Thảm Họa Cá Chình - Chương 3
Nhân lúc mẹ tôi đang chăm sóc Tống Nguyệt, nhất thời chưa thể rời đi.
Tôi vội vàng liên hệ với bên môi giới, đăng tin cho thuê căn nhà này với giá rẻ.
Yêu cầu người thuê nhà: Ưu tiên người có tiền sử bệnh tâm thần hoặc có tiền án tiền sự.
Sau đó, tôi gói ghém hành lý, đóng gói toàn bộ đồ đạc cá nhân của mẹ tôi rồi gửi thẳng đến nhà Tống Nguyệt.
Còn tôi thì lập tức chuyển đến ký túc xá của công ty.
Ký túc xá công ty có bảo vệ, tất cả đều là những chàng trai trẻ khỏe sáu múi cuồn cuộn.
Ở đây an toàn hơn nhiều so với căn nhà có bảo vệ toàn mấy ông già bảy mươi tuổi.
Tống Nguyệt chỉ biết chỗ ở cũ của tôi, chứ không biết tôi làm việc ở công ty nào.
Còn về mẹ tôi, bà ta là kiểu người cuồng em trai, sẵn sàng dốc hết tài sản cho em mình.
Năm đó, cậu mợ tôi gặp tai nạn xe hơi qua đời, chỉ để lại Tống Nguyệt còn nhỏ tuổi bơ vơ không nơi nương tựa.
Mẹ tôi tự ý đón cô ta về nhà chăm sóc.
Bình thường có gì ngon, có gì vui đều dành hết cho Tống Nguyệt.
Mẹ tôi thường nói:
“Người sống phải có tình nghĩa, nếu không thì khác gì súc sinh?”
Vậy nên, năm tôi hai mươi hai tuổi vừa tốt nghiệp đại học, ba tôi không chịu nổi nữa, quyết định ly hôn.
Ông gần như ra đi tay trắng, căn nhà duy nhất đứng tên tôi, toàn bộ tiền tiết kiệm đều đưa cho mẹ tôi.
Còn mẹ tôi thì sao? Từ sau khi ly hôn, bà càng cảm thấy nhà họ Hà chẳng đáng tin cậy, nhìn tôi kiểu gì cũng không vừa mắt.
Bà ta đã tính sẵn rồi, sau này dưỡng lão phải nhờ vào cô cháu gái ngoan ngoãn của mình.
Kiếp trước, dù tôi bị Tống Nguyệt giết chết, bà ta cũng chẳng mảy may bận tâm.
Đã mất một đứa con gái, thì nhất định không thể để mất đứa cháu gái.
Mẹ tôi tính toán kỹ lắm.
Vậy nên, việc quan trọng nhất lúc này là phải để họ không tìm thấy tôi.
Cái bụng đầy cá chình ngắm trăng của Tống Nguyệt chẳng biết khi nào sẽ nổ tung.
Lúc này tôi phải tránh thật xa.
Tốt nhất là để họ tự cắn xé nhau.
Để khỏi đến lúc đó lại bị đổ hết mọi chuyện lên đầu tôi.
Đúng như tôi dự đoán, điện thoại của mẹ tôi gọi tới đầu tiên.
“Hà Na Na, con dựa vào cái gì mà cho thuê nhà? Đã hỏi ý kiến mẹ chưa? Trong mắt con còn có người mẹ này không hả?”
Tôi đặt điện thoại ra xa khỏi tai, nhưng giọng gào thét của mẹ tôi vẫn xuyên qua màng nhĩ mạnh mẽ như thường.
“Còn nữa, con cho mấy người gì vào ở trong nhà thế hả? Mẹ mới nhấn chuông có hai lần, vậy mà bên trong có thằng điên cầm dao bào đuổi theo mẹ mười mấy tầng lầu, còn hét lên đòi chém chết mẹ!”
Nghe vậy, tôi không kìm được mà mỉm cười thầm, cũng may tôi đã tiên liệu trước.
Nhưng trước mặt mẹ thì không thể để lộ ra được, vì vậy tôi giả vờ ngạc nhiên đáp lại:
“Hả? Sao lại thế được chứ? Mẹ đừng nghĩ nhiều quá, bây giờ người trẻ áp lực lớn lắm, làm việc 996 hay 007 đều là chuyện thường mà, chắc là mẹ làm ồn ảnh hưởng đến giấc ngủ của người ta thôi.”
“Đừng có mà lảng sang chuyện khác! Mẹ chỉ hỏi con dựa vào đâu mà cho thuê nhà mà không bàn bạc với mẹ?! Bây giờ trong nhà toàn người điên, con muốn mẹ ở đâu đây hả?”
Mẹ tôi giận đến mức thở phì phò, tôi coi như không nghe thấy gì, thản nhiên nói:
“Bởi vì con nghèo mà. Tiền hưu của mẹ đều chu cấp cho chị họ rồi, mỗi tháng còn xin tiền sinh hoạt của con, nếu con không cho thuê nhà để kiếm chút tiền thì chỉ có nước ra đường ăn gió Tây Bắc thôi.”
Sau khi ly hôn với ba tôi, mẹ đương nhiên xem tôi như nguồn tiền để hút máu.
Tiền hưu mỗi tháng của bà ta hơn mười ngàn, phần lớn đều đưa cho Tống Nguyệt.
Đưa cho Tống Nguyệt vẫn chưa đủ, ngay cả tiền của tôi bà ta cũng muốn lấy.
Chỉ cần tôi hé miệng phản đối một chút, bà ta sẽ lập tức chửi tôi là kẻ vô tình vô nghĩa, bất hiếu bất trung.
“Đúng là nhà họ Hà các người ai cũng cùng một loại, toàn là đồ ích kỷ nhỏ mọn!”
Vì muốn giữ gìn tình cảm gia đình, nhiều năm qua tôi đã chu cấp không ít cho Tống Nguyệt.
Nhưng sống lại một lần nữa, tôi tuyệt đối không ngu ngốc như trước nữa.
Tống Nguyệt và mẹ tôi mới chính là loại sói mắt trắng nuôi không biết ơn!
Trong điện thoại, mẹ tôi vẫn không ngừng càu nhàu, tức giận gào lên bắt tôi về sắp xếp chỗ ở cho bà ta.
Tôi lạnh giọng đáp:
“Tôi nhớ lúc chị họ kết hôn, mẹ đã chi ít nhất một nửa tiền cọc nhà cho họ. Nếu mẹ cảm thấy tôi là con sói mắt trắng, vậy chắc chắn chị họ sẽ đối xử tốt với mẹ thôi. Mẹ cứ dọn đến nhà họ mà ở.”
Mẹ tôi không ngờ tôi lại nói như vậy, từ trước đến nay tôi luôn ngoan ngoãn nghe lời bà ta, đây là lần đầu tiên tôi dám cãi lại.
Bà ta im lặng hai giây, sau đó tự đắc nói:
“Tất nhiên rồi, chị họ con không như con, lòng lang dạ sói! Ngay từ lúc kết hôn nó đã nói rồi, trong nhà vĩnh viễn sẽ chừa một phòng cho mẹ, nó coi mẹ như mẹ ruột của nó.”
“Vậy nên con cho thuê nhà cũng được, chỉ có điều tiền thuê nhà phải chuyển hết cho chị họ con. Bây giờ nó đang mang thai không thể đi làm, sau này con sinh ra còn phải mua bỉm, sữa bột, thứ nào cũng tốn tiền. Con là dì thì phải có trách nhiệm chứ…”
Tôi thực sự không nhịn được, bật cười thành tiếng.
Mẹ tôi đúng là nằm mơ giữa ban ngày, dựa vào đâu chứ?
Tôi có phải mẹ của Tống Nguyệt đâu! Mà con trong bụng cô ta cũng chẳng phải con tôi!
“Hà Na Na, con có đang nghe mẹ nói không hả?”
Tôi đáp qua loa:
“Biết rồi.”
Nghe thấy tôi đồng ý, mẹ tôi mới hài lòng cúp điện thoại.
Sau khi về nhà, Tống Nguyệt ba ngày hai bữa lại nhắn tin cho tôi.
Không cần biết tôi có đang làm việc hay không, cô ta luôn ép tôi phải trả lời ngay lập tức, chỉ cần chậm một chút là sẽ có cuộc gọi liên hoàn như đòi mạng.
Từ sau khi kết hôn, toàn bộ tinh thần của Tống Nguyệt đều dồn vào Dương Vĩ, nên bên cạnh chẳng còn lấy một người bạn.
Vì vậy kiếp trước cô ta gặp chuyện gì cũng đều tìm đến tôi, khiến tôi phải gánh chịu bao nhiêu tai họa không đâu.
Hôm nay, Tống Nguyệt lại gửi cho tôi một loạt tin nhắn.
Mở ra xem, toàn bộ đều là tin nhắn thoại 60 giây.
Tôi nhấn nút chuyển giọng nói thành văn bản.
Nội dung đại khái là, Dương Vĩ hình như lại có người bên ngoài.
Gần đây mỗi lần ra ngoài đều ăn mặc chỉn chu, ngay cả dưới cánh tay cũng xịt nước hoa.
Tống Nguyệt khóc lóc trách móc:
“Hắn ta thật là không phải con người! Em vất vả cực khổ mang thai cho hắn, vậy mà hắn vẫn không chịu thay đổi! Na Na, em nói xem, chẳng lẽ cái thứ c*t bên ngoài đó lại ngon đến vậy sao?”
Tiếng khóc thút thít của Tống Nguyệt khiến đầu tôi muốn nổ tung.
Kiếp trước tôi cũng đã khuyên cô ta rằng loại đàn ông như Dương Vĩ nên vứt vào thùng rác cho rồi.
Nhưng Tống Nguyệt đáp lại thế nào nhỉ?
“Không phải đâu, trước đây Dương Vĩ đối xử với chị rất tốt mà. Chị tin anh ấy không cố ý đâu, chắc chắn là do mấy con hồ ly tinh bên ngoài dụ dỗ anh ấy thôi!”
“Hơn nữa đều là lỗi của chị, nhà họ Dương mười đời đơn truyền, mà chị lại không thể sinh con trai cho anh ấy. Nếu chị mang thai rồi thì nhất định anh ấy sẽ quay về với gia đình thôi.”
Kết quả thì sao?
Kiếp trước Tống Nguyệt vì muốn mang thai mà bị hành hạ đến người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Đã đi một vòng qua quỷ môn quan, vậy mà phản ứng đầu tiên của Dương Vĩ không phải lo lắng cho sức khỏe của cô ta, mà là chê bai cô ta không còn tử cung, không còn là một người phụ nữ hoàn chỉnh.
Đến mức đó rồi, Tống Nguyệt cũng không dám làm gì người chồng yêu quý của mình, mà lại quay ra đổ hết mọi tội lỗi lên đầu tôi – người luôn suy nghĩ vì cô ta.
Nghĩ đến kết cục thê thảm của mình kiếp trước, tôi làm sao có thể mềm lòng với Tống Nguyệt được nữa.
Tuy nhiên, tôi vẫn đưa ra một lời khuyên rất tốt cho Tống Nguyệt.
“Hả? Không thể nào, em thấy từ khi chị mang thai, anh rể đối xử với chị tốt lắm mà.”
Tống Nguyệt nức nở:
“Đúng là tốt thật, nhưng điều đó cũng không ngăn cản được hắn ta ra ngoài lăng nhăng…”
“Chị họ, em hỏi chị một câu nhé.”
“Gì cơ?” Tống Nguyệt ngừng khóc, tò mò hỏi.
“Chị và anh rể bao lâu rồi không gần gũi với nhau?”
Tống Nguyệt cứng họng, nhưng rất nhanh đã hiểu được ý tôi.
“Em đang nói… Nhưng mà trên mạng nói rằng khi mang thai không được làm chuyện đó… Với lại dạo gần đây chị cứ thấy mệt mỏi, cả người đều khó chịu…”
Tôi lập tức cắt ngang, không đồng tình nói:
“Đây là lỗi của chị rồi. Anh rể là một người đàn ông khỏe mạnh tràn đầy sinh lực, lâu như vậy làm sao mà chịu đựng nổi chứ? Huống chi bây giờ chị đã mang thai hơn ba tháng, thai đã ổn định rồi. Chị không đáp ứng anh ấy thì cũng không thể trách anh ấy tìm người khác được.”
Tống Nguyệt bừng tỉnh ngộ, lập tức nói:
“Chị hiểu rồi, cảm ơn em Na Na, chị biết em luôn tốt với chị mà.”
Tất nhiên là tôi phải tốt với chị rồi.
Cho dù là chị, hay là Dương Vĩ, hoặc là mẹ tôi…
Không ai thoát được đâu.
Đêm khuya, tôi lại bị cuộc gọi của mẹ đánh thức.
“Na Na, mau đến bệnh viện! Chị họ con sắp sinh rồi!”
Tôi tính toán thời gian, Tống Nguyệt mang thai chưa đầy bốn tháng.
Đây tính là gì? Sinh non? Hay là sẩy thai?
Từ lúc mang thai đến giờ, Tống Nguyệt chưa từng đi khám thai, không biết bác sĩ tiếp nhận sẽ có phản ứng thế nào khi nhìn thấy một bụng đầy cá chình con.
Có khi ám ảnh tâm lý cả đời cũng nên.
Tôi suy nghĩ một hồi, khoảnh khắc mang tính lịch sử như thế này thì không thể bỏ lỡ được.
Tôi cũng muốn tận mắt nhìn xem, khi không có tôi ra tay cứu giúp, bụng của Tống Nguyệt đã trở thành thảm cảnh gì rồi.
Đến bệnh viện, tôi thấy mẹ tôi và Dương Vĩ đang đi đi lại lại trước cửa phòng chờ sinh, vẻ mặt vô cùng lo lắng.
Tôi vội vàng chạy đến, giả vờ quan tâm hỏi:
“Sao vậy, đang yên đang lành sao chị họ lại sinh non?”
Nhắc đến chuyện này, sắc mặt mẹ tôi lập tức sa sầm xuống.
Dương Vĩ vẫn mặc bộ đồ ngủ, nếu nhìn kỹ còn thấy vạt áo phía dưới có dính vài vệt máu.
Hắn ngượng ngùng gãi đầu nói:
“Tối qua anh với Nguyệt Nguyệt… ờ… ấy ấy một chút, đột nhiên cô ấy kêu đau bụng, nói cảm giác như sắp sinh, thế là anh vội vàng đưa cô ấy đến đây.”
Thì ra là vậy.