Thẩm Trầm Âm - Chương 2
6
Tôi há hốc miệng còn chưa kịp nói chuyện.
Bùi Lăng Xuyên đã bước nhanh tới đưa tay chế trụ cổ tay tôi kéo tôi ra phía sau hắn.
Bùi Lâm Sâm thu tay về thuận thế đút vào túi, thản nhiên nhìn hắn:
“Kim cài áo của Trầm Âm rớt rồi, anh giúp cô ấy cài một chút.”
“Được.”
Bùi Lăng Xuyên hít sâu một hơi, nhếch khóe môi:
“Hiện tại tôi ở đây rồi, để cho người bạn trai chính thức này hao tâm tổn trí là được.”
Bùi Lâm Sâm không nói gì.
Ánh mắt hắn lướt qua bả vai Bùi Lăng Xuyên, giống như sợi tơ triền miên rơi trên mặt tôi.
Không hiểu sao lại làm cho tôi nhận ra được một tia uất ức bí ẩn.
“Bây giờ cậu là đang cùng anh tuyên bố chủ quyền?”
Một lát sau Bùi Lâm Sâm mở miệng, giọng điệu hờ hững:
“Đừng quên, ngay từ đầu chính là cậu bảo anh qua đón cô ấy.”
Nhất thời Bùi Lăng Xuyên nói không ra lời, chỉ theo bản năng dùng sức siết chặt cổ tay tôi.
Tôi bị đau muốn rút tay về, lại bị hắn nắm chặt hơn.
“Buông ra.”
Bùi Lâm Sâm trầm mặt: “Cậu không nhìn ra cô ấy bị cậu bóp đau sao?”
Bùi Lăng Xuyên lạnh lùng lại chán ghét nhìn hắn:
“Đây là chuyện của tôi và bạn gái tôi, không liên quan đến anh.”
“Bùi Lâm Sâm, anh vẫn giống như hồi nhỏ, chỉ cần là đồ của tôi, đều muốn nhúng tay vào.”
“Nhưng có ích lợi gì? Khi còn bé ba mẹ chỉ thích tôi, hiện tại — Trầm Âm cũng chỉ là bạn gái của tôi.”
Nói xong câu đó, hắn nắm chặt cổ tay tôi, đưa theo tôi đi xuyên qua sân.
Cho đến khi ngồi vào trong xe đậu ngoài cửa, rốt cuộc hắn cũng buông tay tôi ra.
Rồi lại ở một nơi rất gần, nhìn chằm chằm vào mắt tôi:
“Không phải nói chuẩn bị quà cho anh sao, quà đâu?”
Tôi trầm mặc một lát: “Ném đi rồi.”
“A Âm, em đang giận anh sao?”
Hắn bực bội nghịch nghịch tóc một chút:
“Anh quên mất hôm nay có hẹn là anh không tốt, nhưng khi đó anh ở trên sân đua xe, các anh em đều ở đây anh cũng không thể bỏ lại bọn họ rồi bỏ đi…”
“Vì giúp em giành được món quà, anh còn bị thương nữa!”
Hắn xắn tay áo lên lộ ra cánh tay nhỏ.
Phía trên dán hai băng keo dâu tây nhỏ song song, bên cạnh hơi chảy ra chút vết máu.
Đây là kiểu dáng Diêu Bối Bối rất thích dùng.
7
Thật lâu thật lâu trước kia, Bùi Lăng Xuyên không phải như vậy.
Hắn chỉ lớn hơn tôi một tuổi, đi học thì đi học cùng nhau.
Thiếu niên mười bảy mười tám tuổi ham muốn chiếm hữu rất mạnh, phương thức biểu đạt tình yêu cũng thẳng thắn mà mãnh liệt.
Lúc có nữ sinh đưa thư tình hắn cũng không nhận, cười nhướng mày nói: “Xin lỗi, tôi có người rất thích rất thích rồi.”
Khi Thẩm Nguyệt cắt hỏng váy hắn tặng tôi, hắn tự mình đến cửa Thẩm gia thay tôi đòi lại công bằng.
“Cắt cái gì không cắt lại cắt váy tôi tặng. Thế nào, Thẩm gia định từ nay về sau đoạn tuyệt quan hệ hợp tác với Bùi gia sao?”
Cuối cùng Thẩm Nguyệt chỉ có thể bị buộc phải xin lỗi tôi.
Sau đó trường học tổ chức thi đấu bóng rổ, tôi trên đường đến phòng tự học bị hắn ngăn lại.
Bùi Lăng Xuyên mạnh mẽ nhét một chai nước tới dùng giọng điệu không thể nghi ngờ nói:
“Buổi chiều đến xem anh thi đấu bóng rổ, nhớ tới đưa nước cho anh.”
Dưới ánh mắt của tôi, vành tai thiếu niên Bùi Lăng Xuyên ửng đỏ:
“Bọn họ đều có bạn gái đưa nước, anh thấy ghen tị, không được sao?”
Cho đến khi hắn tốt nghiệp trung học.
Bị người nhà đưa ra nước ngoài du học.
Hai năm sau tôi mới tìm được một cơ hội, bay ra nước ngoài đón Giáng sinh với hắn.
Lúc Bùi Lăng Xuyên tới sân bay đón tôi, bên cạnh có một cô gái cao gầy mặc áo khoác màu nâu nhạt.
Cô ta cười, thờ ơ đánh giá tôi từ trên xuống dưới một lát, mới vươn một tay ra:
“Xin chào, tôi là đàn em của Bùi Lăng Xuyên, Diêu Bối Bối.”
“Chúng tôi đều là du học sinh Trung Quốc, không quen cuộc sống nơi đây, may mà có anh ấy và tôi chăm sóc lẫn nhau.”
Sau khi tốt nghiệp, đương nhiên là Diêu Bối Bối cùng hắn trở về nước.
Cho đến bây giờ.
……
Tôi phục hồi tinh thần lại, đối diện Bùi Lăng Xuyên với vẻ đáng thương nhìn về phía tôi, ánh mắt như là đang cầu xin sự an ủi.
“Máu thấm hết băng cá nhân rồi, đổi cái khác đi.”
Tôi dừng một chút, hỏi ngược lại hắn:
“Không phải nói, cho em quà sao?”
Bùi Lăng Xuyên giống như là đang dâng hiến đưa ra một hộp quà.
Mở ra bên trong là một cái lắc tay kim cương xanh lấp lánh tỏa sáng.
“Đặc biệt lấy cho em, Bối Bối hỏi xin anh, anh cũng không cho em ấy đâu.”
Hắn lại gần, cẩn thận từng li từng tí muốn đeo vòng tay cho tôi.
Nhưng nhất thời không cài lại, để nó từ trên cổ tay tôi trượt xuống.
Tôi vội vàng khom lưng nhặt, đầu ngón tay sờ soạng phía dưới ghế xe, nương theo ánh đèn hơi mờ tối, thấy được một cây son môi đang mở.
“A Âm, nhặt được chưa?”
“…… Ừ.”
Tôi đáp một tiếng, nắm chặt vòng tay trong lòng bàn tay ngồi thẳng dậy.
Ánh sáng trước mắt bỗng dưng tối sầm lại.
Môi cũng bị một cỗ lực đạo ấm áp chặn lại.
Bùi Lăng Xuyên giữ vai tôi hôn tôi thật sâu, khàn khàn lẩm bẩm:
“Mặc kệ Bùi Lâm Sâm, bản tính anh ta khó dời, toàn đầy mưu mô.”
“A Âm, anh sẽ đối xử tốt với em.”
8
Đoạn thời gian kế tiếp, Bùi Lăng Xuyên không đi ra ngoài với đám anh em kia.
Giống như là vì muốn bù đắp cho ngày đó, bắt đầu mỗi ngày hắn cùng tôi gửi sơ yếu lý lịch, chuẩn bị phỏng vấn làm công tác phiên dịch kiêm chức.
Và chăm sóc những cái cây trên ban công.
Bùi Lăng Xuyên đối với chuyện này rất khó hiểu:
“Vì sao phải vất vả đi phỏng vấn như vậy? Anh có thể nói với ba anh một tiếng, trực tiếp sắp xếp cho em một chức vị ở Bùi thị.”
Đầu bút hơi dừng lại trên giấy.
Tôi ngẩng đầu: “Đã có hai công ty trước đây em từng thực tập gửi lời đề nghị cho em, em chỉ muốn xem xét lại không cần làm phiền chú.”
Bùi Lăng Xuyên dựa lưng vào Bùi thị, lại được cha mẹ Bùi nâng niu.
Hắn có thể tùy ý làm bậy, mãi mãi không cần vì kế sinh nhai mà lo lắng.
Tôi có thể cảm giác được, cuộc sống bận rộn mà nhàm chán như vậy, hắn rất nhanh sẽ cảm thấy chán.
Chạng vạng hôm nay, Bùi Lăng Xuyên ra ngoài nhận điện thoại.
Lúc trở về, nói muốn đi ra ngoài một chuyến, mua đồ cho tôi.
“Anh sẽ nhanh chóng trở lại, mang cho em một phần ăn khuya. Gần đây em làm thêm vất vả như vậy, gầy đi rồi.”
Tôi im lặng vài giây, nhìn chằm chằm vào đôi mắt hơi né tránh của hắn.
“Được.”
Sau khi Bùi Lăng Xuyên rời đi, tôi tiếp tục làm việc.
Điện thoại di động lại đột nhiên sáng lên.
Là Bùi Lâm Sâm gửi lời mời kết bạn.
Ghi chú là: “Bánh ngọt rất ngon.”
Đầu ngón tay dừng một chút trên màn hình, tôi vẫn chấp nhận lời mời kết bạn của hắn.
“Thật xin lỗi, anh Bùi.”
Hắn gần như trả lời ngay: “Tôi cho rằng dù thế nào, người xin lỗi cũng không nên là em.”
Tôi do dự không biết nên trả lời cái gì.
Tin tức của hắn rất nhanh lại tới: “Ngày em đưa bánh ngọt cho tôi, là sinh nhật của tôi.”
Tôi lập tức ngây người.
Đột nhiên trong đầu hiện ra lễ trưởng thành của Bùi Lăng Xuyên mấy năm trước.
Hôm đó Bùi Lâm Sâm không xuất hiện.
Tôi tò mò hỏi một câu.
“Sao anh trai anh không ở đây?”
“Chắc là tâm trạng không tốt.”
Hắn nói: “Nhà anh chưa bao giờ tổ chức sinh nhật cho anh ta.”
……
Lấy lại tinh thần, đầu ngón tay tôi lại nhắn, mới gửi qua một câu khô khan.
“Sinh nhật vui vẻ.”
“Cảm ơn.”
Hắn nói: “Cảm ơn lời chúc phúc của em, tôi rất vui.”
“Không biết tôi có vinh hạnh được ăn lại bánh ngọt em nướng không đây?”
Không đợi tôi nói gì nữa, đột nhiên trên điện thoại di động nhảy ra một tin nhắn.
Là một số lạ gửi tới.
“Đến quán bar Dạ Sắc, đón Bùi Lăng Xuyên về nhà, anh ấy uống nhiều rồi.”
9
Đêm hè, trong gió cũng phảng phất một tia khô nóng.
Tôi dựa vào số phòng gửi tới, một đường tìm được lầu ba tương đối yên tĩnh.
Đang định đẩy cửa ra, đột nhiên bên trong truyền đến giọng nói quen thuộc của Diêu Bối Bối.
“Rốt cuộc anh định khi nào thì chia tay với cô ta?”
Khe hở cửa phòng khép hờ lộ ra ánh đèn.
Và tôi trốn trong bóng tối của hành lang.
“Lúc nào thì anh mới chịu nói rằng anh muốn cùng cô ta chia tay?”
Giọng nói Bùi Lăng Xuyên lạnh lùng: “Trầm Âm cùng em không giống nhau, trừ anh ra, còn ai sẽ yêu cô ấy?”
“Nếu anh thật sự yêu cô ấy, lúc trước sẽ không ra nước ngoài nửa năm liền ngủ với em, còn nói cái gì dáng người em đẹp, không giống mấy cô gái gầy gò như khỉ, người anh nói không phải cô ta sao?”
Bùi Lăng Xuyên bực bội châm điếu thuốc:
“Ngày đó anh uống say, là ngoài ý muốn.”
“Ngoài ý muốn?”
Diêu Bối Bối cười lạnh một tiếng:
“Vậy tháng trước đua xe anh thắng, ngồi trong xe ấn hôn em, cũng là ngoài ý muốn?”
Mùi thuốc lá bị đốt cháy tản ra.
Một cảm giác buồn nôn mãnh liệt đột nhiên dâng lên cổ họng.
Tôi xoay người tìm một nhân viên phục vụ gần đó hỏi cô ấy hai chai rượu.
Chất lỏng lạnh lẽo cuồn cuộn trượt xuống cổ họng, giống như mới đè nén cảm xúc kia xuống.
Rồi lại nảy lên một cơn say.
Tôi lảo đảo chạy vào nhà vệ sinh ở cuối hành lang.
Mở vòi nước mạnh mẽ hắt nước lạnh lên mặt.
Bên tai vang lên tiếng ù ù, đột nhiên vang lên giọng nói của Bùi Lâm Sâm.
Mang theo chút kinh ngạc: “A Âm?”
Tôi ngẩng đầu lên.
Nhìn thẳng vào mắt hắn trong gương.
Hắn nhanh chóng bổ sung một câu: “Đây là toilet nam.”
“…… Xin lỗi, em đi nhầm.”
Tôi xoa xoa lỗ tai nóng bỏng, đứng thẳng người đi ra ngoài cửa.
Trong nháy mắt lướt qua lại bị hắn nhẹ nhàng giữ chặt cổ tay:
“Hiện tại đừng đi ra ngoài.”
“Bên ngoài có một số cảnh tượng, em sẽ không muốn nhìn thấy.”