩ kỹ xem”
Chuyện “làm tẩu tẩu” gì đó vốn chỉ là bừa
thấy nhảy dựng lên như thế vẫn nhịn mà bật
Kiếp chúng thành thân quá sớm kịp hiểu đã buộc làm một đôi
Kiếp vội nữa thế nhưng cũng đụng Vệ Thanh Hà
Lúc Đại Bội Tự ngắm hoa đào Vệ Thanh Hà nhất quyết bẻ cành đào tặng kết quả suýt nữa trẹo chân
Lúc thuyền câu cá kênh đào đòi câu cá chép cho suýt chút nữa ngã xuống sông
Hắn là vị quân vương mưu lược sắc bén nhưng con ai chẳng điểm yếu
Vệ Thanh Hà giỏi võ cũng chẳng dẻo dai linh hoạt
Ta xoa cánh tay cho đang nhăn mặt đau đớn trách mắng:
“Khổ thế để làm gì thiếu cái con cá ”
Hắn níu lấy tay áo :
“A Diểu hai trưởng của chẳng ai biết câu cá cả”
Ta bất đắc dĩ đáp:
“Được ”
Hắn rướn tới gần trán gần như chạm
Sóng nước lững lờ nắng xuân ấm áp khiến thân như bốc hỏa:
“Diểu nương nàng đừng lấy khác”
Ta cụp mắt xuống:
“Chẳng vì cha nắm giữ binh quyền nên ngươi mới cưới ”
Vệ Thanh Hà khựng
Ta khẽ giọng:
“Ai cưới sẽ sự hậu thuẫn của Võ gia liền trở thành thái tử vững như đinh đóng cột”
Vệ Thanh Hà nhíu mày:
“Ai thế”
Ta nhạt:
“Đừng bảo ngươi biết”
Hắn vẫn cố chấp nắm lấy tay áo :
“Chưa chắc như huống chi làm thái tử”
Ta hít sâu một :
“ sự thật là như thế”
Hắn dịu dàng gạt mấy giọt mồ hôi lấm tấm trán đùa:
“A Diểu cũng thể biết chuyện tương lai ”
Ta cuối cùng nhịn nổi nữa cắt ngang lời :
“Vệ Thanh Hà biết Ta biết ngươi thích Bạch Mộng Dao biết cho dù bây giờ ngươi cưới thì năm mươi năm ngươi vẫn vì thể rõ tình cảm với nàng mà tiếc nuối”
Vệ Thanh Hà sững sờ
Ta để ý đến một hết:
“Ta càng biết rõ kết cục của ngươi và sẽ ”
“Hiện tại ngươi vẫn con đường từ đầu ”