Thảm Họa Cá Chình - Chương 1
1.
“Na Na, chị nói nhỏ cho em biết, mấy ngày trước chị biết được một bài thuốc dân gian, nếu không có gì bất ngờ thì chẳng mấy chốc chị sẽ có con trai rồi.”
“Chỉ cần có con trai, chồng chị cũng sẽ hết lăng nhăng, gia đình mình sẽ hạnh phúc viên mãn, cuối cùng cũng thoát khỏi những ngày khổ sở.”
Vừa mở mắt ra, chị họ Tống Nguyệt đang thay đồ bơi, bộ đồ càng lúc càng gợi cảm.
Hai má chị ấy cũng dần đỏ bừng lên đầy khả nghi.
Nghĩ đến chuyện sắp xảy ra, đôi mắt to tròn của chị sáng rực vì phấn khích.
Kiếp trước, Tống Nguyệt cũng nói với tôi những lời này bằng giọng điệu thần bí như thế.
Chị ấy kết hôn với anh rể Dương Vĩ đã nhiều năm, nhưng vẫn chưa mang thai lần nào.
Bao nhiêu lần khám bác sĩ, đủ loại thuốc đông y đều uống không thiếu, nhưng bụng chị vẫn không có động tĩnh gì.
Nhà họ Dương tuy không cần nối dõi tông đường, nhưng thời gian trôi qua, Dương Vĩ bắt đầu ra ngoài tìm tình nhân.
Tống Nguyệt khóc lóc kể khổ với mẹ chồng, bà ta thản nhiên nói:
“Con gà mái không biết đẻ trứng, chiếm cái ổ không đẻ, chẳng lẽ còn không cho con trai tôi đi tìm người sinh cháu nội à?”
Không còn cách nào, Tống Nguyệt bắt đầu mê tín vào các bài thuốc dân gian.
Lần này chị ấy lại nghĩ đến cách dùng cá chình để kích thích mang thai.
Tôi hết lời khuyên nhủ, mấy bài thuốc kiểu này không có căn cứ khoa học, cẩn thận vẫn hơn.
Nhưng Tống Nguyệt vì muốn có con đã phát điên, làm sao nghe lọt tai lời tôi nói.
Chị ấy vẫn nhất quyết chọn đêm trăng tròn đi bơi ở con sông cùng với Dương Vĩ.
Thậm chí còn rắc mồi xuống nước để dụ cá chình, đợi đến lúc hai người hoan ái thì sẽ thu hút cá chình đến giúp thụ thai.
Hơn hai tháng sau, Tống Nguyệt bụng to vượt mặt đến tìm tôi, Dương Vĩ theo sau ân cần rót trà dâng nước, mặt chị ấy ngập tràn tự hào:
“Na Na, em xem đi, chị thật sự có thai rồi, bài thuốc dân gian kia đúng là thần kỳ!”
Nhân lúc Dương Vĩ đi rót nước, Tống Nguyệt ngượng ngùng ghé sát tai tôi, thì thầm:
“Hôm đó thật sự có cá chình chui vào… Nói thật chứ thứ đó mạnh lắm, bảo sao hiệu quả lại tốt như vậy!”
Tôi không tin nổi, nhìn chằm chằm vào bụng chị ấy.
Rõ ràng mới hơn hai tháng, nhưng bụng Tống Nguyệt đã to như bà bầu sáu tháng.
Ai có chút kiến thức sinh học cũng biết, lúc này thai nhi chỉ bằng quả nho, làm sao có thể làm bụng to đến mức này được.
Đáng sợ nhất là, nhìn kỹ qua lớp áo, có thể thấy rõ bụng chị ấy đang gợn sóng, như có thứ gì đó đang di chuyển bên trong.
Tôi nổi da gà, nhưng Tống Nguyệt lại ôm bụng cười lớn:
“Chồng ơi, Na Na ơi, hai người mau nhìn này, đứa bé đang đạp chị này.”
“Con trai chị giỏi quá, trời sinh có thần lực, sau này nhất định sẽ là cậu bé ngoan ngoãn biết bảo vệ mẹ.”
Tôi nhận ra ngay, đây không phải cá chình bình thường, mà là loài cá chình ngắm trăng trong truyền thuyết.
Tôi kéo tay Tống Nguyệt, bảo chị mau đi bệnh viện, chắc chắn cá chình đã làm tổ trong bụng chị rồi.
Mà loài cá này chuyên ăn thịt thối, không bao lâu nữa, Tống Nguyệt sẽ bị chúng ăn rỗng từ trong ra ngoài!
Nhưng Tống Nguyệt lại nghĩ tôi ghen tị vì chị ấy mang thai con trai, nên giận dỗi bỏ đi.
Cuối cùng, chị ấy ngất xỉu ở nhà, tôi tình cờ đến thăm và phát hiện ra.
Không nói hai lời, tôi lập tức đưa chị ấy vào bệnh viện.
Ban đầu bác sĩ còn tưởng chị ấy mang thai, dùng máy siêu âm kiểm tra.
Trên màn hình làm gì có thai nhi nào.
Chỉ toàn là từng đám cá chình đang bơi lội bên trong.
Bác sĩ lập tức đưa vào phòng mổ, rạch bụng Tống Nguyệt lấy từng con cá chình ra ngoài.
Những con cá chình đó vẫn sống, con nào cũng to bằng ngón út, có con còn mọc cả răng nhọn hoắt.
Cảnh tượng kinh hoàng đến mức ngay cả bác sĩ cũng phải buồn nôn.
Nhìn lại tử cung của Tống Nguyệt, đã bị đục thủng vô số lỗ.
Bác sĩ nói nếu chậm thêm chút nữa, cá chình sẽ ăn rỗng tử cung của chị ấy, rồi bò lên chiếm hết các cơ quan nội tạng.
Sau khi tỉnh lại, Tống Nguyệt biết mình không chỉ không mang thai, mà còn mất luôn cả tử cung, không thể có con nữa.
Chị ấy phát điên hoàn toàn.
Dương Vĩ cũng trách tôi: “Nếu không phải tại cô xen vào chuyện người khác, con trai của chúng tôi đã không ch .t!”
“Nhìn cô bây giờ đi, trước đây chỉ không có con, giờ thì mất cả tử cung, cô còn là phụ nữ nữa không?”
Dương Vĩ bắt đầu trắng trợn ngoại tình, thậm chí dẫn gái về nhà ân ái ngay trước mặt Tống Nguyệt.
Không thể chịu đựng thêm, Tống Nguyệt xông đến nhà tôi, đ â.m tôi hơn chục nhát d ao.
Sau khi tôi ch .t, chị ta vứt xác tôi xuống con sông đầy cá chình ngắm trăng.
Nhìn xác tôi bị ăn sạch từng chút một, Tống Nguyệt cười dữ tợn.
“Hà Na Na, đừng trách chị, tất cả là do em nợ chị!”
Kiếp trước tôi hết lòng khuyên can, cuối cùng còn cứu mạng chị ta, nhưng lại ch .t thảm không toàn thây.
Kiếp này, tôi quyết định không xen vào nữa, tôn trọng số phận của người khác.
Tôi muốn xem, khi cá chình ngắm trăng phá bụng chui ra, đối mặt với hàng ngàn “con trai yêu quý”, Tống Nguyệt sẽ phản ứng ra sao.
“Na Na, em nói xem, cách này có đáng tin không? Chị có nên thử không?”
Tống Nguyệt nhìn tôi đầy mong chờ, chẳng qua chỉ muốn từ miệng tôi nghe được một lời khẳng định mà thôi.
Mẹ tôi đang hầm canh gà cho Tống Nguyệt trong bếp cũng chen vào, ánh mắt đầy kỳ vọng nhìn tôi:
“Đúng đó Na Na, con đọc nhiều sách, xem giúp chị họ con xem việc này có đáng tin không.”
Nhìn hai người trước mặt cười gượng gạo mà lòng đầy toan tính, tôi đã nhìn thấu mọi chuyện sau khi sống lại một kiếp.
Tống Nguyệt kiểu người luôn đẩy trách nhiệm cho người khác, nếu tôi trả lời không thỏa đáng, đến lúc xảy ra chuyện gì, chắc chắn cô ta sẽ đổ hết tội lên đầu tôi.
Còn người mẹ ruột của tôi, từ trước đến nay đều là kiểu “không liên quan đến mình thì mặc kệ”.
Tôi nén cơn giận trong lòng, nghiêm túc trả lời:
“Chị họ, nói cho cùng thì đây là chuyện của vợ chồng chị và anh rể, chị đã hỏi ý kiến anh rể chưa? Anh ấy nghĩ sao?”
Thật ra chẳng cần hỏi cũng biết, loại người như Dương Vĩ, suốt ngày chỉ biết suy nghĩ bằng nửa thân dưới, chắc chắn sẽ đồng ý.
Thậm chí còn mong chờ cảnh tượng đi bơi dưới ánh trăng với Tống Nguyệt nữa kìa.
Quả nhiên, khi tôi nhắc đến Dương Vĩ, trên gương mặt Tống Nguyệt càng thêm ngượng ngùng, đỏ ửng.
Cô ta lẩm bẩm:
“Anh rể em nói chỉ cần có thể sinh con trai thì cũng không phải là không thể, nhưng…”
Tôi cắt ngang lời cô ta:
“Vậy thì đúng rồi, chỉ cần vợ chồng chị đã bàn bạc kỹ càng, ý kiến của người ngoài như em có quan trọng gì đâu? Trong lòng em, chỉ cần hai người sống hạnh phúc thì còn gì đáng quý hơn!”
Tống Nguyệt gật đầu đồng ý, hoàn toàn yên tâm.
Mẹ tôi cũng vui vẻ bưng canh gà ra, múc một bát đầy cho Tống Nguyệt, rồi đưa cho tôi ánh mắt cảnh cáo.
“Đây, Nguyệt Nguyệt, uống nhiều một chút.”
Một nồi canh gà to, Tống Nguyệt ăn đến sạch sành sanh, miệng còn bóng nhẫy mỡ.
Nhìn lại bát của tôi, ngoài dưa cải mặn và mấy miếng thịt thừa từ hôm qua thì chẳng còn gì.
Tống Nguyệt nhận khăn giấy mẹ tôi đưa, lau miệng rồi xoa bụng phẳng lì của mình:
“Ôi chao, cũng tại tay nghề của cô quá tốt, làm cháu uống hết sạch, tất cả là vì cháu trai tương lai của cô đó, Na Na, em không để bụng chứ?”
Tôi cười tươi rói lắc đầu:
“Sao lại để bụng được chứ, em còn đang mong chờ ngày cháu trai ra đời đây này.”
Không để bụng, tất nhiên là không rồi.
Cứ ăn đi, cô ta ăn càng nhiều, dưỡng chất cho đàn cá chình ngắm trăng càng dồi dào.
Đến lúc đó, khi một đàn cá chình con há miệng đầy răng nhọn chui ra, chẳng phải cũng coi như giúp nhà họ Dương hoàn thành sứ mệnh nối dõi tông đường hay sao?
Vài ngày sau chính là đêm trăng tròn rằm tháng mười, Tống Nguyệt nói, vào thời điểm này cá chình ngắm trăng sẽ mạnh nhất, thậm chí còn bái lạy mặt trăng.
Vậy nên hiệu quả thụ thai cũng mạnh hơn rất nhiều.
Đúng đêm đó, Dương Vĩ kéo Tống Nguyệt xuống nước.
Hai người rải đầy mồi nhử quanh cơ thể để thu hút cá chình ngắm trăng.
Chẳng bao lâu, giống hệt như kiếp trước, Tống Nguyệt cảm thấy có thứ gì đó trơn trượt lướt qua cơ thể mình.
Cô ta bắt đầu sợ hãi, nhưng Dương Vĩ lại thấy tình cảnh lúc này quá kích thích.
Thậm chí chuyện đang làm cũng hưng phấn hơn bình thường rất nhiều.
Lý trí cuối cùng của Tống Nguyệt bị sự nhiệt tình của Dương Vĩ đập tan hoàn toàn.
Dưới sự trợ giúp của đàn cá chình ngắm trăng, sứ mệnh nối dõi tông đường đã hoàn thành.
Tất cả những điều này đều do tôi nghe được từ cuộc trò chuyện giữa mẹ tôi và Tống Nguyệt.
Mỗi lần nói chuyện xong, sắc mặt mẹ tôi lại thêm phần hồng hào.
Ngay cả thái độ đối với tôi cũng tốt hơn rất nhiều.
Cũng đúng thôi, bao năm nay Tống Nguyệt kết hôn mà không có con, mẹ chồng và Dương Vĩ càng ngày càng bất mãn với cô ta.
Ngay cả khi mẹ tôi đến thăm, cũng bị đối xử lạnh nhạt.
Bây giờ cuối cùng cũng có thể ngẩng cao đầu, trong lòng mẹ tôi sao mà không vui mừng cho được.