Thanh Hà Biệt Mộng - Chương 2
04
Về tình cảm giữa và dần dần lên thỉnh thoảng tranh cãi nhưng cũng nhanh chóng làm lành
Vệ Viễn Đế và Võ hoàng hậu từng ghi trong sử sách là “cử án tề mi”
thành thân năm mươi năm trong đó tránh khỏi đôi ba lần mâu thuẫn
Kiếp chỉ hiểu những chuyện trong quân doanh: luyện binh hành quân đánh trận còn những chuyện khác thì mù tịt
Lúc thay cha xuất chinh Tây Di Vệ Thanh Hà cũng cùng
Ban đầu vốn là đại hoàng tử phái trận
Khi lấy làm lạ cha đồng ý dễ dàng đến thế
Cho đến khi vị đại ca chồng nho nhã am hiểu binh thư gắng gượng suốt ba tháng mà vẫn tiến triển gì mới thật sự hiểu
Cha đối diện với đế hậu đang ưu tư phiền muộn vẫn tươi đáp:
“Để Diểu nương Việc nhỏ thế cũng lười tay ”
Ta cha mặc nhuyễn giáp ngẩng đầu lên
Cha nắm quân quyền trong tay chặt như thép đại hoàng tử giỏi lý thuyết đến cũng chẳng ích gì
Làm tướng lĩnh cần lăn lộn từ quân doanh mười năm như một ngày mới tìm đường sống
Mà thì lớn lên giữa hàng ngũ binh sĩ
Cha nhi tử chính là kế thừa Võ gia quân
Đại hoàng tử còn hi vọng đế hậu mặt dày đưa Vệ Thanh Hà chen
Cha sảng khoái đồng ý sang khẩy với :
“Một kẻ phú quý nhàn rỗi góp mặt cho danh cũng chẳng ”
Chỉ là cái kẻ phú quý nhàn rỗi khiến cha bằng con mắt khác
Vệ Thanh Hà đây vì rảnh rỗi mà tự trồng trà bởi cũng hiểu chút chuyện đồng áng biết cả giá gạo mắm muối ngoài chợ
Hắn tuy thạo hành quân nhưng giỏi lo hậu cần tính toán lương thảo quản lý sắp xếp đều giỏi
Vệ Thanh Hà đặc biệt nhạy cảm với con số sách là nhớ suy nghĩ cũng cực kỳ linh hoạt
Trước đây ai cũng tưởng chỉ quan tâm hoa cỏ gió trăng ngờ cái đầu tồi
Chỉ ba tháng khi đến quân doanh đã lôi một tên thiên phu trưởng bên cạnh ăn chặn lương thảo
Hắn còn giỏi tính toán quy hoạch đặc biệt tìm một nhóm theo ý để nghiên cứu chế tạo binh khí
Cha hài lòng:
“Diểu nương chọn phu quân đúng là mắt ”
Tây Di đại thắng chính thức nhận ấn soái trở thành thống lĩnh Võ gia quân
Cha yên lòng tỷ tỷ cũng vui trong bụng đã thai rằng sinh xong sẽ gửi cho nuôi luôn
Chuyến chinh phạt Vệ Thanh Hà lập ít công lao quyết định đích thân cảm tạ nhưng đoạn đối thoại giữa và tâm phúc ngoài thư phòng
“Phụ hoàng phái một là để đề phòng Võ gia phản bội hai là để tích lũy tư bản chính trị
Ta vốn kinh nghiệm của trưởng nếu hậu thuẫn công lao làm nền thể bước lên đại thống
May là phụ kỳ vọng về cũng dễ bề giao phó”
Ta ngoài thư phòng trong lòng bình thản
Ta chọn thật cũng chỉ vì lần đầu gặp gỡ hôm đó
Đại hoàng tử và nhị hoàng tử đều đã căn cơ vững vàng kẻ ủng hộ đầy rẫy tư bản chính trị hùng hậu sớm muộn gì cũng sẽ nuốt trọn Võ gia
Chỉ gả cho một hoàng tử rảnh rỗi như Vệ Thanh Hà mới thể giữ cho Võ gia an tạm thời
Ta nghĩ một hồi rốt cuộc vẫn gõ cửa
Dù thì hôn sự cũng là vì chính trị
Ta chẳng buồn quản chỉ là trong lòng chút chua xót
05
Từ khi biết Vệ Thanh Hà thích Bạch Mộng Dao mỗi lần gặp nàng đều thấy ngượng ngập
nàng chút họ hàng xa với trong cung nên cơ hội chạm mặt cũng chẳng hiếm hoi gì
Nàng và Vệ Thanh Hà giống năng lúc nào cũng nhã nhặn văn hoa
Không giống chút khẩu âm phương Nam thỉnh thoảng còn lỡ miệng buột mấy câu thô lỗ
Mà Vệ Thanh Hà ghét nhất là lời thô tục
Kiếp một câu liền phạt chép mười lần “nhã ngôn”
Thế nhưng lớn lên trong quân doanh lời thô thiển đã thành bản năng như ăn cơm uống nước
Những ông thúc ông bác cầm quân của ai mà lọt mấy câu bóng bẩy văn hoa Muốn giao tiếp với họ chỉ thể kiểu thôi
Vệ Thanh Hà cứ thế ghi sổ nhớ kỹ cuối cùng một ngày lạnh giọng bảo:
“Võ Diểu hôm qua ngươi năm mươi tám câu thô tục hôm nay chép năm trăm tám mươi lần”
Ta chép cái đầu
Ba trăm hai mươi lần hôm còn chép xong kìa
Ta cố gắng đạo lý:
“Đừng mà hôm nay còn bận chuyện khác nữa”
Vệ Thanh Hà mặt lạnh như băng:
“Nhạc phụ đã dặn để dạy ngươi quy củ trong cung”
Ta cuối cùng cũng nhịn nữa đập bàn bật dậy:
“Vệ Thanh Hà Ngươi cố tình kiếm chuyện với lão tử
Cha khách khí chứ ngươi tưởng thật cầm cái lông gà mà làm lệnh tiễn chắc”
Hắn cũng nổi đóa giận dữ quát lớn:
“Ngươi cả ngày ở nhà ăn cơm xong là chạy ngay lúc ngươi ở cạnh Trần Khởi còn nhiều hơn bên ngươi còn lý lẽ gì nữa”
Trần Khởi là biểu của cũng là phó tướng của
Ta tức đến rút kiếm:
“Lão tử ngoài là làm chính sự Ngươi còn tránh coi chừng chém đấy”
Hắn còn lớn tiếng hơn gân cổ hét:
“Ngươi chém Có bản lĩnh thì cứ chém”
Ta hét to:
“Được Ai chém là cháu nội”
Ta dứt khoát vung kiếm chém xuống
Chém sứt một góc bàn thư còn làm vỡ một cái nghiên mực
Dù thì cái nghiên cũng chẳng dùng bao giờ mỗi ngày chỉ ngắm nghía thấy vỡ chắc cũng chẳng
sắc mặt Vệ Thanh Hà đau đớn đến vặn vẹo thấy khi… đâm một nhát khi còn nhẹ hơn
Thế là chuồn
Thị nữ khe khẽ nhắc:
“Nương nương đó là nghiên mực Xích Thủy duy nhất còn sót của Cửu Sơn tán nhân điện hạ vẫn luôn coi như bảo vật hôm nay vốn định tặng nương nương luyện chữ đó—”
Nàng cẩn thận lắm nhắc đến chuyện phạt chép
Ta đang vội cửa:
“Không lát nữa mua cái mới cho là ”
Thị nữ còn gì đó nhưng đã xa
Lúc lo xong chuyện phòng vệ trong kinh khi về phủ còn cố tình ghé qua Văn Huy Các chọn nghiên mực cho
Kết quả là… Bạch Mộng Dao cũng mặt
Ta lúng túng nàng chủ động hành lễ với mỉm hỏi han
Người đang thì thể đánh chỉ còn cách tiếp lời đến chọn một nghiên mực
Nét mặt nàng như hiểu rõ tất cả:
“Là định tặng cho điện hạ ”
Nàng nhiệt tình giúp chọn về nghiên mực như thuộc lòng từng món lúc mới nhận cái nghiên chém nát … đắt đến mức nào
Bạch Mộng Dao là còn giúp chọn một nghiên Thanh Ngọc mới Vệ Thanh Hà nhất định sẽ thích
Nếu Vệ Thanh Hà và Bạch Mộng Dao hẳn đã là một đôi trời sinh
Nàng là thanh mai trúc mã của lẽ cũng là đầu tiên rung động
Ngay cả năm mươi năm Vệ Thanh Hà vẫn còn nhung nhớ nguôi
Vào vạn thọ tiết đầu tiên khi Trắc nhi đăng cơ trong yến tiệc gia đình hỏi Vệ Thanh Hà:
“Đã bảy mươi năm trôi qua điều gì khiến cảm thấy tiếc nuối ”
Vệ Thanh Hà nâng chén mỉm :
“Không gì đáng kể”
khi rời bàn tiệc thay y phục trở về thấy giọng :
“——Thuở niên thiếu từng đích thân cho trong lòng biết tình cảm của nghĩ … thật đáng tiếc”
“Về ——thôi ”
06
Ta bên ngoài đại điện một lúc trong lòng chẳng rõ là vị chua đắng
Khi nãy Trắc nhi cũng hỏi điều gì tiếc nuối đáp
Bởi vì hối hận cũng vô ích gỗ đã thành thuyền từng ngoái đầu
Thế mà điều Vệ Thanh Hà mãi chẳng thể buông xuống đến tận bây giờ… vẫn là Bạch Mộng Dao
Tối về phủ chỉ cảm thấy mệt mỏi rã rời
Tuổi tác đã cao thể lực cũng ngày càng sa sút những năm tháng chinh chiến để ít thương tật
Khi cuộc đời sắp đến cuối cùng bất ngờ về quá khứ
Trở thời điểm Vệ Thanh Hà hai mươi tuổi mười bảy
là trò đùa lớn của ông trời
Lần hãy để Vệ Thanh Hà tự bù đắp cho những tiếc nuối của kiếp
Ta còn ngang con phố nữa cây quạt của Vệ Thanh Hà tự nhiên cũng rơi xuống đầu
Hắn sẽ còn nhớ là ai
Ta dõi mắt Bạch Mộng Dao ung dung bước lên tửu lâu cùng Vệ Thanh Hà chuyện trò vui vẻ
Ta dặn bên cạnh: theo dõi kỹ một chút còn bản thân thì chẳng còn hứng thú thêm nữa
Kiếp tuy cuối cùng chỉ nhận câu “về — thôi ” từ nhưng Vệ Thanh Hà thực sự là một phu quân và hoàng đế trách nhiệm
Hậu cung của sạch sẽ cùng chia sẻ thiên hạ ủng hộ mọi quyết định của từng đoạt quyền binh trong tay cũng dung túng cho quân quyền truyền tiếp xuống vị thống lĩnh đời của Võ gia
Hắn đã chẳng phụ đương nhiên cũng là biết đáp đền
Vệ Thanh Hà mời Bạch Mộng Dao cùng du xuân trong ngày Thượng Tỵ
Ta vốn định nhưng Trần Khởi khuyên mãi còn mang đến cho một con diều
Ta vẫn còn chơi mấy trò con nít nhất quyết:
“Mùa xuân thể thiếu thả diều”
Không phụ lòng cũng cùng đến bờ Hoài Thủy
Nhân lúc gió thả con diều hình chim yến bay vút lên
Nó bay thật cao ngẩng đầu theo chợt nhớ tới những ngày tháng rong ruổi cưỡi ngựa lo nghĩ những ký ức đã quá xa vời mài mòn bởi năm tháng sinh tồn
Tay khẽ run con chim yến như mũi tên rời dây rơi thẳng xuống đất
Chốc lát Vệ Thanh Hà cầm con diều của đến
Khi ánh mắt hai giao trong đôi mắt thoáng hiện nét ngẩn ngơ kế đó bừng lên một tia sáng khác lạ:
“Vị cô nương biết chúng đã từng gặp ở chăng”
Trần Khởi chẳng biết chạy mất chỉ trừng mắt Vệ Thanh Hà gì
Hắn xoa xoa mũi:
“Cô nương con diều —”
Ta giật lấy con chim yến trong mắt chẳng hiểu cay hung hăng :
“Gặp cái gì mà gặp Cô nãi nãi ngươi cũng là thứ ngươi gặp là gặp chắc
Cái cặp mắt nếu còn giữ thì bớt dòm lung tung cho ”
Hắn tựa như thấy lời thô lỗ của vẫn tự nhiên tiếp lời:
“Giọng cô nương giống trong kinh chẳng là từ nơi nào đến”
Bộ dạng ân cần của khiến bắt đầu nghi ngờ điều gì khuất tất
Ta nghiêng đầu liếc một cái bỗng nhiên nở nụ :
“Ta—
Lão tử mới đến kinh thành tìm vài chỗ vui chơi hả ngươi chỗ nào thì thử coi”
Đã lâu lắm kiểu chính cũng thấy gượng
Thế nhưng vẫn như ánh xuân ấm áp:
“Cô nương thích vui chơi gì”
Ta vỗ tay đánh đét:
“Phải Ở kinh thành chỗ nào để cưỡi ngựa ”
Sắc mặt lập tức đông cứng
Ta thô lỗ thế còn đòi cưỡi ngựa Vệ Thanh Hà nhất định sẽ từ chối ——
“Được thôi”
Vệ Thanh Hà đã khôi phục vẻ mặt bình thường:
“Ta thích cưỡi ngựa nhất”
“”
Ngươi ngươi cái gì hả cái đồ sợ ngựa
Tui nói ra đừng la tui nha, thật ra đọc truyện tui hong biết lúc nào trọng sinh lúc nào ở quá khứ luôn á, cái chương 4 á, là ở quá khứ hay trọng sinh zz