Thảm Họa Cá Chình - Chương 4
Xem ra hôm đó Tống Nguyệt quả thực đã nghe lời tôi.
Nhưng bây giờ cá chình ngắm trăng trong bụng cô ta đã gần đến độ trưởng thành, bất cứ lúc nào cũng có thể phá bụng chui ra.
Lúc này lại còn làm chuyện đó, chẳng khác nào đẩy nhanh quá trình sinh sản của đám cá chình.
Vì Tống Nguyệt chưa từng đi khám thai nên bác sĩ đành phải đẩy cô ta vào phòng chờ sinh, vừa sinh vừa kiểm tra.
Mẹ tôi đứng bên cạnh không ngừng chắp tay cầu nguyện:
“Quan Thế Âm Bồ Tát phù hộ cho Tống Nguyệt nhà con, bình an sinh hạ đứa bé.”
Dương Vĩ thì vì buồn chán mà bắt chuyện với người nhà của sản phụ bên cạnh.
“Anh bạn, vợ anh mang con trai hay con gái vậy? Đi siêu âm chưa?”
Người nhà bên cạnh tỏ vẻ khó hiểu nhưng vẫn lịch sự trả lời:
“Chưa, siêu âm làm gì chứ, con trai hay con gái cũng đều là con mình, đều yêu thương như nhau thôi.”
“Với lại vợ chồng tôi thích con gái, nếu là con gái thì càng tốt.”
Nhưng Dương Vĩ rõ ràng không nghe ra ý tứ trong lời người ta, ngạo nghễ nói:
“Vợ tôi mang thai con trai cả đấy, còn là long phượng thai nữa. Tôi nói thật nhé, con gái làm sao so được với con trai, nuôi trong nhà chỉ tốn cơm thôi.”
“Anh bạn chắc chỉ nói vậy cho đỡ tủi thân thôi nhỉ. Cũng không sao, vì đàn ông mạnh mẽ như tôi không có nhiều đâu, ha ha ha ha.”
Lời vừa dứt, ánh mắt của những người xung quanh nhìn hắn như đang nhìn một thằng ngốc.
Tôi cũng tự giác lùi ra xa vài mét.
Xúi quẩy thật.
Một lúc sau, cửa phòng chờ sinh đột ngột mở tung ra.
Bác sĩ và y tá hoảng hốt đẩy cửa chạy ra ngoài, như thể phía sau có quái vật đang đuổi theo.
Người nhà bên cạnh vừa rồi thấy vợ mình chạy ra thì vội vàng chạy tới hỏi:
“Sao thế? Xảy ra chuyện gì vậy?”
Vợ anh ta mặt mày tái mét, môi run cầm cập.
Cô ấy nắm chặt tay chồng, hét lên:
“Chạy… chạy mau! Trong đó có một sản phụ sinh ra cả một đống cá chình!”
“Đám cá chình đó còn biết cắn người nữa! Nhiều y tá đã bị cắn rồi!”
Tống Nguyệt bụng mang dạ chửa như đã đủ mười tháng, được đưa vào phòng chờ sinh.
Ban đầu, các bác sĩ và y tá đều nghĩ rằng có lẽ do nhà cô ta nghèo khó hoặc lạc hậu nên không đi khám thai.
Ngửi thấy mùi tanh tưởi trên người Tống Nguyệt, họ chỉ nghĩ rằng do khi mang thai không chú ý vệ sinh nên bị viêm nhiễm phụ khoa.
Nhìn thấy cô ta đau đớn rên rỉ, bộ dạng như sắp sinh ngay lập tức,
Các bác sĩ vừa chuẩn bị đỡ đẻ, vừa cho máy siêu âm vào phòng để kiểm tra.
Nhưng tay của bác sĩ vừa chạm vào cơ thể Tống Nguyệt, cô ta lập tức run rẩy dữ dội.
Cắn chặt môi rên lên:
“Không… không được, tôi… tôi không chịu nổi nữa!”
Mọi người trong phòng đều nghĩ rằng đứa bé đang thúc xuống gấp gáp.
Ai ngờ, trong nháy mắt, từ phần dưới của Tống Nguyệt tuôn ra vô số con cá chình nhỏ, chen chúc nhau chui ra.
Vị bác sĩ đứng gần nhất bị một đám cá chình lao thẳng vào mặt.
Trong khoảnh khắc, cả phòng sinh chết lặng, rồi ngay sau đó hỗn loạn như bãi chiến trường, tiếng hét và tiếng gào thét vang lên khắp nơi.
Từ dưới người Tống Nguyệt, đàn cá chình ngắm trăng tuôn ra không ngừng, từng con một bò dọc theo giường sinh, rất nhanh đã tràn ngập khắp cả phòng.
Sắc mặt Tống Nguyệt ngày càng tái nhợt, không còn chút máu nào, cả người co giật liên tục trên giường sinh.
Đến mức như vậy rồi, cô ta vẫn lẩm bẩm trong miệng:
“Con trai… tôi sinh con trai rồi…”
Khi chúng tôi bước vào phòng sinh, cảnh tượng trước mắt khiến ai nấy kinh hãi tột độ.
Thấy Dương Vĩ bước vào, Tống Nguyệt giơ tay lên, phấn khích nói:
“Chồng ơi, nhìn này… em sinh cho anh rất nhiều con trai, anh mau bế chúng đi nào…”
“Hộc… hộc…”
Mẹ tôi cuối cùng cũng không chịu nổi kích thích này, hai mắt trắng dã rồi ngất lịm xuống.
Ngay khi bà ta ngã xuống đất, vô số con cá chình ngắm trăng lập tức bò đến, phủ kín khắp người bà ta.
Dương Vĩ sợ đến mức tè cả ra quần.
“A a a a a, quái vật!”
Hắn hét lên như điên rồi quay đầu bỏ chạy.
Cánh tay của Tống Nguyệt vô lực buông thõng xuống, máu tươi phun ra từ miệng, hơi thở yếu ớt như sắp chết.
Chẳng bao lâu sau, một đội ngũ bác sĩ mặc đồ bảo hộ từ đầu đến chân lao vào phòng sinh.
Họ tiến hành khử trùng và tiêu diệt toàn bộ đám cá chình ngắm trăng bò lổm ngổm trên sàn nhà, giường sinh và thậm chí cả trần nhà.
Mẹ tôi và Tống Nguyệt được các bác sĩ khiêng ra ngoài cấp cứu.
Tống Nguyệt vừa vào phòng phẫu thuật không lâu, bác sĩ đã lắc đầu bước ra ngoài.
“Haiz, cơ thể bệnh nhân gần như bị đám cá chình kỳ lạ đó gặm nhấm sạch sẽ, bên trong gần như trống rỗng. Còn về đứa bé của cô ấy, đã sớm bị đám quái vật đó ăn sạch, chỉ còn sót lại một mảnh nhau thai nhỏ.”
“Haiz, cũng không biết là thứ gì đã giúp cô ấy cầm cự được lâu như vậy.”
Tôi sững sờ vài giây, sợ rằng mình đã nghe nhầm.
“Đứa bé gì cơ?”
Bác sĩ ngạc nhiên nhìn tôi:
“Bệnh nhân mang thai, các người không biết sao? Dựa vào tuần thai mà nói thì khoảng bốn tháng.”
Thì ra… thì ra Tống Nguyệt thực sự đã mang thai.
Bác sĩ nói Tống Nguyệt không còn khả năng cứu chữa nữa, ông ta bảo tôi vào nói lời tạm biệt cuối cùng với cô ta.
Tống Nguyệt nằm bất động trên giường bệnh.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy tôi, ánh mắt cô ta đột nhiên đầy căm hận, như một con rắn độc quấn chặt lấy tôi.
Cô ta nghiến răng nói:
“Hà Na Na! Đồ tiện nhân nhà cô! Tại sao sống lại một lần nữa mà tôi vẫn bị cô hại thê thảm như vậy!”
“Trả con trai lại cho tôi!”
Xem ra Tống Nguyệt đã khôi phục ký ức kiếp trước.
Không nghi ngờ gì nữa, nếu bây giờ cô ta còn sức, chắc chắn sẽ lao lên giết tôi như kiếp trước.
Đáng tiếc là…
Tống Nguyệt dùng những lời độc ác nhất để nguyền rủa và chửi rủa tôi.
Còn tôi, chỉ tặng lại cho cô ta một sự thật tàn nhẫn.
“Tống Nguyệt, cô có biết không? Thật ra cô đã mang thai rồi, nếu cô không dùng cái bài thuốc dân gian đó, đứa bé của cô đã có thể bình an chào đời.”
“Cái… cái gì?”
Tống Nguyệt sững sờ ngay tại chỗ.
Cô ta vùng vẫy, cố gắng giơ tay lên, muốn tôi cho cô ta một lời giải thích.
Nhưng cô ta không còn thời gian nữa.
Trước lúc chết, trong mắt Tống Nguyệt chỉ còn lại vô tận hối hận.
Tống Nguyệt chết rồi.
Mẹ tôi do cú ngã đó mà bị đột quỵ.
Nửa đời còn lại phải sống dựa vào người khác, mọi sinh hoạt cá nhân đều phải trông chờ vào người ta chăm sóc.
Tất nhiên, tôi không có thời gian để chăm sóc bà ta, liền dùng tiền lương hưu của bà ta gửi vào một viện dưỡng lão.
Nhưng nghe nói viện dưỡng lão đó có tiếng xấu, thường xuyên có tin tức hộ lý bạo hành người già.
Tôi đặc biệt dặn dò hộ lý rằng tôi rất bận, không có thời gian đến thăm thường xuyên, mong họ hãy chăm sóc mẹ tôi thật tốt.
Dương Vĩ từ sau khi bỏ chạy khỏi phòng phẫu thuật, tôi chưa từng gặp lại hắn ta.
Chắc chắn hắn cũng không có gan đến tìm tôi nữa.
Lần tiếp theo tôi thấy hắn là trên một video ngắn.
Có người tố cáo rằng bạn trai mình sau một thời gian yêu đương không biết đã mắc phải căn bệnh kỳ quái gì, khi đang quan hệ thì đột nhiên cắn cô ta một phát.
Cắn mạnh đến nỗi xé rách một miếng thịt trên ngực cô ấy.
Hiện tại hắn đã bỏ trốn.
Cô gái đăng lên để cảnh báo mọi người, nếu gặp hắn trên đường thì hãy tránh xa một chút.
Video rất nhanh đã bị báo cáo và gỡ xuống.
Nhưng tôi vẫn nhận ra ngay lập tức, đó chính là Dương Vĩ.
Xem ra hắn cũng đã bị nhiễm virus từ đám cá chình ngắm trăng rồi.
Sau đó bác sĩ có nói với tôi, cá chình ngắm trăng có khả năng sinh sản cực kỳ mạnh mẽ, đồng thời mang theo một loại virus đặc biệt, có thể ký sinh trong cơ thể người.
Nhưng loại virus này cụ thể sẽ gây ra vấn đề gì cho con người thì hiện tại vẫn chưa rõ.
Về sau công việc càng ngày càng bận rộn, tôi cũng không quan tâm thêm về chuyện này nữa.
Cho đến một đêm khuya ba tháng sau.
Tôi nhận được một cuộc điện thoại, người gọi hiển thị là “Dương Vĩ”.
Tuy nhiên khi vừa bắt máy, đầu dây bên kia lại vang lên giọng nói chói tai của một người phụ nữ.
Cô ta hét lên đầy tuyệt vọng và hoảng loạn:
“Cứu tôi với! Tôi là Dương Vĩ đây! Mẹ kiếp, tôi biến thành phụ nữ rồi!”
(Hết truyện)